Lời tựa:
Ngân hà trước mắt đều là em, phong cảnh trong lành đều có bóng hình em, gió xuân mười dặm cũng không bằng em, vạn vật trên thế gian đều không sánh bằng em. Anh muốn nói là: anh chưa bao giờ nghĩ rằng sau này anh lại thích em đến vậy.
— Cận Du Bạch
“Cái ô này của người đẹp nào cho anh vậy?” Ôn Tinh Đàm nhìn cái ô, cười hỏi.
“Người giao hàng ngoài kia mới đưa.”
Cận Du Bạch vội vàng liếc nhìn cái ô.
“Hay em giúp anh bỏ nó nha.” Ôn Tinh Đàm nhướng mày hỏi.
“Giữ lại đó đi… Lỡ như sau này trời mưa…”
“Không phải chứ Du Bạch, đến tiền mua ô mà anh cũng không có à? Ôn Tinh Đàm mở to hai mắt, giống như phát hiện được điều gì mới lạ.
“Không nói được gì tốt đẹp thì ngậm miệng lại.” Cận Du Bạch không chút khách khí trừng mắt nhìn Ôn Tinh Đàm.
“Đây là lần đầu anh giữ thứ gì của con gái đó, tất nhiên là trừ cô ấy …
“Vừa nhìn là biết cô gái này chính là một người yêu tự do, yêu cuộc sống. Anh xem ô của cô ấy này, có màu xanh lam nhạt, còn có mấy đám mây màu trắng nữa……”
Ôn Tinh Đàm cầm cán ô, lật tới lật lui, xem đi xem lại.
Cận Du Bạch không để ý đến cậu ta, cũng không muốn nghe cậu ta nói nhảm một mình.
“Anh biết màu xanh lam có ý nghĩa gì không? Nó tượng trưng cho bầu trời, biển cả, tự do ……”
“Không còn việc gì nữa thì xuống xe.”
Cận Du Bạch cũng không chờ Ôn Tinh Đàm trả lời.
Nói xong liền mở cửa xe, đẩy cậu xuống rồi đóng sầm cửa xe lại.
“Này, anh à, trời còn đang mưa đấy?”
Ôn Tinh Đàm ở ngoài cửa sổ bất đắc dĩ kêu lên.
“Đây, cho cậu đó.” Cận Du Bạch hạ kính xe xuống, đưa cho Ôn Tinh Đàm một trăm tệ sau đó lái xe đi như bay.
“Cho mình hẳn một trăm tệ mà nói không có tiền mua ô.” Ôn Tinh Đàm hít một hơi nhìn theo đuôi xe đã đi, lắc đầu cười.
Sau đó cũng chạy đến siêu thị đối diện mua ô.
Cận Du Bạch quay lại khách sạn, uể oải nằm trên sô pha. Lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, tin nhắn trên màn hình khóa đã hiển thị 99+.
Anh mở ra xem thì thấy toàn bộ tin nhắn đều được gửi từ các độc giả của Nhàn Vân Dã Chi.
Tin nhắn trong nhóm đều là: Chúc mừng Chi Chi khai sách mới.
Cận Du Bạch cũng nhấp vào chỗ bình luận và nhanh chóng gõ chúc mừng Dã Chi đã ra sách mới.
Anh vừa nói, tin tức trong nhóm liền chuyển hướng.
[Bảo bối của Chi Chi: Giám đốc Bạch, hoan nghênh anh đến.]
[Nắm lấy Chi Chi: Giám đốc Bạch , lần này tới chậm rồi nha.]
[Ngắm sao cùng Chi Chi: Giám đốc Bạch , gần đây rất bận sao?]
….
Cận Du Bạch xem lại tin nhắn trong nhóm thì thấy toàn là tin nhắn của anh.
[Giám đốc Bạch nắm lấy Chi Chi: Hôm nay tôi có việc phải trì hoãn.]
[Giám đốc Bạch ngắm sao cùng Chi Chi: Gần đây tôi phải bán hàng và đi giao đồ ăn.]
…
Cận Du Bạch trả lời vài tin nhắn, sau đó tắt đi. Phó Cảnh Tu cũng gửi cho anh một tin nhắn trên Wechat hẹn nơi gặp mặt.
