Lời tựa:

Người ta nói rằng hành trình của thiếu niên rộng lớn tựa như biển sao, là khúc thơ từ viễn xứ và giống như những cánh đồng phương xa, nhưng có lẽ tôi không mang những suy nghĩ lớn đến thế. Tôi chỉ hy vọng đôi mắt, trái tim có thể nhìn thấy em, cùng nhau tận hưởng độ tuổi đẹp nhất. Tôi chỉ hy vọng có thể bên cạnh em. 

— Cận Du Bạch

Quán cà phê dưới lầu có tên 'Kỳ Ngộ', Tô Nhan Chi thầm hiểu cái tên này có nghĩa là mong được gặp lại người. Đây là một quán bán cả cà phê và trà sữa. 

Có lẽ đang trong tuần cho nên quán khá vắng vẻ, Tô Nhan Chi xách máy tính tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. 

"Xin chào quý khách, xin hỏi cô muốn dùng gì?" Tô Nhan Chi cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng không rõ là đã từng nghe ở đâu. 

"Một ly Capuchino." Tô Nhan Chi ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau.

"Tại sao lại là cô/anh?" Hai người đồng thanh hỏi. 

"Anh làm nhân viên phục vụ ở đây sao?" 

"Tôi ở làm nhân viên phục vụ ở đây." 

Cả hai gần như lên tiếng cùng một lúc. 

"Có ngay lập tức đây." Cận Du Bạch khẽ vuốt cằm, sau đó rời đi. 

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ hôm đó ở quán rượu cô ấy không nhận ra mình. Cận Du Bạch âm thầm phỏng đoán. 

Cận Du Bạch bê cà phê ra cho Tô Nhan Chi, sau đó lại đi làm việc của mình. Không phải nói chứ, Cận Du Bạch quả thật có phong thái làm việc của một nhân viên phục vụ. 

Cửa sổ "Kỳ Ngộ" có thể nhìn thấy phía dưới, Tô Nhan Chi lấy tay chống cằm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. 

Ngoài cửa sổ là một đám người đông đúc, Tô Nhan Chi nhìn một lúc rồi lại tiếp tục vùi đầu viết cái gì đó. 

Cận Du Bạch tựa vào quầy, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tô Nhan Chi, anh luôn cảm giác được cô gái này rất quen. 

"Phục vụ, cho hai ly Capuchino, một ly cà phê sữa." Ba người đàn ông bước vào quán. 

Cận Du Bạch rời mắt khỏi Tô Nhan Chi, trả lời: "Xin đợi một chút, có ngay đây." 

Cận Du Bạch cẩn thận bê cà phê đến, nói: "Xin quý khách dùng tự nhiên." 

"Yo, đây không phải là giám đốc Tiểu Cận sao?" Người đàn ông hừ lạnh, cười nhạo, giọng nói tràn đầy sự khinh miệt. Hai người đi bên cạnh cũng bật cười theo. 

Cận Du Bạch ngẩng đầu mới biết là Tịch Tê Viễn, hai người còn lại là Hàn Lâm Xuyên và Ngô Vũ Triết. 

Cận Du Bạch nhíu mày, thật đúng là vừa vào quán đã gặp chuyện không may, ngắn ngủi mấy phút đụng một lần cả ba người này. 

"Sao hôm nay cũng tới đây uống cà phê?" Cận Du Bạch khẽ nhếch khóe miệng. 

Tịch Tê Viễn nhìn Cận Du Bạch một cái, nói với Hàn Lâm Xuyên và Ngô Vũ Triết: "Sao giám đốc Tiểu Cận lại mặc đồ như vậy nhờ? Chẳng lẽ là trào lưu mới sao?" 

Nói xong, bọn chúng cười rộ lên. 

Cận Du Bạch có chút túng quẫn, môi mấp máy nhưng không nói lời nào, hậu quả của sự nóng nảy của chắc chắn sẽ là mất việc. 

