Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết mình là một sự tồn tại dư thừa.
Tôi chưa bao giờ được gặp bố, mẹ nói tôi trông rất giống ông ta, vậy nên có lúc bà ấy dịu dàng với tôi, có khi lại đối xử với tôi bằng thái độ chán ghét.
Chuyện này không ai biết cả.
Bố mẹ không đi họp phụ huynh cho tôi, cũng may mà điểm của tôi rất tốt, tùy tiện tìm một vài lý do thì giáo viên cũng bỏ qua.
Ngày khai giảng lớp 10 năm đó, bệnh mẹ tôi tái phát rồi phá hết đồ đạc trong nhà.
Khi tôi đến trường thì đã muộn học.
Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
"Này! Bạn cùng lớp!" Một cô gái gọi tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu lại nhìn, cô ấy sửng sốt một chút, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Phản ứng như thế tôi từng gặp rất nhiều lần. Nhưng câu nói tiếp theo của cô ấy lại không giống như tôi dự liệu.
"Muộn học rồi!" Cô ấy vội vã chỉ sang phải "Tớ đi đánh lạc hướng bọn họ, cậu trèo tường vào đi nhé!"
"..." Hình như cô ấy có chút không giống với người khác.
Sau này tôi mới biết sự khác biệt đó không chỉ là một chút. Cô ấy là độc nhất vô nhị.
Tôi biết cô ấy bỏ sữa đậu nành vào ngăn bàn cả tuần cho tôi, bởi vì mỗi khi tôi uống sữa - đều bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn về phía này.
Tôi biết bức thư tình trong sách vật lý là của cô ấy, bởi vì tôi đã nhìn thấy cô ấy ngồi viết thư trong lớp tự học.
Tôi cũng biết cô ấy đã tự chọc thủng lốp xe đạp của mình, loay hoay vật vã mất cả nửa ngày, vậy nên tôi cố tình đứng đợi ngoài nhà xe…
…
Nhưng tôi và cô ấy vốn dĩ không thể ở bên nhau.
Tôi cũng rất sợ, nếu tôi và cô ấy hẹn hò thật, cô ấy thích tôi nhanh như vậy, liệu có nhanh chán tôi không?
Lần đầu tiên cô ấy tỏ tình với tôi, thiếu chút nữa là tôi đã gật đầu.
Cuối cùng tôi dùng chút lý trí còn lại để kiềm chế, một chữ cũng chưa từng nói ra.
Sau đó cô ấy vì chuyện này mà oán trách tôi rất nhiều lần, nhưng cô ấy không biết là tôi không dám mở miệng, vì một khi mở miệng thì tôi nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng mà tôi học khoa học tự nhiên, dựa theo thành tích của cô ấy, sau khi thi đại học sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ chia tay.
Cuối cùng cô ấy vẫn không rời bỏ tôi.
Cô ấy nói, Kỳ Diệp Trăn Trăn, chúng tôi vốn là trời sinh một cặp.
Tôi chưa từng có một sinh nhật đúng nghĩa, năm 18 tuổi cũng là lần đầu tiên cô ấy tặng quà cho tôi.
Đó là món quà mà tôi thích nhất…
Dù bao nhiêu năm trôi qua thì vẫn không có gì thay thế được…
…
Năm lên đại học, tôi quay cuồng chật vật với bệnh tật của mẹ, với cuộc sống mưu sinh, với đủ thứ cơm áo gạo tiền.
Nhưng tôi không muốn nói cho cô ấy biết.
Cô ấy lúc nào cũng hồn nhiên vui vẻ như vậy, một mình tôi vất vả là được rồi, tôi không nỡ để cô ấy phải buồn lòng hay lo lắng cho tôi.
Khi tôi nhận được tin nhắn của cô ấy ở bệnh viện, tôi đã nghĩ mình mắc phải một sai lầm tai hại.
Không phải cô ấy không thể bỏ được tôi, mà là tôi không thể rời xa cô ấy.
…
Vài năm sau khi chia tay, tôi lại bắt đầu hút thuốc.
Tôi tìm đến thành phố nơi cô ấy ở, tôi cũng biết cô ấy đã đi làm, nhưng tôi chỉ có thể đi ăn ở khắp các nhà hàng Tứ Xuyên trong thành phố.
Món nào cũng cay khiến cổ họng tôi đau rát, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô ấy có thích không?
…
Tôi đã nghĩ mình có thể sống tiếp như vậy, kỳ thực cuộc sống này cũng chẳng có gì khó khăn.
Cho đến ngày tôi gặp lại cô ấy.
Giống như khi chúng tôi gặp nhau ở trường trung học, tuy cô ấy không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Tôi đã nghĩ bản thân mình thật ích kỷ.
Tôi không buông bỏ được, thực ra tôi đã muốn thử một lần…
…
Chu Kỳ chẳng còn gì cả.
Chu Kỳ chỉ thích Diệp Trăn.
[Hoàn]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT