Lời tựa:

 

Trên cuộc đời này có muôn vàn nuối tiếc. Ví như bỏ lỡ tuổi thanh xuân quý giá, hay không thể nhìn thấy nơi ta lớn lên. Cho dù vắng mặt trong những năm tháng quan trọng nhất thì em cũng sẽ âm thầm tìm kiếm dấu chân của anh, bù đắp cho anh những ngày tháng đó. Em muốn nhìn thấy quá khứ của anh, muốn đi cùng với anh trong tương lai. Người ta nói mùa thu thích hợp để nhớ thương, nhưng em lại nghĩ mùa thu phù hợp để gặp gỡ hơn. Chúng ta gặp nhau nhé?

 

— Tô Nhan Chi

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Con vừa mới quay lại thăm mẹ thôi mà!” Tô Nhan Chi ôm chầm lấy mẹ Tô.

 

Mẹ Tô dịu dàng vuốt tóc cô và nói: “Mẹ không sao hết, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Chỉ là cảm nhẹ thôi mà.”

 

Tô Nhan Chi bĩu môi nói: “Mẹ à, bây giờ cảm lạnh cũng rất nguy hiểm, mẹ đừng có xem thường!" 

 

Mẹ Tô mỉm cười nhìn Tô Nhan Chi, vỗ nhẹ vào tay cô rồi nói: “Mẹ biết rồi, con yên tâm đi.”

 

Tô Nhan Chi gật đầu: “Mẹ, nếu không thì mẹ lên thành phố ở cùng với con, như vậy con mới chăm sóc cho mẹ được.”

 

“Chi Chi à, con nghe mẹ nói này, nơi đây là quê hương của chúng ta, cha con vẫn còn ở đây, mẹ cũng không nỡ rời đi.” Mẹ Tô quay người lại nhìn vào ảnh thờ của cha Tô.

 

“Được rồi, con nghe lời mẹ mà.” Tô Nhan Chi nhẹ nhàng cất lời.

 

Cô đã thuyết phục mẹ Tô rất nhiều lần, nhưng bà ấy luôn nói rằng mình không nỡ rời khỏi đây, vẫn chưa sẵn sàng cùng Tô Nhan Chi vào thành phố sinh sống, Tô Nhan Chi thực sự không còn lựa chọn nào khác.

 

“Chắc con vẫn chưa ăn cơm đâu đúng không? Để mẹ đi nấu cơm cho con ăn.” Vừa dứt lời thì mẹ Tô buông Tô Nhan Chi ra rồi đi vào trong bếp. Tô Nhan Chi nhìn theo bóng lưng của mẹ, thở dài rồi cũng bước vào theo.

 

“Con nghỉ ngơi đi, ra sofa mà coi tivi một chút cũng được.” Mẹ Tô cười nói.

 

“Không muốn đâu, con chỉ muốn ở cùng với mẹ thôi!” Tô Nhan Chi ôm lấy mẹ Tô từ phía sau.

 

Mẹ Tô bật cười nói: “Con bé này, mới có ra ngoài một tí thôi mà đã bám người đến vậy rồi.”

 

“Con chỉ thích bám dính lấy mẹ thôi.” Trên mặt Tô Nhan Chi hiện lên nụ cười.

 

Đột nhiên mẹ Tô hỏi: “Chi Chi nhà chúng ta có đang yêu ai không?”

 

“Không có mà!” Tô Nhan Chi ngay lập tức trả lời.

 

Mẹ Tô thở dài: “Hầu hết những người bằng tuổi con đều đã kết hôn rồi. Rất nhiều người trong đó cũng đã sinh con đẻ cái, con cũng nên cân nhắc việc kết hôn đi, có

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play