9

Bố mẹ vội vã từ nơi khác trở về, sau 2 ngày thức trắng ở bệnh viện thì cuối cùng tôi cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, tôi đành nhấc máy gọi điện thoại cho Liễu Phỉ Phỉ.

"Phỉ Phỉ, tớ ngủ không được."

Giọng nói Liễu Phỉ Phỉ mờ mịt mà u oán:

"Diệp Trăn, ngày mai là thứ 2 đấy. Cậu có biết giấc ngủ quý giá như thế nào với mấy nô lệ của tư bản như chúng ta không?"

Tôi giả vờ như không nghe thấy nửa câu sau: "Đúng vậy! Ngày mai thứ 2, tớ phải đến trường lấy sách cho Diệp Nhiên."

Liễu Phỉ Phỉ: "... Sau đó?"

Tôi: "Chắc là chủ nhiệm lớp nó sẽ dẫn tớ đi nhỉ, tớ mới đến một lần nên cũng đâu biết Diệp Nhiên ngồi ở chỗ nào. Cậu có nghĩ anh ấy sẽ thấy phiền phức không?"

Liễu Phỉ Phỉ im lặng một lát: "Muốn gặp đàn ông thì cứ việc nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của lão nương, không biết kem mắt của tớ đắt lắm à!"

Tôi mạnh miệng phản bác "Ai nói tớ muốn gặp Chu Kỳ!"

Liễu Phỉ Phỉ hỏi vặn lại: "Tớ nhắc tới Chu Kỳ hồi nào?"

[…]

Phụ nữ vào ban đêm quả nhiên là rất dễ mất trí.

"Được rồi, ngủ đi." Tôi vừa nói vừa định cúp điện thoại.

Liễu Phỉ Phỉ vẫn chưa bỏ cuộc:
"Này! Đừng nói nửa lời rồi thôi! Nghiêm túc xem nào, lần này em trai cậu vào bệnh viện thì Chu Kỳ cũng rất tận tâm còn gì. Với lại nhìn khuôn mặt đó, dáng người đó, cậu không thấy rung động tí nào sao?"

Tôi thở dài.

"Phỉ Phỉ, tớ và anh ấy là không thể."

Liễu Phỉ Phỉ sửng sốt: "Tại sao?"

Tôi chạm vào đầu gối chân trái, ở đó vẫn còn một vết sẹo dài 3cm.

"Tớ chưa bao giờ nói với cậu lý do tớ chia tay với Chu Kỳ, đúng không?"

Liễu Phỉ Phỉ đáp "Ừm".

"Lúc đó tớ cũng định hỏi mấy lần, nhưng cậu không muốn nói nên tớ cũng ngại không hỏi nữa. Tớ chỉ cảm thấy cậu thích Chu Kỳ như vậy, nếu đột ngột chia tay thì chắc chắn phải có nguyên nhân."

Tôi quay người nhìn ánh trăng bên ngoài len lỏi qua ô cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói.

"Khi còn học năm nhất, có lần CLB của tớ có tổ chức một buổi leo núi. Lúc đó tớ không cẩn thận bị ngã từ trên núi xuống, lúc vào bệnh viện thì khắp người toàn là vết thương."

Liễu Phỉ Phỉ lập tức sửng sốt: "Gì cơ? Sao cậu không nói với tớ?"

"Thật ra tớ không bị gãy cái xương nào cả, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm, nhưng lúc đó tớ đã nói với Chu Kỳ."

"Tớ biết anh ấy thường ngày rất bận rộn, nhưng cả ngày hôm đó anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ, tớ gọi cả chục cuộc mà anh ấy cũng không nghe."

"Mãi đến bốn giờ sáng ngày hôm sau thì tớ mới nhận được tin nhắn WeChat của Chu Kỳ. Anh ấy nói tớ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, anh ấy đang bận, đợi lúc khác sẽ tới thăm tớ sau."