Cận Du Bạch trả lời với icon ‘ok’.
Sau đó liền đi thay đồ, Cận Du Bạch lấy bộ vest trên giường mặc vào, sửa lại mái tóc bị rối rồi lấy chai nước hoa Chanel màu lam trên bàn xịt một chút, cuối cùng là hài lòng bước ra khỏi khách sạn.
Gần đây là tình huống đặc biệt, người của hội đồng quản trị và ông nội đều quan sát rất kỹ càng nên Cận Du Bạch phải quay lại lấy chiếc khẩu trang trên bàn đeo vào.
Nghe thấy có người trở về, ông cụ Cận nhìn ra cửa chờ đợi nhưng kết quả lại thất vọng.
“Ông nội, Du Bạch ở ngoài sống rất tốt, anh ấy nói muốn ra ngoài làm được gì đó rồi mới trở về.” Ôn Tinh Đàm đi đến bên cạnh ông cụ và nói.
“Tốt nhất là nó đừng quay về nữa.” Ông cụ Cận tức giận đập cây gậy xuống đất.
“Được rồi ông nội, đừng nóng giận, cháu ở lại đây ăn cơm với ông.” Nói xong Ôn Tinh Đàm đỡ ông cụ Cận ngồi xuống bàn ăn.
“Nó… làm gì ở bên ngoài?” Ông cụ Cận giả vờ vô ý hỏi.
“Ông nội, Du Bạch làm phục vụ giao đồ ăn.” Ôn Tinh Đàm cũng không gạt ông cụ Cận mà nói sự thật cho ông biết.
“Thật là vớ vẩn, làm cái này thì khi nào mới đạt được thành tựu chứ hả.” Vừa nghe lời này xong, ông cụ Cận liền tức giận.
Ôn Tinh Đàm cười nói: “Ông nội, ông và Du Bạch đều quan tâm lẫn nhau, chỉ cần trong hai người có một người chịu nhún nhường chút thì không phải sẽ tốt hơn sao?”
Ông cụ Cận hừ lạnh một tiếng: “Nó là cháu của ta, nó không nghe lời ta thì thôi lại còn giở trò bỏ nhà với ta. Để ta xem thử nó có thể kiên trì được bao lâu.”
Nói xong ông cụ Cận đứng dậy, chống gậy đi lên lầu rồi đi thẳng về phòng.
Ôn Tinh Đàm bất đắc dĩ nhún vai: “Đúng là người một nhà, tính tình ngang ngược y hệt nhau.”
Cận Du Bạch là kiểu người phóng đãng không chịu bị trói buộc, KTV và quán bar là nơi anh đến hàng ngày. Trên mạng đều đồn rằng tiểu Cận tổng thay bạn gái rất nhanh, mỗi ngày đổi hai mươi người cũng không nhiều.
Cận Du Bạch đeo khẩu trang bước vào quán bar. Người phục vụ nhiệt tình tiếp đón anh, anh thường xuyên đến đây nên dù có đeo khẩu trang thì người phục vụ vẫn nhận ra anh.
“Lấy cho tôi một ly trà đá Long Island đi.” Cận Du Bạch tựa vào quầy bar, nhìn mọi người qua lại trong quán bar.
“Rượu của ngài Cận đây ạ.” Người pha chế đưa ly rượu cho Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch khẽ nhấp một ngụm, cầm ly rượu đi về phía Phó Cảnh Tu.
“Du Bạch, cậu làm sao vậy?” Phó Cảnh Tu liếc nhìn Cận Du Bạch đang đeo khẩu trang và hỏi.
Cận Du Bạch làm dấu im lặng với Phó Cảnh Tu, nói: “Cậu không hiểu, đây là thú vui.”
Phó Cảnh Tu cười cười nói: “Được rồi, cậu đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi.”
Cận Du Bạch nhếch khóe miệng cười cười, vừa lắc ly rượu trong tay vừa nói: “Đi tìm niềm vui trước đây.”
Nói xong thì Cận Du Bạch cũng sải đôi chân dài rời đi.
