Lời tựa:

Khi thực sự phải lòng ai đó thì cảm xúc của chúng ta cũng sẽ bị người đó ảnh hưởng và cũng chính vì vậy mà ta trở nên sợ hãi, lo sợ. Sợ rằng đó chỉ là ảo tưởng, sợ không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, lại sợ từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc đều chẳng có một tương lai nào. Chúng ta rồi sẽ trở thành kẻ hèn nhát và thu mình lại trong thế giới của mình. Ta ngưỡng mộ những người dám yêu dám hận, ít nhất là họ đều không có một chút tiếc nuối nào. Thích mà không thừa nhận rồi cũng sẽ bị phơi bày bởi chính cơ thể và cảm xúc của bản thân mà thôi.

__________

Từ Lãm Dực bước đến trước mặt Cận Du Bạch cười rồi nói: “Đàn em Chi Chi, chúng ta đi thôi”

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch rồi cười một cái, nói: “Đàn anh Lãm Dực, đi thôi.”

Cận Du Bạch mở to mắt đứng tại chỗ nhìn hai người kia cùng nhau rời đi.

“Ơ kìa, bạn trai của tôi, nhanh về nhà thôi”. Tô Nhan Chi quay đầu nhìn Cận Du Bạch nói.

Cận Du Bạch vẫn giữ vẻ mặt tủi thân, làm thinh đứng yên tại chỗ.

Tô Nhan Chi khẽ liếc nhìn Từ Lãm Dực, lúng túng cười sau đó quay người đi tới trước mặt Cận Du Bạch, cô hỏi: “Tôi đã làm gì anh mà anh lại bày vẻ mặt cáu kỉnh đó với tôi vậy hả.”

Cận Du Bạch hằng giọng, mím môi nói: “Ai cáu kỉnh với cô, tôi…chỉ là tâm trạng của tôi không được tốt thôi mà”

Tô Nhan Chi thở một hơi dài: “Đại thiếu gia à,  hôm nay ai đã chọc đến người vậy.”

Là cô đó.

Cận Du Bạch khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn Tô Nhan Chi không nói một lời.

Tô Nhan Chi lôi lôi kéo kéo Cận Du Bạch rồi nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà tôi nói mẹ làm đồ ăn ngon cho anh.”

Cận Du Bạch mặc kệ để cho Tô Nhan Chi kéo mình đi. Anh nhìn cô, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời.

“Để anh chê cười rồi, đàn anh Lãm Dực.” Đi đến trước mặt Từ Lãm Dực, Tô Nhan Chi lập tức buông tay Cận Du Bạch ra.

Cận Du Bạch nhìn bàn tay bị thả ra của mình rồi lại nhìn Tô Nhan Chi, cảm giác khó chịu bao trùm khắp cơ thể khiến anh cảm thấy như sắp nghẹt thở đến nơi vậy

Trước đây loại cảm giác này đều là vì Tô Nhan Chi mà có, đây chính là ghen rồi sao! Cận Du Bạch hít một hơi thật sâu, không xong rồi, anh thực sự thích Tô Nhan Chi rồi!

Từ trước đến nay anh đều không tin hoặc là không dám tin, nhưng hiện giờ cảm giác này lại ngày càng mãnh liệt như thế, anh không dám thì cũng phải thừa nhận thôi.

Từ Lãm Dực và Tô Nhan Chi đi phía trước cười cười nói nói, Cận Du Bạch theo sau họ  có chút đáng thương.

Không đúng ! Bây giờ anh mới là chính chủ mà.

Cận Du Bạch mỉm cười, sau đó bước nhanh đến cạnh Tô Nhan Chi và trực tiếp nắm lấy tay cô.

Con ngươi của Tô Nhan Chi khẽ rung lên, tim đập loạn xạ, cô híp mắt hỏi: “Chỉ là diễn kịch thôi mà, anh đang làm gì vậy?”

Cận Du Bạch chỉ cười rồi nói: “Tay của Nhan Chi lạnh quá, để anh sưởi ấm cho em, đây cũng là nghĩa vụ của một người bạn trai mà.”

Anh nhấn mạnh hai từ “bạn trai” như đang cố ý nhắc nhở Từ Lãm Dực đừng có nảy sinh bất cứ ý đồ gì với Tô Nhan Chi vì cô là người đã có bạn trai rồi.

Từ Lãm Dực nhìn Cận Du Bạch nhướng mày, sau đó anh cười rồi quay sang nói với Tô Nhan Chi: “Bạn trai của em thật sự rất tốt, lại còn chu đáo nữa.”

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch, gật đầu nói: “Đúng là rất chu đáo ạ.” Nói xong, Tô Nhan Chi dùng hết sức nắm chặt tay Cận Du Bạch.

Cận Du Bạch nhìn Từ Lãm Dực, anh nở một nụ cười mang theo sự khiêu khích,  tay vẫn nắm chặt tay của Tô Nhan Chi không buông.

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch, không còn giãy giụa nữa mà cứ để anh dắt mình đi.

Từ Lãm Dực cau mày nhìn Cận Du Bạch và cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Thư Thiển và Ôn Tinh Đàm cùng nhau đi đến phim trường, khi còn cách phim trường một đoạn đường thì Lâm Thư Thiển bỗng muốn xuống xe.

“Vẫn chưa tới mà.” Ôn Tinh Đàm nhìn Lâm Thư Thiển nói.

Lâm Thư Thiển nói: “Không sao, tôi tự đi bộ qua đó cũng được.”

“Tại sao?” Ôn Tinh Đàm nhìn chằm chằm vào Lâm Thư Thiển như thể muốn đục một cái lỗ nhìn xuyên qua người cô luôn vậy.

“Cái đó..tôi..sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.” Lâm Thư Thiển không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Tinh Đàm mà cúi đầu nói.

Ôn Tinh Đàm cười gượng nói: “Cô Lâm thật chu đáo quá!”

Nói rồi anh mở cửa xe để Lâm Thư Thiển xuống.

Lâm Thư Thiển mím môi nói: “Tôi…tôi..không..” Cô thở dài rồi lặng lẽ xuống xe.

Đợi cô xuống xe xong thì Ôn Tinh Đàm cũng lái xe rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play