1
Nếu biết hôm nay sẽ gặp được Chu Kỳ, tôi chắc chắn sẽ không lao đến trường với khuôn mặt mộc và cả người toàn mùi lẩu.
Chuyện xấu hổ nhất không phải là vô tình gặp lại người yêu cũ, mà là khi gặp lại thì anh ấy trông đẹp trai hơn trước kia, mà tôi thậm chí còn không trang điểm
"Em là phụ huynh của Diệp Nhiên?"
Chu Kỳ lạnh nhạt lên tiếng.
"Tôi là chủ nhiệm lớp nó, Chu Kỳ."
“...”
Tuy rằng chúng ta đã chia tay nhiều năm nhưng cũng chưa đến mức không nhận ra nhau đâu nhỉ.
Lúc còn học cấp 3 tôi và Chu Kỳ hẹn hò, anh ấy là học bá còn tôi chỉ là một học tra.
(học bá: học giỏi, học tra: học kém)
Nhờ có Chu Kỳ dạy kèm mà năm ấy điểm của tôi tăng lên rất cao, và chúng tôi được nhận vào hai trường đại học trong cùng một thành phố.
Nhưng éo le là một trường ở phía Nam còn một trường ở phía Bắc, mỗi lần đi tàu điện ngầm phải đổi qua 3 chuyến, quá trình di chuyển cũng phải mất 3 giờ đồng hồ mới đến nơi.
Sau khi nhập học thì Chu Kỳ bận rộn làm thí nghiệm với giáo viên và tham gia cuộc thi trên trường, thời gian dành cho tôi cũng ngày càng ít đi.
Lúc đó chúng tôi vẫn đang còn trẻ, ở cái tuổi nông nổi bốc đồng thì không tránh khỏi kết cục là chia tay.
Vài năm sau thời điểm chia tay, dù ở cùng thành phố nhưng tôi và Chu Kỳ cũng chưa bao giờ gặp lại nhau.
Không ngờ khi chúng tôi tái ngộ thì lại ở trong tình huống như thế này.
Em trai tôi yêu sớm, mà tôi lại là chị gái của nó, vậy nên thái độ trước mặt thầy giáo chủ nhiệm cũng phải cung kính hơn vài phần.
"Chào thầy Chu, tôi là chị gái của Diệp Nhiên, Diệp Trăn."
Hồi còn đi học, số lần tôi bị mời lên phòng giáo viên uống trà nhiều không đếm xuể, nhưng rơi vào hoàn cảnh chật vật này thì đây là lần đầu tiên.
Càng nghĩ lại càng tức cái thằng em trai trời đ.ánh, nếu không phải tại nó thì tôi có ra nông nỗi này không, bố mẹ đều đi công tác xa nên chuyện của em trai mới đến phiên tôi xử lý.
Bố mẹ của cô bé kia cũng đến, một mình tôi phải nói chuyện với cả 2 người bọn họ, nhưng may mà họ cũng thông tình đạt lý, sau khi trao đổi với nhau thì quyết định không làm to chuyện này lên.
Chu Kỳ đưa bảng điểm của hai đứa trẻ cho chúng tôi xem.
“Bây giờ là năm lớp 12, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tâm lý của học sinh là cực kỳ quan trọng. Trước đây tôi cũng đã trò chuyện với các em mấy lần để đảm bảo tinh thần học tập trước kỳ thi, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để hi vọng phụ huynh có thể phối hợp với nhà trường, giúp định hướng tốt nhất cho mấy đứa trẻ. "
Tôi cầm phiếu điểm trên tay rồi nhỏ giọng lầm bầm:
"Đang thắc mắc tại sao thằng nhóc kia mấy ngày nay toàn thức khuya học bài, bỗng nhiên lại chăm chỉ như được tiêm m.áu gà vậy… giống hệt mình ngày xưa…”
Chu Kỳ dừng một chút rồi ngước mắt nhìn về phía tôi.
“Yêu sớm đã thành truyền thống của gia đình em rồi à?”
???
Lời này hình như hơi khó nghe thì phải?
Nhưng khi tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chu Kỳ thì đầu óc đột nhiên trống rỗng, tôi gần như trả lời trong vô thức:
“Không không không, đều là nhờ thầy tận tâm chỉ dạy.”
Xung quanh lặng im không một tiếng động.
Không khí trong văn phòng như đông cứng lại, vị phụ huynh kia và vài giáo viên khác nhìn tôi sững sờ như nhìn thấy ma.