Liễu Phỉ Phỉ bên đầu kia điện thoại đã im lặng không nói lời nào.

Tôi ôm gối chặt hơn.

Thực ra đã nhiều năm trôi qua, tôi cũng gần như không thể nhớ rõ những chuyện ấy nữa, thậm chí bây giờ tôi còn có thể bình tĩnh kể lại mà không có chút xúc động nào.

Nhưng mà…

"Phỉ Phỉ, tớ đã nghe anh ấy nói rất nhiều lần là anh ấy rất bận."

Lúc người ta cùng bạn trai ra ngoài hẹn hò, Chu Kỳ đang bận.

Lúc tôi bị thương nằm trong bệnh viện, vậy mà anh ấy vẫn nói với tôi là đang bận.

Tại sao Chu Kỳ lại bận rộn nhiều việc như vậy, bận đến nỗi không có chút thời gian nào để ở bên tôi?

Đoạn tình cảm này là do tôi cố gắng mới có được, ngay từ ban đầu thì anh ấy đã ở thế thượng phong.

Tôi không thể nắm bắt được tình yêu của Chu Kỳ.

Mà tôi chỉ có 2 sự lựa chọn, hoặc là tiếp tục, hoặc là từ bỏ.

"Tớ quả thực rất thích anh ấy, nhưng mà tớ cũng là người, tớ cũng biết mệt. Cậu biết em trai tớ mổ ruột thừa xong đã nói gì không? Nó nhờ tớ báo với bạn gái là nó không sao, nó sợ cô bé ấy sẽ lo lắng. Còn tớ và Chu Kỳ thì không phải như vậy."

Năm đó tôi ngồi ở bệnh viện với chiếc điện thoại trong tay, tôi một mình chờ đợi anh ấy suốt một ngày một đêm.

Hình như những người kia nói đều là sự thật, quả thực Chu Kỳ không thích tôi nhiều đến vậy.

Sau khi nhận được tin nhắn Wechat của Chu Kỳ thì tôi nói lời chia tay, sau đó chặn và xóa hết mọi thông tin liên lạc.

Đối với anh ấy, có lẽ tôi là kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nếu đã như vậy, tôi thà lựa chọn buông bỏ còn tốt hơn.

10

Ngày thứ hai, tôi cố ý xin nghỉ một buổi để đến trường của Diệp Nhiên.

Tôi tìm thấy lớp học của Diệp Nhiên, lúc này Chu Kỳ vừa hoàn thành tiết sinh hoạt buổi sáng.

Tôi gõ cửa: “Thầy Chu, xin chào, tôi tới lấy sách của Diệp Nhiên."

Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Chu Kỳ gật đầu: "Vị trí cuối cùng trong hàng thứ hai là chỗ ngồi của em ấy."

Tôi đi lại gần hơn thì mới phát hiện cô bé ngồi ngay đằng trước chính là Thư Hiểu.

Tôi lấy chồng sách trong ngăn bàn ra và mỉm cười với cô bé.

Một nam sinh khác bên cạnh quay lại hỏi tôi "Chị ơi, Diệp Nhiên đỡ hơn chưa ạ?"

Trong lòng tôi âm thầm khen cậu nhóc đó một câu, tôi hướng về phía Thư Hiểu rồi cười nói.

"Ca mổ của nó rất thuận lợi, nó sẽ sớm xuất viện rồi quay lại trường học thôi."

Cô bé mím môi cười, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Tôi thu dọn sách vở của Diệp Nhiên xong thì Chu Kỳ tiễn tôi ra ngoài, đúng lúc gặp được nữ giáo viên mà hôm trước tôi thấy trong bệnh viện.

À đây là giáo viên toán của Diệp Nhiên, xem ra là chuẩn bị đến tiết học của cô ấy.

