“Nhớ mãi không quên ắt có dư âm…” là
cốt truyện bên trong tiểu thuyết. Còn câu “Nhớ mãi không quên, không có gì đọng
lại…” mới là cuộc sống bình thường. Người mà ta nhớ mãi không quên sẽ chỉ để
lại sự tiếc nuối. Quá khứ là thứ không thể quay lại mà chỉ có thể nhớ về. Chúng
ta hãy dừng lại ở đó. Ít nhất trong trái tim của em, anh sẽ mãi mãi là một nỗi
tiếc nuối, mãi mãi khó mờ nhạt đi. Em là một người cảm tính, cũng là một người
để ý những điều nhỏ nhặt. Vậy nên anh hãy ở lại trong trái tim em nhé! Hi vọng
khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa sẽ là thời điểm mà anh đang hạnh phúc, và nếu
được, hi vọng ‘em’ và ‘anh’ có thể trở thành ‘chúng ta’.
–
Tinh Tinh
Tô
Nhan Chi nhếch nhếch khóe miệng không nói gì nữa, cô thực sự không ngờ Cận Du
Bạch sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Tô
Nhan Chi lẩm bẩm trong lòng. Lần này anh ta đi Thanh Dục có thể có chuyện gì
đây? Nhất định là lại đi tán gái! Đúng là chết không thay đổi mà, thế nào cũng
phải trừng phạt một chút mới được.
Tô
Nhan Chi mải chìm trong mạch suy nghĩ của chính mình, trong đầu đã phảng phất
hiện ra hình ảnh. Cô nghiến răng nghiến lợi, đũa trong tay bị túm chặt đến mức
cảm giác như gân xanh trên tay đều vỡ ra.
Cận
Du Bạch liếc nhìn Tô Nhan Chi một cái, bị hành động của cô làm cho giật mình,
Tô Nhan Chi làm sao vậy? Sao anh lại cảm thấy biểu cảm này như muốn xuyên qua
người mình luôn nhỉ?
Cận Du Bạch lắc lắc đầu, giơ tay lên quơ quơ trước mắt Tô Nhan Chi: “Tô
Nhan Chi, cô làm gì vậy?”
Tô Nhan Chi cứ chìm trong suy nghĩ của mình tưởng như không có cách nào
thoát ra. Cô không đáp lại Cận Du Bạch. Cận Du Bạch bước tới vỗ vào vai Tô Nhan
Chi, cô liền nắm tay anh.
Móng tay cắm vào mu bàn tay của Cận Du Bạch, anh nhíu nhíu mày nói: “Tô
Nhan Chi, sao cô làm gì cũng bạo lực như vậy, lại còn làm móng nữa. Móng tay
giờ thành vũ khí tấn công người khác của cô rồi à?”
Tô Nhan Chi lập tức lấy lại tinh thần, liếc qua Cận Du bạch nói: “Thật xin
lỗi, vừa rồi mải nghĩ một số việc có hơi tập trung.”
Cận Du Bạch bất đắc dĩ liếc mắt một cái, nói: “Cái gì mà hơi tập trung? Cô
hoàn toàn đã tập trung vào trong suy nghĩ thì có.”
Tô Nhan Chi bĩu môi, nhìn thoáng qua tay của Cận Du Bạch, nói: “Anh có cần
phải vậy không? Hung dữ cái gì chứ? Không phải chỉ là cấu rách một chút da thôi
sao?”
“Chỉ là rách da một chút? Tối qua cô còn…..” Cận Du Bạch nói đến nửa chừng
lại xua xua tay nó ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.