Lúc này tôi mới ý thức được là mình đang nói cái gì.
Áaaaa!
“Ấy, thầy Chu, ý tôi không phải là như vậy, anh đừng hiểu lầm.”
Đúng lúc đó thì phụ huynh của cô bé kia nhận được cuộc điện thoại quan trọng nên đã rời đi trước.
Bây giờ chỉ còn lại tôi và Chu Kỳ đối mặt với nhau, bầu không khí cực kỳ khó xử.
Vậy nên tôi cũng định đi về, Chu Kỳ đứng dậy tiễn tôi ra đến tận ngoài cửa.
Mỗi bước đi đều nặng nề như đeo chì trên chân.
Cuối cùng cũng đi ra đến cửa văn phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi như được giải thoát, đột nhiên Chu Kỳ lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi không dạy nó chủ động theo đuổi người ta."
Tôi - người chủ động theo đuổi Chu Kỳ năm đó: "..."
Ngày còn học trung học thì Chu Kỳ là đối tượng thầm mến của rất nhiều nữ sinh trong trường. Anh được rất nhiều người theo đuổi, mà tôi thì lại khác với hầu hết bọn họ.
Chuyện tôi thích Chu Kỳ, cả thế giới đều biết. Chuyện Chu Kỳ khó theo đuổi như thế nào thì gần như mọi người ai cũng biết cả.
Vậy nên khi chúng tôi ở bên nhau đã khiến cho cả trường phải tròn mắt kinh ngạc một phen.
Mà thái độ của Chu Kỳ lúc này cực kỳ giống với lần đầu tôi tỏ tình với anh, vẻ mặt thờ ơ không chút biểu cảm gì.
Trong lòng tôi như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đầu óc nóng lên và tôi lại buột miệng:
"Thầy Chu, nói gì thì nói, đúng là trước đây tôi theo đuổi anh nhưng cũng là tôi đá anh trước mà."
2.
Lời vừa ra khỏi miệng thì tôi lại hối hận rồi.
Người này không còn là bạn trai của tôi nữa, mà là giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi!
Tôi là phụ huynh của Diệp Nhiên, lời này nói ra chẳng khác nào “đại nghịch bất đạo”!
Cũng may là thằng em vô dụng cuối cùng đã xuất hiện kịp thời để chữa cháy cho tôi.
"Chị?"
Có lẽ thằng nhóc đã đứng đợi ngoài văn phòng từ nãy đến giờ.
Tôi vội vàng nói: "Thầy Chu, anh không cần tiễn, tôi và Diệp Nhiên nói vài câu rồi đi ngay, bạn tôi vẫn còn đợi ở cổng trường."
Vừa nói xong thì ngay cả sắc mặt của Chu Kỳ tôi cũng không dám nhìn nữa, tôi vội vã kéo tay Diệp Nhiên đi về phía cổng trường.
Nó kỳ quái nhìn tôi "Chị, chị khẩn trương như vậy làm gì?"
Tôi như bị giẫm phải đuôi: "Ai khẩn trương!"
Diệp Nhiên cạn lời "Chị em với nhau mười bảy năm, chị như thế nào chẳng lẽ em còn không biết?"
Nói xong thì quay đầu lại: "Chủ nhiệm lớp em cũng không đáng sợ lắm mà?"
“...”
"Diệp Nhiên, đã yêu sớm còn không biết hối lỗi mà còn già mồm cãi nhau với chị."
Diệp Nhiên "Nhưng chị ngày trước không phải cũng yêu sớm sao? Em có thấy chị hối lỗi đâu."
Trời ơi, tôi nhồi m.áu cơ tim rồi ngất luôn ra đây mất.
Tôi vô cảm trả lời "Ừ giờ quả báo đến rồi đó. Thầy chủ nhiệm của mày là người yêu cũ của chị hồi cấp 3.”
Diệp Nhiên: ???
Khuôn mặt nó kinh ngạc, ánh mắt không che giấu nổi sự đau khổ "Ch.ết em rồi! Chị chơi cho sướng cái thân chị, giờ chị tạo nghiệp rồi bắt em gánh à?"
"…"
Lúc yêu sớm bị thầy giáo bắt gặp cũng không thấy nó sợ hãi như thế này?
Hơn nữa, làm sao tôi biết được Chu Kỳ sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi?
Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi lao thẳng vào một chiếc ô tô đang đậu bên đường.
Cô bạn thân Liễu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn tôi: "Yo, bị chủ nhiệm lớp nó dạy dỗ rồi à?"