Cô ấy nhìn thấy tôi thì sững người một lúc, sau đó gật đầu và mỉm cười với Chu Kỳ ở bên cạnh:

"Thầy Chu, lần trước trong kỳ thi tuyển sinh có một câu hỏi khá phức tạp, mấy giáo viên chúng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Anh có thời gian xem qua một chút không?"

Chu Kỳ gật đầu: "Được."

Không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên cảm giác không vui.

Chu Kỳ đi vài bước, phát hiện tôi không đi theo thì quay đầu lại hỏi "Sao vậy?"

Tôi cố gắng nhịn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được "Không có gì, tôi đang nghĩ thầy Chu rất lợi hại, mặc dù là giáo viên Vật lý nhưng giáo viên Toán cũng phải nhờ đến anh."

Chu Kỳ đút một tay vào trong túi: "Không sao đâu. Trước đây tôi dạy kèm nhiều lắm, muốn quên cũng không quên được."

Tôi - đứa học kém Toán đến nỗi Chu Kỳ phải giảng 1 đề tận 13 lần : "......"

Cảm giác xấu hổ dâng lên trong tâm trí, một chút phấn khích khi đến đây cũng biến mất không tăm hơi.

Tự nhiên tôi đến đây để làm gì không biết.

"Phải rồi, dạy một học sinh chậm chạp ngu ngốc như tôi thì chắc chắn không bằng dạy một người thông minh."

Vừa nói xong, Chu Kỳ lại chỉ lẳng lặng nhìn tôi không đáp lời.

Trong lòng tôi lại lập tức cuống cuồng. Trái tim như ngừng đập.

Ch.ết rồi, câu nói của tôi hình như hơi chua nhỉ?

Anh ấy sẽ không nghĩ là tôi đang ghen đấy chứ?

Chu Kỳ gật đầu: "Diệp Nhiên dễ dạy hơn em nhiều."

Tôi "..."

Nhất thời tôi không biết đây là tình cũ khó quên hay là tôi u mê vẫn chưa tỉnh ngộ nữa.

Cuối cùng tôi chọn bỏ chạy.

"Thầy Chu, nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây… "

"Chờ một chút."

Chu Kỳ đưa điện thoại ra.

"Thêm WeChat đi."

Tim tôi lại đập liên hồi không kiểm soát được.

Sau đó anh lại nói "Tôi gửi cho em bảng điểm với bài vở mấy ngày nay, em nhớ đưa cho Diệp Nhiên xem."

Ừ ha, học sinh lớp 12 không được dùng điện thoại.

Tôi quét mã Wechat và nhấp vào thêm bạn bè.
"Cám ơn thầy Chu, phiền anh quan tâm đến thằng nhóc nhà tôi quá."

"Sau khi kết bạn Wechat thì chúng ta có thể nhắn tin được rồi."

Chu Kỳ thu lại điện thoại di động "Ừm."

11

Tôi cũng chẳng biết Chu Kỳ đổi số điện thoại từ bao giờ, dù sao từ lúc chia tay thì đã lâu lắm rồi chúng tôi cũng chưa liên lạc.

Ngày đó tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ có cơ hội gặp lại nhau.

Vòng bạn bè của anh ấy cũng chẳng có nội dung đặc sắc gì, rất giống với tính cách thường ngày của anh, mang lại cho người ta cảm giác lạnh lùng nhạt nhẽo.

Tôi lướt qua lướt lại hồi lâu, cuối cùng Diệp Nhiên đành bất đắc dĩ gọi tôi “Chị, cho em đọc bảng điểm mà thầy Chu gửi với."

Tôi bĩu môi đưa điện thoại sang cho nó.

Mẹ tôi đang bóc chuối bên cạnh cũng ghé vào hỏi tôi:

"Này, giáo viên chủ nhiệm của Nhiên Nhiên cũng tận tâm thật nhỉ. Trăn Trăn, hay là con mời thầy ấy ăn tối một hôm đi."

Tôi: "..."