Phó Cảnh Tu nắm cằm người phụ nữ bên cạnh, hỏi: “Đeo khẩu trang thực sự sẽ tăng thêm vẻ đẹp sao?”
“Ai ya ngài Phó, mỗi người có cái nhìn khác nhau, nhưng em là em thích kiểu như anh vậy đó.” Người phụ nữ vừa nói vừa dựa sát vào người anh ta, cọ xát trên người anh.
Phó Cảnh Tu nâng cằm cô ta lên, nói: “Cái miệng nhỏ nhắn này thật biết nói lời hay.”
Tô Nhan Chi ngồi ngay ngắn trước máy tính tiền, vẫn còn lo lắng về cốt truyện của sách mới.
[Note của editor: đoạn này trích từ bài hát Hứa Tung – Lư Châu Nguyệt ]
Tô Nhan Chi suy nghĩ đến có chút thất thần, điện thoại đổ chuông thật lâu cô mới nghe máy.
“Alo? Xin chào, cô có phải là bạn của Lâm Thư Thiển không? Cô ấy uống rượu ở quán bar của bọn tôi, tôi thấy cô ấy có liên hệ với cô gần đây nên mới gọi điện cho cô.”
“À đúng, tôi là bạn của cậu ấy, giờ cậu ấy đang ở quán bar nào vậy, tôi tới đón cậu ấy.” Tô Nhan Chi lập tức nói.
“Nơi này là quán bar Thanh Dục.”
“Được, cảm ơn.”
Tô Nhan Chi cúp điện thoại, nhặt quần áo trên sô pha mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Thật ra Tô Nhan Chi rất ghét đến những nơi đó.
Mới vừa tới quán bar, cô đã thấy một người đàn ông đeo khẩu trang đang chống tay lên tường và một người phụ nữ xinh đẹp đứng nép trong lòng anh ta với vẻ mặt thẹn thùng.
Một hơi thở có mùi hương của sự hòa quyện giữa cam và chanh tỏa ra.
Người đàn ông dùng ngón trỏ vuốt ve nhẹ nhàng lên môi người phụ nữ, vân vê ngón tay nói: “Son của cô hôm nay có màu đỏ đậu, rất phù hợp với cô.”
Tô Nhan Chi vội vàng liếc nhìn bọn họ, sau đó đi vào quán bar, đây chính là lý do cô không muốn đến những nơi như thế này.
Lâm Thư Thiển có mười ngày thì hết chín ngày đã ở quán bar, ngày nào Tô Nhan Chi cũng phải đưa cô ấy về nhà, cho nên Tô Nhan Chi đã quen với việc này.
Chỉ là Lâm Thư Thiển mỗi ngày đều đến các quán bar khác nhau, Tô Nhan Chi thật sự không biết được ngày nào cô ấy sẽ đi đâu.
Tô Nhan Chi đỡ Lâm Thư Thiển đang say khướt đứng dậy, lấy áo khoác của mình đắp lên người cô ấy, sau đó đỡ cô ấy ra khỏi quán bar.
Người đàn ông đeo khẩu trang lúc nãy vẫn còn ở cửa quán bar, vẫn là động tác đó, vẫn là câu nói đó nhưng người phụ nữ trong lòng đã thay đổi.
Tô Nhan Chi cực kỳ không thích nhìn những người như vậy, cô nhếch miệng, khẽ cười nói: “Bây giờ muốn làm tra nam đúng là cũng không dễ gì nhỉ, lại còn cần phải biết son môi màu gì.”
Cận Du Bạch khó chịu ngẩng đầu: “Ai cần cô xen vào… lắm chuyện.” Câu nói kế tiếp nghẹn trong cổ họng.
Thì ra là cô ấy …
Tô Nhan Chi liếc nhìn người phụ nữ đó, nhíu mày, đỡ Lâm Thư Thiển rời đi.
Cận Du Bạch tháo khẩu trang xuống, nhìn bóng lưng của Tô Nhan Chi và nở nụ cười khó hiểu: “Cô gái này rất thú vị, là kiểu người rất tự nhiên nha.”
‘Bốp!!!’
Người phụ nữ hung hăng cho Cận Du Bạch một cái tát: “Tra Nam!!!” người phụ nữ hùng hổ rời đi.