Chẳng qua hôm nay là ngày nghỉ nên hai chúng tôi hẹn nhau đi ăn lẩu, khi ăn xong thì cô ấy lái xe đưa tôi đến trường.
Tôi bất lực gục xuống ghế phụ lái "Không, nhưng còn đáng sợ hơn gấp vạn lần. Thầy giáo chủ nhiệm lớp nó là Chu Kỳ."
Liễu Phỉ Phỉ "Ồ" một tiếng, nhưng chỉ 3 giây sau thì đột nhiên hét lớn "Đậu má?"
Tôi bịt 2 tai mình lại, cô ấy lại kiên quyết lôi ra.
"Chu Kỳ? Chu Kỳ nào? Người yêu cũ của cậu hồi cấp 3 ấy hả?"
Tôi bất lực gật đầu.
Liễu Phỉ Phỉ che miệng cười thầm "Xong rồi, hết rồi, Diệp Nhiên thật đáng thương. Chị gái nó năm xưa đá thầy chủ nhiệm của nó, sau này nó biết sống thế nào đây."
Tôi: "... Không ai nghĩ tớ cũng khổ sao?"
“Cậu khổ cái rắm!” Liễu Phỉ Phỉ trợn mắt lườm tôi “Cậu hái được bông hoa cao lãnh như Chu Kỳ, xong cậu lại đá người ta, ai vui hơn cậu?”
“...”
Ừm, tuy rằng lời này tôi không thích nghe lắm, nhưng quả thực với tư thái đó, gương mặt đó của Chu Kỳ thì đánh giá như thế này cũng không có gì quá đáng.
"Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà, đừng nhắc tới nữa."
Thấy tôi mệt mỏi thì Liễu Phỉ Phỉ cũng không nỡ gặng hỏi thêm nữa, đành phải chuyển đề tài.
"À mà thứ 7 tuần này Lục Tôn Uyển với Lý Tử Hằng kết hôn đấy, cậu có đi không?"
Hai người này đều là bạn học cấp 3 của chúng tôi, hơn nữa Lý Tử Hằng cũng có quan hệ tốt với Chu Kỳ, tôi đoán kiểu gì Chu Kỳ cũng sẽ đến dự.
"Nếu không thì để tớ báo với bọn họ là cậu không đi được?"
Không hiểu sao, đột nhiên trong đầu tôi lại hiện lên thái độ lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Chu Kỳ, lồng ngực lại dâng lên cảm giác hơi khó chịu.
"Đều là người lớn cả rồi, chuyện xưa cũng chẳng có gì để nói, với lại bây giờ anh ấy còn là giáo viên chủ nhiệm của em trai tớ mà, tránh được một hôm cũng không tránh được cả đời, đúng không?"
"Đi!"
3.
Vào hôm thứ bảy, tôi thay một bộ váy dự tiệc, sau đó trang điểm một chút và đến khách sạn tổ chức tiệc cưới.
Cô dâu chú rể đứng trước cửa đón khách, tôi trao lì xì đỏ tươi cho bọn họ rồi chúc mừng.
"Tân hôn vui vẻ nhé!"
Cô dâu nhìn thấy người phía sau lưng tôi thì cười tít mắt "Trăn Trăn, cậu và Chu Kỳ cùng đến à?"
???
Tôi quay đầu lại thì mới phát hiện Chu Kỳ đang ở phía sau cách tôi vài bước, và anh ấy cũng đang đi về hướng này.
Hôm nay Chu Kỳ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vẻ ngoài trông sạch sẽ và giản dị.
Nhưng có rất nhiều người dù không làm gì cũng có thể trở thành trung tâm của sự chú ý, mà Chu Kỳ chính là một người như vậy.
Có lẽ Chu Kỳ cũng nghe được câu hỏi kia nên ngẩng đầu nhìn lại, đôi đồng tử đen láy, khiến người ta có cảm giác ít nói khó gần.
Đối diện với nhau vài giây, tôi lập tức xoay người rồi xấu hổ giải thích: "Không phải đâu."
Cô dâu hơi sửng sốt, vừa định hỏi thì bị chú rể kéo tay lại chỗ Chu Kỳ.
"Anh Kỳ đến rồi à? Hoan nghênh nhé!"
Tôi vội vã đi vào bên trong, Liễu Phỉ Phỉ đã đến trước và đang ngồi đó vẫy tay với tôi.
"Trăn Trăn! Ở đây này!"