Năm cấp 3 chúng tôi yêu sớm, nhưng có lẽ vì Chu Kỳ học giỏi nên thái độ của giáo viên cũng không gay gắt lắm, sau khi nói chuyện riêng với hai chúng tôi thì cũng ngầm chấp thuận.

Không giống với Diệp Nhiên bây giờ bị bắt mời phụ huynh.

Thế nên ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết người yêu của tôi hồi đó là Chu Kỳ.

"Thôi ạ, hiện tại thầy ấy không nhận quà đâu."

Mẹ tôi giật lại quả chuối đang định đưa cho tôi:

"Cái này sao có thể coi là quà được? Thầy ấy đã giúp nhà mình bao nhiêu chuyện, con xem, không có thầy ấy thì điểm của Nhiên Nhiên còn tụt dốc thảm hại hơn nữa."

Diệp Nhiên ngước mắt:
"Đúng rồi, còn có chị nữa mà, năm ấy nếu không phải nhờ thầy chủ nhiệm thì với thành tích của chị còn chưa biết có thi đậu trường nào không."

"…"

Em trai, nói rất hay, mong mày lần sau đừng nói gì nữa.

Bố mẹ tôi đều kinh ngạc, Diệp Nhiên biết mình lại lỡ lời nên im miệng cúi đầu tiếp tục làm bài thi.

Tôi đành phải kể sơ qua chuyện này một chút.

Nghe xong thì mẹ tôi lại hỏi: “Cậu ấy bây giờ còn độc thân không?”.

???

Bà ấy kích động:

“Mẹ đã gặp nó ở hôm họp phụ huynh, vừa cao lớn vừa đẹp trai, điều kiện cũng không tồi. Nó vừa có công việc ổn định mà tính cách lại tốt nữa, Trăn Trăn, nếu nó vẫn còn độc thân thì con mau tìm cách hàn gắn đi."

Tôi "..."

Tôi trì hoãn rồi lại trì hoãn, định cho chuyện này trôi vào quá khứ cho xong, nhưng cứ cách 2, 3 hôm là mẹ tôi lại nhắc một lần.

Một tuần sau, Diệp Nhiên quay trở lại trường học.

Tin nhắn trò chuyện giữa Chu Kỳ và tôi cũng dừng lại ở bài tập vật lý mà anh đã gửi cho tôi lần trước.

Mỗi lần Diệp Nhiên có câu hỏi thì thi thoảng anh sẽ ghi âm giọng nói lại rồi gửi qua.

Tôi âm thầm lướt từ trên xuống dưới rồi phát tất cả các tin nhắn thoại, lúc nghe xong vì tâm trạng bối rối nên tôi bấm vào bản PDF cuối cùng để bình tĩnh trở lại.

Sau ba phút, tôi thoát ra ngoài rồi lẩm bẩm: “Không hiểu gì cả…”

Nói xong thì tôi cảm nhận được có gì không đúng, lúc này mới phát hiện trong lúc thất thần đã bấm nhầm vào nút ghi âm.

Tôi thề là tôi đã thu hồi tin nhắn thoại nhanh hơn bao giờ hết.

Sau đó, lại có một tin nhắn khác được gửi từ phía bên kia.

12

"Không hiểu chỗ nào?"

Không muốn sống nữa, hãy để tôi đi ch.ết đi!

Tôi đã nghĩ ra cả ngàn vạn cách để chủ động bắt chuyện với Chu Kỳ, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến loại kịch bản này.

Tôi bèn gửi một biểu tượng cảm xúc hình con mèo đang cười thật to.

“Thầy Chu, nhà chúng tôi rất biết ơn anh đã quan tâm tới Diệp Nhiên. Không biết lúc nào anh có thời gian rảnh, tôi muốn mời anh ăn một bữa được không?"

Chu Kỳ không hỏi tôi tại sao lại né tránh câu hỏi của anh, anh ấy thuận thế đáp lại.

"Hôm nay."

???

Chủ nhiệm lớp cấp 3 đều rảnh rỗi như vậy à?