Cận Du bạch giơ tay lên, dùng mua bàn tay sờ nhẹ gò má đang nóng của mình, cười khinh miệt.
Cận Du Bạch chậm rãi đi vào toilet, dùng nước rửa sạch vết son trên tay mình, anh nhìn chính mình trong gương, vẩy nước trên tay.
Anh kéo cổ áo lên ngửi, hơi nhíu mày, toàn là mùi đồ trang điểm và nước hoa rẻ tiền của phụ nữ.
Nếu là Cận Du Bạch của trước kia, đống quần áo đó đã sớm bị vứt ngoài thùng rác, nhưng mà bây giờ không giống lúc trước, quần áo giặt xong vẫn còn có thể mặc lại.
“Cô gái kia có đúng là người đưa ô cho mình không vậy? Hai tính cách hoàn toàn khác biệt, lúc trước nhìn dịu dàng dễ mến biết bao mà bây giờ lại điêu ngoa vô lý như vậy.”
Cận Du Bạch lẩm bẩm nói.
Tuy rằng bị tát là chuyện bình thường, nhưng quả thật đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Cận Du Bạch.
Quả nhiên, thời đại này vẫn là dựa vào danh tiếng quyền thế. Người biết anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Cận đều sẽ cúi đầu trước anh, còn với người không biết thì anh cũng không tránh khỏi việc bị ăn tát.
Tô Nhan Chi đưa Lâm Thư Thiển về nhà. Lâm Thư Thiển ít nhất còn có một điểm tốt, đó là uống rượu say sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ chứ không nháo nhào lên, nếu không thì sớm hay muộn gì Tô Nhan Chi cũng phát điên mất.
Có thể do Lâm Thư Thiển đã uống say quá nhiều lần nên cũng không nghĩ đến việc phải thay đổi cái thói quen này chăng.
Tô Nhan Chi đắp chăn cho Lâm Thư Thiển, sau đó lại ngồi trước máy tính nghĩ tiếp về cốt truyện của mình.
Không biết sao đột nhiên trong đầu Tô Nhan Chi dần hiện lên khuôn mặt của người giao đồ ăn.
“Anh ấy cũng khá đẹp trai, nếu có thể nói nhiều hơn một chút thì thực sự là một nam chính vô cùng hoàn hảo cho câu chuyện này.” Tô Nhan Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng, Tô Nhan Chi gãi gãi mái tóc rối bù, chậm rãi mở mắt.
Căn phòng toàn là mùi thức ăn, Tô Nhan Chi đứng dậy xuống giường, chậm rãi ra khỏi phòng.
Trên bàn có một tờ giấy:
[Chi Chi yêu dấu à, thật ngại quá, đêm qua mình uống hơi nhiều, lần sau mình sẽ chú ý. Mình đặc biệt làm bữa sáng cho cậu đó, yêu cậu moaz moaz.]
—— Tình yêu của cậu, Thư Thiển.
Tô Nhan Chi cười cười, lần nào cũng nói lần sau chú ý, nhưng kết quả thì sao? Lúc nào cũng lần sau cả.
Tô Nhan Chi cầm ly sữa trên bàn nhấp một ngụm, gần đây cô thật sự không có cảm hứng sáng tác, có lẽ vẫn nên xuống tiệm cà phê dưới lầu để tìm cảm hứng.
Thực tế thì phạm vi sinh hoạt của cô rất nhỏ, đừng nghĩ cô là một tác giả nổi tiếng mà lầm, cô thật sự chưa từng tham gia các bữa tiệc do công ty tổ chức, cũng chưa tổ chức buổi ký sách hay gặp gỡ bạn đọc nào cả.
Những người thật sự biết cô rất ít, mọi người đều chỉ biết đến Nhàn Vân Dã Chi chứ không ai biết đến Tô Nhan Chi, thậm chí họ còn không biết Nhàn Vân Dã Chi là nam hay nữ.
Đa số mọi người đều chỉ dựa vào cách hành văn nhẹ nhàng như gió của cô mà suy đoán cô là một cô gái xinh đẹp dịu dàng.