Tôi vội vàng lao tới, còn tưởng mọi chuyện đã xong thì lại thấy tấm biển "Bạn cùng lớp cấp ba" trên bàn, lòng tôi lập tức ớn lạnh.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một vòng, quả nhiên đều là gương mặt vô cùng quen thuộc.
Tôi: "..."
Sau đó thì Chu Kỳ cũng đến.
Trên bàn lúc này chỉ còn lại 2 chỗ trống, một chỗ bên trái tôi và một chỗ đối diện với tôi.
"Lớp trưởng! Bên này!" Một cậu bạn thân thiết khác của Chu Kỳ đứng dậy gọi to.
Chuyện vừa rồi xảy ra ở cửa chắc là bọn họ đều đã biết, chỉ cần là người tỉnh táo thì sẽ đoán ra được tôi và Chu Kỳ đã chia tay.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi nhìn chằm chằm vào tách trà sứ trước mặt, không biết vì sao mà tâm trạng bỗng trở nên căng thẳng.
Sau đó Chu Kỳ đi vòng ra phía sau tôi, lướt qua chỗ ngồi bên trái của tôi - và ngồi xuống ở chiếc ghế bên phía đối diện.
Mọi người trên bàn lập tức im lặng, không ai dám nói câu nào.
Cũng may là cậu bạn thân thiết của Chu Kỳ rất hoạt ngôn nên bữa tiệc nhanh chóng trở nên sôi nổi.
"Nghe nói lớp trưởng bây giờ là giáo viên của trường trung học số 1? Trường đó là trọng điểm của tỉnh, muốn thi đậu cũng rất khó!"
"Nếu không thì lớp trưởng còn là lớp trưởng à? Người giỏi thì ở chỗ nào cũng giỏi hết hahaha!"
"Này, tôi không ngờ là Lục Tôn Uyển với Lý Tử Hằng lại là cặp đôi đầu tiên trong lớp chúng mình kết hôn. Tôi còn nghĩ sẽ là lớp trưởng…"
Người bạn đang nói dở thì ý thức được mình vừa lỡ lời, sau đó lập tức im bặt.
Một số cặp mắt liên tục nhìn tôi rồi lại nhìn sang Chu Kỳ.
Lúc tôi và Chu Kỳ quen nhau thì cả trường đều biết, cũng chẳng ai ngờ được là mối tình của chúng tôi lại kết thúc nhanh như thế.
Tôi vô thức ngước mắt lên nhìn Chu Kỳ, người đàn ông đối diện khẽ cụp mắt xuống và rót trà vào ly, khuôn mặt không để lộ ra biểu cảm gì, giống như những chuyện mà bọn họ đang bàn luận xung quanh chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.
Tôi hơi khó xử nên kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Liễu Phỉ Phỉ gửi tin nhắn WeChat cho tôi "Nói thật cho tớ nghe, chia tay một người ưu tú như Chu Kỳ mà cậu không thấy tiếc à? Hay là thử theo đuổi cậu ấy một lần nữa xem?"
Bên ngoài phòng vệ sinh truyền đến những tiếng rì rầm thảo luận.
"Tớ không ngờ là Chu Kỳ và Diệp Trăn chia tay sớm như vậy. Cậu có nhớ ngày trước Diệp Trăn đã tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được Chu Kỳ không?"
"Vậy thì thế nào? Người như Chu Kỳ muốn gì mà chẳng được? Bọn họ vốn cũng không phải là người có thể đi chung một đường."
"Ờ ha, tớ cũng nghĩ Chu Kỳ không thích Diệp Trăn lắm đâu. Có khi là hồi đó không chịu được Diệp Trăn theo đuổi nên mới nhận lời, qua được một thời gian thì đá cô ấy."
Người trưởng thành lúc nào cũng thích hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ. Ngoại trừ một việc là tôi đá Chu Kỳ thì những chuyện khác mà họ nói cũng không sai.
Tôi nhắn lại với Liễu Phỉ Phỉ.
"Cậu nói cho rõ ràng đi, là tớ đá anh ấy trước mà, nếu muốn theo đuổi cũng phải là anh ấy theo đuổi tớ."
Liễu Phỉ Phỉ: "..."
Liễu Phỉ Phỉ: "Chí hướng rộng lớn. Mơ mộng hão huyền."
4.
Khó khăn lắm mới đợi được mấy người kia nói chuyện xong, lúc này tôi mới dám đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi quay trở lại tiệc cưới thì mọi người đã bắt đầu uống rượu và chuyện trò vui vẻ.