Nhưng bố mẹ đã bắt phải mời cơm, tôi cũng chỉ đành cắn răng tiếp tục.

"Được! Vậy anh muốn ăn gì? Ăn gà hay là đồ ăn Nhật?"

Chu Kỳ: "Lẩu."

Câu trả lời này lại khiến tôi bất ngờ.

Khẩu vị của Chu Kỳ rất nhẹ, còn tôi không ăn cay thì không chịu được…

Nhưng tôi cũng không dám tự mình đa tình, chỉ đơn giản trả lời một câu.

"Được. Vậy hẹn gặp anh lúc bảy giờ!"

Thời tiết đã ấm dần lên nhưng không khí trong các quán lẩu vẫn không hề giảm nhiệt.

Ngoại trừ bàn của chúng tôi.

Sau khi gọi món xong, đôi bên lập tức im lặng.

Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Chu Kỳ ăn riêng với nhau trên một chiếc bàn.

Không được dùng điện thoại di động, như thế thì không lịch sự lắm.

Mà trò chuyện thì cũng không biết nên nói cái gì.

Cũng may là người phục vụ nhiệt tình khuấy động bầu không khí lúng túng của chúng tôi: "Hiện tại cửa hàng đang tổ chức trò chơi đoán thành ngữ, nếu 2 người có thể hoàn thành thì sẽ nhận được một phần quà nhỏ của chúng tôi~"

Đoán thành ngữ?

Được luôn, tôi có thể!

Tôi vui vẻ đồng ý, và người phục vụ mang ra một đĩa bắp cải.

Tôi: "..."

Này là ý gì vậy?

Người phục vụ khích lệ "Anh trai cũng có thể đoán nha."

Chu Kỳ khẽ nâng mi mắt rồi nhìn thoáng qua.

"Bạch đầu giai lão?"

Nhân viên phục vụ "Hoàn toàn chính xác! Đây là quà tặng của cửa hàng, còn có một món đồ chơi nhỏ nữa, hy vọng 2 người có thể ở bên nhau đến bạch đầu giai lão."

… Có lẽ trên đời không có gì ngượng ngùng hơn là gửi lời chúc phúc như vậy đến một cặp đôi đã chia tay.

Tôi khó khăn giải thích: "Thực ra chúng tôi không phải..."

"Cảm ơn." Chu Kỳ ngắt lời tôi rồi lại đưa cho tôi món đồ chơi nhỏ, tôi vô thức nhận lấy.

"Món đồ này không hợp với tuổi của tôi cho lắm."

Chu Kỳ vươn tay ra: "Vậy trả lại cho tôi."

Tôi liền cầm lên: “Để mang về cho Diệp Nhiên.”

Khóe môi Chu Kỳ dường như cong hơn một chút, lúc này tôi mới ý thức được hành vi của mình hơi trẻ con thì phải, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.

Sau đó, tôi lại nghe được có ai đang gọi tên tôi "Diệp Trăn?"

Hả?

Tôi vô thức nhìn lên thì thấy trước mặt mình xuất hiện một người đàn ông xa lạ, anh ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

"Mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đấy!"

Tôi sửng sốt "Anh là…"

Nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại.

Chu Kỳ lạnh nhạt nhắc nhở "Bạn trai cũ của em."

???

13

Đôi khi tôi nghĩ thế giới này thật kỳ diệu.

Không hiểu sao tôi lại gặp được đàn anh mới hẹn hò 3 ngày trong quán lẩu, không hiểu sao tôi chẳng nhớ được mặt anh ta, càng không hiểu vì sao mà Chu Kỳ lại biết bạn trai cũ của tôi.

Tôi do dự một giây: “Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt.”

Sắc mặt người đàn ông đối diện càng thêm xám xịt, đành vội vã rời đi.

Tôi nhìn về phía Chu Kỳ, khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn không ra tâm tình gì.