"Mọi người từ từ dùng." Cận Du Bạch cố gắng nở cười, bê cà phê ra khỏi khay chuẩn bị rời đi. 

"Sao giám đốc Cận không ngồi xuống uống cà phê với bọn tao đi." Nụ cười của Tịch Tê Viễn càng bỉ ổi hơn.

Tay Cận Du Bạch siết thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, trên tay nổi đầy gân xanh. Có thể thấy rằng Cận Du Bạch rất tức giận, nhưng anh vẫn cố kiềm chế cơn tức giận xuống.

Cận Du Bạch mới vừa rời đi, Hàn Lâm Xuyên đã hướng quầy phục vụ hô: "Ông chủ, ông chủ…"

Ông chủ hốt hoảng chạy ra, tới cười cung kính hỏi: "Xin chào quý khách, có vấn đề gì sao?" 

"Ông chủ, nhân viên kia thái độ với chúng tôi kìa? Tên đó nói chuyện thô lỗ với chúng tôi." Tịch Tê Viễn hương về phía Cận Du Bạch nói. 

"Ông có thể giải quyết cho chúng tôi không?" Hàn Lâm Xuyên đổ thêm dầu vào lửa: "Nhân viên phục vụ của ông vậy là không được…" 

"Các cậu chớ để ý, nhân viên này mới tới mấy hôm. Tôi sẽ lập tức đổi cho các cậu ngay." Ông chủ mặt đầy tươi cười nói. 

"Đừng, để cho tên đó tới, xin lỗi chừng nào chúng tôi hài lòng thì thôi. Lúc đó chuyện gì chúng tôi cũng bỏ qua." Tịch Tê Viễn cười lạnh. 

"Tiểu Cận, ra đây." Ông chủ vẫy tay với Cận Du Bạch. 

Cận Du Bạch nhìn về phía bọn chúng, cả ba đều mang vẻ mặt vô vùng gian xảo. Cận Du Bạch mím môi, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đúng là đạo lý luật bất thành văn. 

Anh sờ vào túi không dư bao nhiêu tiền, chuyện này không có gì đáng lấy làm thành tựu, cứ coi như là một trận trui rèn. 

Cận Du Bạch nhíu mày, đi đến bàn của bọn chúng. 

"Tiểu Cận này, cho ba vị khách quý một lời xin lỗi, chuyện này coi như xong." Ông chủ nhìn về phía bọn Tịch Tê Viễn, bảo Cận Du Bạch ngỏ lời xin lỗi. 

Cận Du Bạch nhìn ông chủ, cười lạnh: "Tôi không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?" 

"Khách hàng là thượng đế, mau nói xin lỗi với quý khách." Ông chủ hoàn toàn không nghe lời giải thích của Cận Du Bạch.  

"Khó trách tiệm mãi không khá lên được." Cận Du Bạch nhìn ông nói thẳng, không chút nể nang.

"Ông chủ, người phải nói xin lỗi hình như có gì đó sai sai." Tô Nhan Chi cười chậm rãi đứng lên. 

Ông chủ, Cận Du Bạch cùng ba tên kia đồng loạt nhìn Tô Nhan Chi. 

"Ông chủ, đám người kia không biết đúng sai trước, sao lại để nhân viên nói xin lỗi. E rằng như vậy là thiếu công bằng với nhân viên." Tô Nhan Chi đi đến bàn bọn họ. 

"Đàn bà còn rất thích lo chuyện bao đồng. Cô nhìn thấy chỗ nào? Chứng cứ ở đâu?" 

Hàn Lâm Xuyên nhìn Tô Nhan Chi bằng ánh mắt tức giận.

Ông chủ mím môi, khách của hai bàn đều đứng lên. Khách hàng từ lâu là thượng đế, đặc biệt Tô Nhan Chi còn là khách lâu năm của tiệm. 

"Chúng tôi… dĩ nhiên cần có bằng chứng." Ông gãi gãi đầu nói. 

