Lời tựa:
Tình cảm của chúng ta được sinh ra từ trái tim, cắm rễ và nảy mầm âm thầm trong tâm hồn con người. Tình yêu có thể đơm hoa kết trái mà ta không hề hay biết, ta không thể không phải lòng, rồi vấn vương suy nghĩ về ai đó. Đôi khi, ta cũng chẳng biết tình cảm ấy đến từ đâu, nhưng thích thì sẽ không ngăn được trái tim thổn thức. Tình yêu là thứ tình cảm đẹp và thuần túy, không thể che giấu, thích ai thì đừng trốn chạy, hãy dũng cảm nói ra, dũng cảm đối mặt. Đời người không nên chỉ là ngọn lửa âm ỉ cháy rồi lụi tàn dần, hãy nâng niu những gì đáng nâng niu nhất, hãy trân trọng những người đáng trân trọng nhất!
– Cận Du Bạch
Lâm Thư Thiển
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của chính mình
trong gương, cô vỗ nhẹ vào má mình và nói: “Sao thế này? Sao mặt mình
vẫn còn đỏ vậy chứ? Nhưng mà Ôn Tinh Đàm thật sự rất dịu dàng”
Lâm Thư Thiển
chợt cong cong khóe miệng khi nghĩ về anh.
“Lâm Thư Thiển,
bình tĩnh lại, đừng quá cao hứng!” Cô không ngừng nhắc nhở bản thân.
--------
Tô Nhan Chi khó
có thể đi vào giấc ngủ sau những gì đã xảy ra vào đêm qua, vì quá mệt mỏi mà
ngủ thiếp đi vào buổi sáng.
“Chi Chi, đến
giờ cơm rồi, dậy thôi con.” Mẹ Tô gõ cửa.
Tô Nhan Chi mơ
hồ nghe thấy, nhưng còn chưa muốn đứng dậy ngay.
“Chi Chi, mẹ
sắp muộn rồi”. Mẹ Tô thúc giục.
Tô Nhan Chi
ngay lập tức bật dậy và đáp: “Mẹ chờ chút, con tới ngay đây.”
Tô Nhan Chi
thản nhiên đáp lại, sau đó cô cau mày, tự nhủ: ‘Sao mẹ lại đến muộn vào giờ này
chứ?’
Sau một hồi
nghĩ vẩn vơ, cô chợt nhớ mình đã hứa với mẹ: Cùng đi xem mắt.
Cận Du Bạch vốn
biết Tô Nhan Chi phải đi xem mắt, vẫn giả vờ như có như không hỏi: “Dì à, dì
cùng Nhan Chi đi đây vậy?”
Mẹ Tô quay ra nhìn Cận Du Bạch rồi vui vẻ nói: “Dì Lâm đã giới thiệu cho
Chi Chi một anh chàng tuổi còn trẻ, nhưng rất được nha.”
Cận Du Bạch
cười nhẹ rồi không nói thêm gì nữa.
"Tiểu
Bạch, lát con theo Chi Chi giúp dì nha!" Mẹ Tô đột nhiên nắm lấy tay của
Cận Du Bạch.
"Dạ?"
Cận Du Bạch có chút kinh ngạc.
Mẹ Tô lập tức
đưa tay lên miệng, làm động tác im lặng.
Cận Du Bạch
thắc mắc hỏi:" Dì, tại sao dì lại muốn con thay dì quản Chi Chi?"
Mẹ Tô khẽ thở
dài:"Đừng để nó đi lung tung. Đứa nhỏ này, ta biết nó không muốn đi xem
mắt. Ta cũng đâu muốn bắt nó đi xem mắt. Nhưng con xem, Chi Chi cũng đã đến
tuổi cập kê, phận làm mẹ như ta, không nôn nóng làm sao được?"
Cận Du Bạch có
chút do dự:"Cô ấy không vội, đúng không?"
Mẹ Tô lại thở
dài: "Sau này con trở thành cha, con sẽ hiểu cảm giác của người làm mẹ như
ta bây giờ"
Cận Du Bạch
lúng túng cười rồi không nói thêm gì nữa.
Tô Nhan Chi từ
trong phòng đi ra, nhanh nhảu nói: “Mẹ ăn đi ăn cơm thôi, con đói rồi”
Tô Nhan Chi
nhìn thấy Cận Du Bạch còn đứng đó, có chút xấu hổ khi nhớ lại chuyện xảy ra tối
qua.
“Chào buổi
sáng!”
“Ừm, chào buổi
sáng!”
Tô Nhan Chi và
Cận Du Bạch đột nhiê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.