Nhưng tôi lại hơi chột dạ "Cái kia... tôi thực sự không nhớ rõ anh ta."

Chu Kỳ gật đầu: "Không nhớ rõ là bạn trai cũ thứ mấy?"

Tôi: "...”

Mấy năm không gặp, người này càng ngày càng độc miệng, nói ra câu nào là làm tôi đứng hình câu đó.

Tôi cũng tức giận lắm, nhưng thấy Chu Kỳ như vậy thì chỉ đành nhỏ giọng: “Chỉ là không nhớ thôi mà!”

Chu Kỳ gắp một miếng thịt bò cuộn cho vào trong bát của chính mình.

Tôi: "... Nhỏ mọn như vậy làm gì..."

Trước đây khi ăn cơm với nhau thì chúng tôi đều ngầm thừa nhận miếng đầu tiên sẽ gắp cho tôi.

Dù là lẩu, là thịt quay hay hải sản thì tôi cũng chẳng cần động tay vào cái gì, chỉ phụ trách so đũa xới cơm là được.

Chu Kỳ làm như không nghe thấy.

Tôi oán hận gắp một miếng thịt bò to hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Anh còn giảng bài cho người khác, tôi có nói gì đâu!"

Chu Kỳ dừng một chút rồi ngẩng đầu lên: "Em muốn làm bài nào, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giảng cho em."

Tôi giật mình "Thầy Chu, anh như vậy không tốt lắm đâu."

Sau khi nói xong, cả hai chúng tôi đều im lặng trong giây lát.

Trước đây mỗi lần anh bắt tôi làm bài tập thì thường nói câu này, nhưng tôi không muốn làm nên cứ cố tình ăn vạ. Sau quá trình ăn vạ thì tôi sẽ mè nheo nắm tay anh, hoặc là anh sẽ giảng luôn câu trả lời cho tôi, có khi còn ôm tôi nữa.

Tự nhiên rơi vào tình cảnh lúng túng thế này thì tôi lại hối hận, cực kỳ hối hận.

Thế là tôi lại đem Diệp Nhiên ra làm bia đỡ đạn.

Nói chuyện về việc học tập của học sinh mới là quay về với con đường chính nghĩa!

Bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của Liễu Phỉ Phỉ "Người đẹp, đi ăn thịt nướng không?"

Tôi gửi một bức ảnh qua.

Liễu Phỉ Phỉ: "Chà chà, quên được tình cũ rồi à?"

Nhưng sau đó cô ấy lại như ý thức được điều gì "Đợi đã! Ai đang ngồi đối diện với cậu đấy?"

Tôi đành phải nói sự thật: “Bố mẹ bắt tớ phải mời anh ấy ăn cơm, bảo là cảm ơn đã quan tâm Diệp Ly suốt thời gian qua.”

Liễu Phỉ Phỉ: "Cậu rất xinh đẹp."

Tôi: ?

Liễu Phỉ Phỉ: "Đẹp mà không có não."

Liễu Phỉ Phỉ: "Để tớ xem cậu yêu đương não tàn tới mức độ nào!"

Tôi: "..."

Liễu Phỉ Phỉ: "Năm đó cậu ta đối xử với cậu như thế nào! Quên hết rồi hả? Lúc trước cậu còn nói giữa 2 người không có quan hệ gì, đúng không? Bây giờ cậu bỏ đũa xuống ngay! Đi ngay lập tức!"

Tôi: "Phỉ Phỉ, cậu nghĩ xem có khả năng này không, tức là tới bây giờ anh ấy vẫn đang thích tớ?"

Liễu Phỉ Phỉ: "..."

Cuối cùng tôi phát hiện cô ấy đã đưa tôi vào danh sách đen.

Tôi đặt điện thoại xuống và lấy hết dũng khí để đối mặt với Chu Kỳ.

"Chu Kỳ, vừa rồi tại sao anh lại biết người kia?"

Anh khẽ ngước mắt nhìn sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play