Lời tựa:
Mùa xuân tươi đẹp vào ban ngày trôi qua rồi thì ta còn có ban đêm mang theo giấc mơ chứa vạn vì sao. Hy vọng những năm tháng tươi đẹp của bạn không phai nhòa đi, khi ở một mình còn có thể ngẫm lại về giấc mơ thời niên thiếu ấy. Năm tháng ngắn ngủi nhưng bình an. Hy vọng bạn có thể lắng nghe trái tim của mình, học cách buông bỏ thứ không phù hợp với mình để có một tâm hồn an yên. Nếu không thể quay trở lại quá khứ thì xin hãy nhìn về phía tương lai mà gửi gắm ước mơ. Hy vọng rằng chúng ta ai cũng có một tiền đồ sáng lạn, tương lai rộng mở.
— Tinh Tinh
Tô Nhan Chi
nghi hoặc nhìn qua mẹ Tô rồi lại nhìn qua Cận Du Bạch. Khuôn mặt Cận Du Bạch lộ
vẻ vui sướng mà cười trộm, còn vui sướng hơn người trúng giải độc đắc nữa.
Tô Nhan Chi bĩu
môi nhận lấy đồ trong tay mẹ Tô, trên
mặt tỏ vẻ không tình nguyện liếc Cận Du Bạch.
“Đứa nhỏ này,
nhìn cái gì mà nhìn? Có mang đồ vào không đấy?” Mẹ Tô lên tiếng.
“Dạ.” Tô Nhan
Chi ôn hòa đáp lại, sau đó trợn trừng mắt lên nhìn Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch
nhìn dáng vẻ trẻ con của Tô Nhan Chi không nhịn được mà cười thầm trong lòng,
nhỏ giọng nói: “Thật là một con sói nhỏ hung dữ. Tôi lặn lội từ xa tới đây thăm
cô, cô không cảm kích thì thôi lại còn đối xử với tôi như thế này.”
“Tiểu Bạch vào
đây ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với dì một chút đi con.” Mẹ Tô lập tức kéo Cận Du
Bạch vào phòng.
Tô Nhan Chi cất
đồ xong liền vội vã chạy ra, lập tức nói với mẹ Tô: “Mẹ, anh ấy đến chỗ mẹ con
mình chắc hẳn là có việc quan trọng cần làm. Chúng ta đừng quấy rầy anh ấy, để
anh ấy làm việc của mình đi.”
“Không có gì
quan trọng đâu dì. Mục đích con tới đây là để thăm dì mà.” Cận Du Bạch cười
tươi giống như lần đầu Tô Nhan Chi gặp anh vậy.
“Việc quan
trọng là đến thăm dì! Vậy chúng ta mau vào trong phòng ngồi.” Mẹ Tô lườm Tô
Nhan Chi một cái rồi lập tức kéo Cận Du Bạch vào phòng.
Tô Nhan Chi
ngây ngốc đứng tại chỗ: “Việc quan trọng là tới thăm mẹ tôi? Mối quan hệ của
chúng ta hình như chưa tốt tới vậy.”
Tô Nhan Chi nghi
hoặc tự hỏi chính bản thân mình rồi lại tự trả lời. Trước kia không phải anh ấy
bảo chỉ là hàng xóm bình thường thôi sao? Hàng xóm còn đến thăm mẹ nhau à?
Người ta, hàng
xóm thì....
“Chi Chi đứng
ngây ra đó làm gì? mau rót nước cho Tiểu Bạch.” Mẹ Tô nói với Tô Nhan Chi.
“Hả? Con rót
nước cho cái tên này á?” Tô Nhan Chi hỏi ngược lại mẹ Tô.
Mẹ Tô gật đầu,
trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy? Rót nước không
phải là điều hiển nhiên sao?”
Tô Nhan Chi
chậm rãi đi vào phòng bếp, lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ mình không
thoát được tên điên này sao?”
Trước kia cô đã
nấu cơm cho anh, đút cho anh ăn, hiện tại còn phải bưng trà rót nước!
Tô Nhan Chi đột
nhiên nảy ra ý tưởng gì đó. Cô múc mấy thìa muối đổ vào chén, che miệng cười.
“À, nhà chúng
ta không có trà chỉ có nước đun sôi” Tô Nhan Chi bưng cốc nước ra ngoài.
“Mẹ nhớ rõ là
mình có mua trà mấy hôm trước mà nhỉ? Sao bây giờ lại không có?” Mẹ Tô nhìn Tô
Nhan Chi hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.