Lời tựa:
Bọn họ đều nói tương lai của con gái là học hành, ủ rượu, pha trà, nên tin tưởng vào tình yêu có thể trường tồn mãi mãi. Tôi muốn nghe theo trái tim của mình, ngày đêm cố gắng chạy về phía cậu và lý tưởng. Ý của tôi là chạy về phía cậu trước rồi mới hướng đến lý tưởng. Tương lai có cậu mới là tương lai dịu dàng nhất, mới có thế nhìn thấy cả vũ trụ tươi sáng.
– Tô Nhan Chi
Tô Nhan Chi trở về nhà, ngồi trên sofa xem lại tấm ảnh chụp trộm Cận Du Bạch, không nhịn nổi cảm thán: “Thật sự sắp đạt đến vẻ hoàn mỹ, góc nghiêng đã đẹp như vậy rồi, để cậu làm nam chính cũng không coi là bị thiệt nhỉ.”
Cảm thán xong vẻ đẹp thời hoàng kim của Cận Du Bạch, Tô Nhan Chi cũng bùng nổ cảm hứng, mở máy tính lên bắt đầu viết chương mới.
Lúc Tô Nhan Chi đánh máy rất chú trọng đến cảm giác bầu không khí. Cô ấy quay người đi tắt đèn phòng khách, kéo rèm lại, trong phòng trở nên u ám. Cô ấy mở đèn ngủ quả quýt màu vàng tỏa hương trên bàn lên, trong phòng bắt đầu biến thành màu trắng ấm áp.
Sắp xếp xong, cô ấy bắt đầu đánh máy, có cảm hứng rồi thật sự rất khác, con chữ không ngừng bay bổng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói.
Tô Nhan Chi tựa vào lưng ghế, miệng ngậm cây bút. Cô ấy nhìn sổ tay và máy tính trên bàn. Từ trước cho đến nay cô đều có một thói quen, đó là thích ghi chép những nội dung quan trọng vào sổ tay.
“Bíp bíp bíp…”
Điện thoại trên bàn sách rung lên, Tô Nhan Chi cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị “Cuộc gọi của bảo bối Thư Thiển ”.
Tô Nhan Chi nghe điện thoại: “Chi Chi, có tin tốt, hôm nay có công ty đến tìm mình nói về chuyện quay một bộ phim, cậu đi cùng mình nha.” Lâm Thư Thiển ở đầu điện thoại bên kia kích động nói.
“Được, cậu đợi mình một chút.” Tô Nhan Chi lập tức nói.
Nghe giọng điệu nói chuyện của Tô Nhan Chi, nhất định là một công ty rất đặc biệt.
Lâm Thư Thiển vẫn luôn chỉ là một nhỏ diễn viên tuyến mười tám, không nổi không hot, thỉnh thoảng cũng chỉ đi đóng vai phụ, không có danh tiếng gì, nhưng Lâm Thư Thiển vẫn luôn hy vọng có thể diễn vai chính.
Tô Nhan Chi thật sự cảm thấy vui thay cho Lâm Thư Thiển, lập tức lưu bản thảo, tắt máy tính, sau đó vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Lâm Thư Thiển ở dưới lầu đợi Tô Nhan Chi, khi nhìn thấy cô ấy xuống lầu, lập tức chạy đến ôm cô ấy rồi nói: “Chi Chi, cậu có biết là công ty nào tìm mình không?”
Tô Nhan Chi cười nói: “Công ty nào vậy? Khiến cho Thư Thiển nhà chúng ta vui đến như thế này.”
Lâm Thư Thiển che miệng cười nói: “Công ty Văn Hóa Cận Ngôn. Chi Chi, không ngờ đúng không, nếu như thành công, chúng ta coi như một phần là đồng nghiệp rồi.”
“Thật sao? Quá tốt rồi.” Tô Nhan Chi vui đến mức muốn nhảy lên luôn rồi, cô ấy thật sự hy vọng Lâm Thư Thiển càng ngày càng tốt hơn.
Trước kia Lâm Thư Thiển chỉ có thể đóng vai phụ, sự đoán mò của mùa hè ẩn bên trong, Tô Nhan Chi nhìn thấy vậy cũng rất đau lòng, hơn nữa trước kia cô ấy cũng chỉ có thể làm thế thân, mỗi ngày lúc trở về nhà trên người đều là những vết thương lớn nhỏ.
“Ừm.” Lâm Thư Thiển gật đầu, lấy điện thoại ra xem thời gian, rồi nói: “Chi Chi, sắp muộn rồi, mau đi thôi.”
Lâm Thư Thiển nói xong, kéo tay Tô Nhan Chi đi.
“Chúng ta đi đâu?” Tô Nhan Chi nhìn Lâm Thư Thiển hỏi.
Lâm Thư Thiển nhếch miệng cười: “Quán bar Thanh Dục.”
Tô Nhan Chi nhăn mày: “Ai lại bàn chuyện công việc quan trọng ở quán bar?”
“Âyda, đi xem xem đi mà.” Lâm Thư Thiển nói.
“Được thôi.” Tô Nhan Chi gật đầu.
Đi vào quán bar, Tô Nhan Chi nhanh chóng có cảm thấy ngạt thở rồi.
Lâm Thư Thiển kéo Tô Nhan Chi tìm đến chỗ ngồi đã hẹn, vừa ngồi xuống, Ôn Tinh Đàm và Cận Du Bạch cũng liền đến, hai người lằng nhà lằng nhằng đang nói gì đó.
Cận Du Bạch nhìn thấy Tô Nhan Chi, lập tức đẩy Ôn Tinh Đàm lên phía trước, nói: “Trùng hợp quá.”
Ôn Tinh Đàm và Lâm Thư Thiển đều một mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Anh đây là...” Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch nhìn Ôn Tinh Đàm, lập tức nói: “Tôi làm nhân viên phục vụ ở đây.”
Ôn Tinh Đàm cau mày, không thể tin nổi nhìn Cận Du Bạch, Cận Du Bạch đưa mắt ra ám hiệu.
Ôn Tinh Đàm cười cười ngại ngùng, “Đây là ông chủ của công ty Cận Ngôn.” Cận Du Bạch chọc chọc Ôn Tinh Đàm, nhiệt tình giới thiệu.
Vừa nghe đó là ông chủ của công ty Cận Ngôn, Lâm Thư Thiển lập tức kích động đi đến nắm tay của Ôn Tinh Đàm, nói: “Ông chủ, chào anh, tôi là diễn viên nhỏ tuyến mười tám đó, tôi tên là Lâm Thư Thiển...”
“Hay là... chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Ôn Tinh Đàm nhìn chiếc sofa đằng sau Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi.
Lâm Thư Thiển lập tức kéo tay Ôn Tinh Đàm nói: “Ông chủ, anh ngồi xuống đây đi.”
Cách đối đãi đặc biệt này khiến Ôn Tinh Đàm cảm thấy có chút ngại ngùng, lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch chỉ nhẹ nhàng nhếch mép cười, giống như tự giải quyết ổn thỏa đi.
“Cái đó ông chủ, anh tìm tôi là muốn tôi diễn vai gì vậy?.” Lâm Thư Thiển cười tủm tỉm nhìn Ôn Tinh Đàm.
Ôn Tinh Đàm nhếch miệng cười, đưa cho Lâm Thư Thiển một bộ kịch bản, nói: “Kịch bản này, cô xem đi, cô sẽ diễn vai trợ lý.”
Lâm Thư Thiển nghiêm túc lật xem kịch bản, nói: “Trợ lý này chỉ... có hai câu thoại.”
Ôn Tinh Đàm gật đầu, “Đúng vậy.” Nhìn Lâm Thư Thiển cúi đầu, có chút thất vọng.
Ôn Tinh Đàm lập tức xoa tay nói: “Thật ra, vai trợ lý này là một nhân vật vô cùng quan trọng.”
“Thật sao?” Lâm Thư Thiển lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt như phát sáng.
Nói rồi, Lâm Thư Thiển từ từ lại gần Tô Nhan Chi, đưa kịch bản chếch về phía cô ấy, nói nhỏ: “Đây là dựa theo bản thảo tiểu thuyết
Tô Nhan Chi lẳng lặng nhìn chăm chú, sau đó trầm ngâm gật đầu.
Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm nhìn Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi có vẻ thần thần bí bí.
Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi cùng nhìn bọn họ rồi cười.
“Cô suy nghĩ kỹ chưa? Có diễn hay...”
