Tình cảm thời niên thiếu luôn là như vậy. Không thể nói ‘yêu’, chỉ có thể dùng ‘thích’ để diễn tả. Nhưng chúng ta của
khi đó thích một người thì sẽ ghi nhớ rất nhiều năm, có thể bởi vì tình cảm lúc
đó quá trong sáng, trong một thời gian dài không thể quên được. Có thể một ngày
anh sẽ quên em, nhưng anh sẽ không quên được những gì xảy ra giữa chúng ta, cũng
không quên được những tình cảm chân thành nhất, quý giá nhất mà anh đã trao
thuở ban đầu.
-
Cận Du Bạch
Hai cô gái liếc nhau, vội vàng chạy đi, khi Tô Nhan Chi hoàn hồn lại thì đã
quá muộn, chỉ có thể xấu hổ mở cửa ra.
Tô Nhan Chi lanh lợi chào hỏi họ: “Xin chào, xin chào.”
Phó Cảnh Tu lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”
Tô Nhan Chi không chút do dự nói: “Thì… Tôi… Tôi cũng giống bọn họ.”
Phó Cảnh Tu cau mày: “Cô tên gì?”
Tô Nhan Chi cắn môi đáp: “Tên tôi là Tô Nhan Chi.”
Phó Cảnh Tu gật gật đầu nói: “Được rồi, tại sao cô đến muộn thế?”
Tô Nhan Chi vui đầu suy nghĩ tìm cho mình một lý do.
Thấy cô im lặng, Phó Cảnh Tu lập tức nói: “Tôi nhắc lại những gì tôi vừa
nói, lát nữa các cô sẽ đi vào từng người một, trả lời câu hỏi một cách nghiêm
túc, không được phép dối trá, hiểu chưa?”
Tô Nhan Chi lập tức gật đầu nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Phó Cảnh Tu gật gật đầu nói: “Tốt, vậy giờ các cô sẽ nghỉ ngơi ở đây một
lúc đợi tôi quay lại.”
Phó Cảnh Tú nói xong quay người bước ra ngoài.
Các cô gái cũng ngồi xuống ghế sofa.
Một cô gái bên cạnh cười nói: “Cô tên là Tô Nhan Chi sao? Tên của cô thật
dịu dàng nha.”
“Ừm” Tô Nhan Chi gật đầu, hỏi: “Cô tên là gì?”
Cô gái mỉm cười trả lời: “Tôi tên Lộc Hân Chi.”
Tô Nhan Chi lập tức nói: “Tên của cô cũng rất nghệ thuật đó.”
Đây không phải là khen xã giao, những gì họ nói đều là thật lòng.
Một cô gái hỏi: “Các chị em, có ai biết chúng ta ở đây để làm gì không?”
“Tôi nghe nói rằng để gặp một người đàn ông, anh ta sẽ hỏi chúng ta một số
câu hỏi, sau đó hết rồi.”
“Không thể nào? Chỉ hỏi vài câu đơn giản sao?”
“Tôi cũng cảm thấy không phải là không có khả năng, nghe nói anh ta chính
là yêu ma, là kiểu rất rất hung dữ đó.”
Tô Nhan Chi đã nóng lóng từ lâu, cuối cùng đã lấy hết can đảm hỏi “Trước
kia cũng có những cô gái giống như chúng ta sao?”
Lộc Hân Chi nhìn Tô Nhan Chi nói: “Có vẻ như vậy.”
Tô Nhan Chi tiếp tục hỏi: “Vậy những người khác cũng không hỏi bọn họ vấn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.