"Đúng lúc, tôi có chứng cứ." Tô Nhan Chi cười quơ quơ điện thoại di động. 

"Thật xấu hổ mất mặt mà." Tịch Tê Viễn hừ lạnh, rời khỏi tiệm cà phê. Hàn Lâm Xuyên và Ngô Vũ Triết đuổi theo phía sau. 

Ông chủ trừng mắt nhìn Cận Du Bạch: "Hôm nay cậu không có lương." 

Cận Du Bạch nói: "Tôi làm việc cẩn thận, chăm chỉ, ông dựa vào đâu trừ tiền lương của tôi?" 

Ông chủ ngang ngược nói: "Tôi là ông chủ, do tôi quyết định." 

Cận Du Bạch nghiến răng nghiến lợi, chỉ là một ông chủ nhỏ nhoi mà cũng vô lý đến vậy. 

Tôi sẽ sa thải ông, công ty nhà tôi cũng không nuôi kẻ ngang ngược còn vô dụng.

Cận Du Bạch cười cười, không nói gì nữa. 

"Ông chủ, hôm nay là mấy tên kia không đúng, tôi thấy anh ấy làm việc rất tốt." Lần thứ hai Tô Nhan Chi nói giúp Cận Du Bạch. 

Cận Du Bạch nhìn qua Tô Nhan Chi, cô gái này còn rất tốt bụng. 

"Đây là chuyện của quán, không cần cô bận tâm đến đâu." Ông chủ cười nói với Tô Nhan Chi, sau đó rời đi. 

Cận Du Bạch cười nhẹ: "Cảm ơn cô." 

"Làm việc vất vả còn bị trừ tiền vô lý, chắc trong lòng anh đang rất không vui nhỉ?" Tô Nhan Chi hỏi. 

Cận Du Bạch tươi cười: "Tính cách tôi rất tốt." 

Nói xong anh cũng rời đi. 

Cận Du Bạch ra khỏi tiệm cà phê gọi điện thoại. 

"Du Bạch, lần đầu tiên chủ động gọi cho em, nói đi, có chuyện gì?" Ôn Tinh Đàm bên đầu dây điện thoại hỏi. 

"Sa thải ông chủ của quán "Kỳ Ngộ", nhân phẩm không tốt." 

"Em lập tức đi điều tra. Du Bạch, anh đang xử lý chuyện của công ty sao?" 

Ôn Tinh Đàm mở máy tính tìm kiếm về nơi gọi là 'Kỳ Ngộ', định hỏi. 

"Cúp." Cận Du Bạch thản nhiên nói, sau đó kết thúc cuộc gọi. 

Ôn Tinh Đàm bất đắc dĩ thở dài. Anh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng cúp máy rất dứt khoát.

Tra được tin tức, Ôn Tinh Đàm lập tức gọi cho ông Cận. 

Ông Cận nghe Cận Du Bạch xử lý nội tình công ty, rất vui vẻ nói: "Mọi chuyện đều nghe theo Tiểu Bạch hết, cứ làm theo là được." 

"Đã biết, ông nội." Ôn Tinh Đàm qua điện thoại cũng cảm nhận được sự vui vẻ của ông Cận. 

Tô Nhan Chi tiếp tục ngồi vào bàn viết tiểu thuyết. Cô nhìn về phía Cận Du Bạch. 

Vừa mới bắt đầu viết đã muốn để Cận Du Bạch làm nam chính, nhưng sợ rằng chỉ gặp được anh một lần, giờ thì tốt rồi, ngày ngày đến quán cà phê, như vậy chẳng phải là ngày nào cũng quan sát được anh ấy rõ nhất hay sao?

Tô Nhan Chi trong lòng thầm vui vẻ tự khen mình một cái, mình quả là một cô gái may mắn đáng yêu. 

Cận Du Bạch cảm giác được cái nhìn nóng bỏng của Tô Nhan Chi, lập tức nhìn về phía cô, cười một cái. 

Đừng hiểu lầm, Cận Du Bạch cũng không có ý đồ gì với Tô Nhan Chi, chỉ vì cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc nên mới trêu chọc chút mà thôi. 

Nụ cười nhàn nhạt này đã hấp dẫn biết bao người, hiếm cô gái nào có thể chống cự được. 

Ông chủ đi đến quầy cà phê, vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động vang lên. 

Người đối diện chỉ nói mấy chữ: "Ông bị sa thải." 

Ông chủ nở một nụ cười gượng hỏi: "Không biết tôi đã làm chuyện gì sai sao?" 

Ôn Tinh Đàm cười một tiếng: "Nghe bảo là ông không phân biệt được phải trái đúng sai, có thái độ không tốt với nhân viên." 

Ông chủ nhíu mày, chẳng lẽ vì chuyện hôm nay. 

"Không cần nói nữa, mau thu dọn đồ đạc đi." 

Ông chủ nhìn Cận Du Bạch, trong lòng rất buồn bực, chẳng lẽ tên đó có quan hệ với giám đốc Tiểu Cận, chẳng lẽ tên đó là…" 

Ông chủ lúc này hiểu ra mọi chuyện, cười hướng Cận Du Bạch nói: "Cận…" 

"Chúng ta nói chuyện với nhau một chút." 

Cận Du Bạch khoác vai ông chủ ra ngoài.

Ông chủ mím môi nói: "Là tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn, không biết là giám đốc Tiểu Cận đến." 

Cận Du Bạch cười lạnh: "Sao vậy Tiểu Cận và giám đốc Tiểu Cận có gì khác nhau? Tại sao lại thua kém thế?" 

Ông chủ ý thức được mình nói sai: "Thật xin lỗi giám đốc Tiểu Cận, tôi không

có ý đó." 

Cận Du Bạch khoát tay, nói: "Thôi được rồi, thu dọn đồ đạc đi, tiệm nhỏ này không chứa nổi tượng phật lớn như vậy." 

Ông chủ lặp tức luống cuống, chạy đến kéo tay Cận Du Bạch nói: "Giám đốc Cận, tôi biết sai rồi, cậu cho tôi một cơ hội đi. Nhà tôi trên có cụ già dưới có trẻ nhỏ." 

Cận Du Bạch hất tay, nói: "Chẳng lẽ, ông chưa nghe qua câu giám đốc Tiểu Cận

rất máu lạnh vô tình à?" 

Nói xong, Cận Du Bạch cong cong khóe miệng, lập tức đi vào tiệm cà phê. 

Anh thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Loại ông chủ chèn ép nhân viên nên bị sa thải." 

"Ông ta lại trừ tiền lương của anh sao?" Tô Nhan Chi đột nhiên đứng lên hỏi. 

Cận Du Bạch sửng sốt trong phút chốc, sau đó không nhịn được cong khóe miệng: "Không phải trừ tiền, ông ta bị phía trên sa thải." 

Tô Nhan Chi nghe vậy suy nghĩ rồi gật đầu: "Ông ta chèn ép nhân viên như thế, đúng là rất đáng bị vậy."  

Cận Du Bạch đi đến nói: "Nãy cô nói có bằng chứng, có phải là len lén chú ý tới tôi không?" 

Tô Nhan Chi đỏ mặt, nói: "Làm gì có." Nói xong vội vàng cất máy tính vào túi chạy đi. 

Tô Nhan Chi che gò má ửng hồng của mình lại, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ chuyện mình chụp lén anh ấy bị phát hiện? Cô không để ý anh ấy, cô chỉ muốn có thêm tư liệu thực tế xây dựng nam chính trong truyện của bản thân thôi. 

Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi chạy đi chỉ còn là bóng lưng nho nhỏ, anh mới nở nụ cười không đứng đắn: "Thật là, nếu không phải lần đó nhìn thấy dáng vẻ của cô trong quán bar, tôi đã nghĩ cô là một cô gái đơn thuần hiền lành thiện lương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play