Ôn Tinh Đàm còn chưa kịp hỏi xong, Lâm Thư Thiển liền cầm lấy kịch bản và hợp đồng, vừa ký tên vừa nói: “Diễn, tôi đồng ý diễn.”
Tuy nhiên chỉ có hai câu thoại, nhưng đây là sách của Tô Nhan Chi, hơn nữa thì, Lâm Thư Thiển vẫn luôn đóng vai phụ thế thân, cái này có câu thoại cũng đã tốt lắm rồi.
Ôn Tinh Đàm trước giờ chưa từng gặp qua cô gái nào chỉ diễn vai trợ lý mà cũng có thể vui đến như vậy, Ôn Tinh Đàm không nhịn nổi nở nụ cười.
Trong lòng Lâm Thư Thiển vẫn còn thấy bối rối, đều nói tiểu Cận tổng của công ty Cận Ngôn không phải là người tốt, lúc bàn chuyện công việc không nói cười tùy ý.
Lâm Thư Thiển nhìn Ôn Tinh Đàm, ông chủ này thật sự không giống với lời đồn nhỉ.
Tô Nhan Chi đụng vào cánh tay của Lâm Thư Thiển, Lâm Thư Thiển lập tức nói: “Ông chủ, nếu như không có vấn đề gì thì chúng tôi xin phép đi trước, tôi quay về sẽ học lại kịch bản thật tốt.”
Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch, sau đó gật đầu, nói: “Không có chuyện gì, hợp tác vui vẻ, hai cô về trước đi.”
Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển đứng dậy, nở nụ cười nói lời chào sau đó rời khỏi quán bar.
Ra khỏi quán bar, Tô Nhan Chi hít một hơi thật mạnh, nói: “Mình sắp chết ngạt luôn rồi.”
Lâm Thư Thiển cười, đi qua ôm lấy cánh tay của Tô Nhan Chi, cọ sát vào người cô ấy, nói: “Chi Chi nhà chúng ta là tuyệt nhất.”
Tô Nhan Chi bất lực thở dài, cô ấy đối với cô gái trước mặt không biết phải làm sao.
“Đúng rồi, Chi Chi, cậu từ khi nào quen biết với anh chàng đẹp trai kia vậy.” Lâm Thư Thiển nhảy lên phía trước Tô Nhan Chi, mỉm cười hỏi.
Tô Nhan Chi cau mày, nói: “Thật ra, cũng không tính là quen biết, chỉ là mấy lần có duyên gặp mặt mà thôi.”
“Thật sao?” Nụ cười của Lâm Thư Thiển dần dần trở nên nghi ngờ, vòng bạn bè của Tô Nhan Chi thật sự rất nhỏ, quen biết một tiểu ca ca đẹp trai như vậy, Lâm Thư Thiển đương nhiên phải muốn hỏi thật kỹ một chút.
“Thật đó.” Tô Nhan Chi nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi.” Lâm Thư Thiển miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chắc chắn không tin rồi.
“Thật sự rất đẹp trai sao? Làm nam chính trong sách mới của mình thì thế nào?” Tô Nhan Chi giả vờ thờ ơ hỏi.
Còn nói là có duyên gặp vài lần, muốn để anh ta làm nam chính luôn rồi, Lâm Thư Thiển mỉm cười.
“Cũng không tồi, nhưng mà làm nam chính sách mới gì vậy? Trực tiếp làm luôn nam chính của cậu đi.” Lâm Thư Thiển nói xong rồi lập tức chạy đi.
Tô Nhan Chi đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa ồn ào cãi: “Thiển Thiển, cậu nói bậy cái gì vậy.”
Lâm Thư Thiển không nói gì, chỉ không nhịn nổi cười.
Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi rời đi rồi, Cận Du Bạch nhìn Ôn Tinh Đàm, Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch.
“Tại sao lại đẩy em lên.” Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch hỏi.
Cận Du Bạch nghiêng người tựa lưng vào sofa hai chân bắt chéo, nói: “Cái đó vốn dĩ là việc của cậu, ai bảo cậu bất chấp kéo tôi tới.”
“Anh đây là đang công báo tư thù.”
Cận Du Bạch vỗ lưng của Ôn Tinh Đàm, “Anh em tốt vì nhau liều mạng quên mình, không nề hà.”
Ôn Tinh Đàm không nói nên lời.
Cận Du Bạch ngữ điệu trở nên hòa dịu không ít, lại gần Ôn Tinh Đàm nói: “Cho mượn ít tiền đi.”
Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch, nói: “Mượn tiền thật ngại quá, muộn rồi.”
Cận Du Bạch cực kỳ phẫn nộ nói: “Anh em tốt vì nhau liều mạng quên mình, không nề hà.”
Ôn Tinh Đàm bất đắc dĩ nhìn Cận Du Bạch nói: “Anh mượn tiền làm gì? Quay về nhà, quay về công ty, không phải là sẽ không có chuyện này hay sao?”
“Một câu thôi, cho mượn hay không?” Cận Du Bạch đột nhiên nghiêm túc trở lại.
Ôn Tinh Đàm thở dài một hơi nói: “Cho.”
Cận Du Bạch lập tức cười trở lại: “Tôi chuẩn bị mua cho mình một căn phòng, ở mãi ở quán bar cũng không phải là kế về lâu về dài.”
“Mua phòng, mua ở đâu?” Ôn Tinh Đàm hỏi.
“Chính là căn phía trước quán cà phê, cách nơi làm việc cũng gần.” Cận Du Bạch nói.
“Thật sao?” Ôn Tinh Đàm nói.
“Không thì sao nữa?” Cận Du Bạch hỏi ngược lại.
“Đúng rồi, tối nay cô gái kia chào hỏi với anh là ai vậy?” Ôn Tinh Đàm đổi chủ đề.
“Không biết tên.” Cận Du Bạch trả lời rất qua loa.
“Được rồi.” Ôn Tinh Đàm nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cận Du Bạch chuyển đến nhà mới, ở đối diện phòng Tô Nhan Chi, không biết vì sao, Cận Du Bạch cảm thấy cô gái này không hề đơn giản.
Tô Nhan Chi nghe thấy đối diện có âm thanh, cô ấy nghĩ rằng chắc là có hàng xóm mới, nhưng cô ấy cũng không thích tham gia, vì vậy nên chỉ ngồi ở trong nhà.
[Tô Nhan Chi: Các chị em, gấp, tôi bây giờ muốn viết một nữ chính kết duyên với người lân cận, tình tiết kết duyên với nam chính, nhưng tôi không biết nên viết cuộc đối thoại của bọn họ như thế nào.”]
Tô Nhan Chi lấy điện thoại nhắn một tin lên trên nhóm “Những nàng tiên ăn đường.”
Trên nhóm này có bốn người, Lục Tinh Dữu và Hướng Nhiễm, đều là các chị em Tô Nhan Chi viết văn mà quen, còn có Lâm Thư Thiển, Lâm Thư Thiển tuy rằng không viết tiểu thuyết nhưng cô ấy thích đọc tiểu thuyết, luôn đi trước độc giả một bước.
[Lục Tinh Dữu: Chi Chi, cậu viết tiểu thuyết nhiều năm như vậy rồi, kinh nghiệm sáng tác chỉ có cậu chia sẻ cho bọn mình, bọn mình không giỏi bằng cậu.]
[Tô Nhan Chi trả lời tin nhắn Lục Tinh Dữu: Haiz, mình đang thử viết thể loại văn chương không giống trước, thể loại này trước đây chưa từng viết qua.]
[Hướng Nhiễm: Hay tự mình thử nghiệm xem sao.]
[Lâm Thư Thiển: Các chị em, mình lấy thân phận độc giả chia sẻ cho các cậu quan điểm của mình, tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, vậy nên, Chi Chi cậu lập tức kết duyên với một người, sau đó nói chuyện một chút, đấy mới là tiểu thuyết phản ánh đúng hiện thực, độc giả chắc chắn sẽ thích.]
[Tô Nhan Chi: Được thôi, để mình thử xem.]
[Lâm Thư Thiển trả lời Tô Nhan Chi: Thử đi, dù sao anh ta cũng không biết cậu là ai.]
[Lục Tinh Dữu: Mình thấy Thiển Thiển nói đúng, thử xem sao.]
[Hướng Nhiễm: Mình cũng tán thành, mình cảm thấy có thể thử.]
[Tô Nhan Chi: Biết rồi. Các chị em, tạm biệt, bây giờ mình đi thử nghiệm thử.]
Tô Nhan Chi lật đi lật lại điện thoại, nhắm mắt hạ quyết tâm, nói: “Tùy tiện thử xem sao.”