Khi tôi ngồi xuống chỗ của mình, Liễu Phỉ Phỉ ở dưới bàn nhéo tôi một cái: “Sao lại chặn tớ!”
Tôi liếc nhìn cô ấy: Cậu không tự nghĩ được lý do à?
"Này, Diệp Trăn!"
Có người vừa gọi tên tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Trần Oánh Oánh - một trong 3 người vừa nghị luận về tôi ở trong nhà vệ sinh.
Hồi còn học cấp 3 thì quan hệ giữa chúng tôi rất tệ, nếu không phải cùng tham gia tiệc cưới hôm nay thì tôi còn chẳng muốn ngồi chung bàn với cô ta nữa.
Cô ta từng thầm thích Chu Kỳ, sau khi biết tôi và Chu Kỳ quen nhau thì bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt, thậm chí là còn nhiều lần gây chuyện với tôi, cả công khai lẫn bí mật.
Trần Oánh Oánh cười hỏi: "Câu hỏi này có lẽ là không tiện, nhưng không biết là bây giờ cậu còn độc thân không?"
Không khí xung quanh lại rơi vào im lặng.
Biết là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, cô ta không thấy thừa thãi à?
Trần Oánh Oánh nói thêm: “Tớ có mấy người bạn vẫn chưa có người yêu, nếu cậu muốn thì tớ giới thiệu vài người cho.”
Tôi cũng cười đáp lại “Cám ơn nhé, nhưng mà không cần đâu, mắt nhìn của tớ cao lắm đấy.”
Mọi người trên bàn thậm chí còn yên lặng hơn khi nãy.
Nụ cười trên mặt Trần Oánh Oánh lập tức đông cứng lại, nhưng mà Chu Kỳ ngồi đây chính là “nhân chứng sống” cho câu nói của tôi, cô ta muốn phản bác cũng không biết nói thế nào.
Sau khi dừng vài giây thì cô ta lại hỏi "Cứ xem là vậy đi. Chẳng lẽ mấy năm nay cậu chưa quen thêm được người nào?"
Ý của Trần Oánh Oánh là gì?
Tôi không thể tìm được ai tốt hơn Chu Kỳ, hay là giống như trước đây cô ta từng nói, trong tất cả những người đàn ông ở tầm này thì chỉ có Chu Kỳ mới mù mắt mà yêu nhầm phải tôi.
"Cũng tạm được thôi, khoảng 2, 3 người gì đó." Tôi trả lời.
Thứ nhất là sau khi chia tay với Chu Kỳ, trong lúc chán nản bốc đồng thì tôi đã chấp nhận lời theo đuổi của một đàn anh cùng trường. Kết quả là sang ngày thứ 3, anh ta vừa muốn nắm tay thì đã khiến tôi sợ đến mức chia tay ngay lập tức.
Thứ 2 là sau khi tốt nghiệp bị dì tôi kéo đi xem mắt, lần này còn chưa đến 3 ngày, khi chúng tôi ăn cơm thì anh ta cứ liên tục nhắc đến chuyện tôi phải từ chức và ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, khiến tôi tức giận đến nỗi phải chặn anh ta ngay tại chỗ.
Ở một góc độ nào đó, nếu tôi bảo đã quen 2, 3 người thì cũng không gọi là quá phô trương.
Chỉ trong nháy mắt, phản ứng của các bạn học đều vô cùng đặc sắc.
Tôi bèn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này "Người ta hay nói, phải quen nhiều người thì mới biết được ai là người phù hợp nhất với mình chứ.”
Nghe được câu này, cuối cùng Chu Kỳ cũng ngẩng đầu và lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi quả thực đã phát chán bầu không khí quái gở này nên chủ động nói trước:
“Thầy Chu, anh có nghĩ như vậy không?”
Trần Oánh Oánh tỏ vẻ khó hiểu "Sao cậu lại gọi lớp trưởng là thầy Chu?"
"À, tớ quên chưa nói, bây giờ thầy Chu là giáo viên chủ nhiệm của em trai tớ, chúng tớ mới gặp nhau vài ngày trước thôi."
Đã nghe thấy chưa?
Đây mới gọi là một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn?
Đây mới gọi là bỏ qua quá khứ, vui vẻ bắt tay giảng hòa!
Đây mới gọi là….
"Không biết." Chu Kỳ buông chén trà trong tay, ngón tay anh thon dài, mà giọng nói lại lạnh nhạt "Tôi mới chỉ quen có một người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT