14

Tôi nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.

Mà thậm chí tôi còn không biết là tôi đang chờ câu trả lời nào nữa.

Tôi và Chu Kỳ không học cùng trường đại học, mặc dù chúng tôi thường xuyên đến trường của nhau nhưng chắc chắn Chu Kỳ sẽ không có cơ hội quen biết người đó.

Chỉ có một đáp án duy nhất.

“Cái này quan trọng sao?” Chu Kỳ hỏi ngược lại.

Tôi như đóng băng ngay tại chỗ.

"Diệp Trăn."

Đôi mắt anh hơi tối, đôi môi mỏng mím lại, ánh nắng ấm áp rơi trên khuôn mặt anh, mơ hồ giống với Chu Kỳ mà tôi quen khi còn trẻ.

"Quan trọng là… anh đang ghen."



Ngay đêm đó tôi lao vào nhà Liễu Phỉ Phỉ.

Liễu Phỉ Phỉ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi: "Cho nên nếu cậu ta quay đầu lại thì cậu sẽ tha thứ sao?"

Tôi nằm bẹp trên giường.

"Tớ cũng không biết nữa. Tớ biết tớ và anh ấy không thể quay về quá khứ, những chuyện kia cũng đã xảy ra rồi, nhưng mà… anh ấy là Chu Kỳ."

Đó là Chu Kỳ, là người mà Diệp Trăn thích từ năm mười sáu tuổi.

Thực ra thời gian mà chúng tôi xa nhau còn nhiều hơn những ngày yêu nhau nữa.

Tôi cũng từng nghĩ thời gian có thể xoa dịu tất cả, nhưng tới bây giờ mới hiểu ra, câu nói này không phải lúc nào cũng đúng.

Xa nhau bao nhiêu năm trời, chỉ trong thời khắc Chu Kỳ nói câu “Anh đang ghen” kia, tựa như những năm tháng ấy lại nhẹ nhàng tái diễn từng chút, từng chút một.

Chúng tôi của thời điểm đó vẫn luôn vui vẻ và nhiệt tình.

“Thật ra sau khi chia tay, tớ có nghĩ lại những ngày bên nhau thì vẫn cảm nhận được anh ấy có thích tớ. Chu Kỳ biết tớ nhịn đói cả tuần để mang sữa đậu nành thì anh ấy sẽ thường mang đồ ăn sáng cho tớ. Lúc tớ ngu ngốc học mãi không vào, anh ấy cũng chưa từng mất kiên nhẫn với tớ lần nào. Cậu còn nhớ Trần Oánh Oánh không, có hôm cô ta đã lén bỏ gián vào ngăn bàn tớ, thực ra tớ không sợ gián nhưng Chu Kỳ vẫn rất tức giận. Đó cũng là lần đầu tiên tớ thấy sắc mặt anh xám xịt như thế. Kể từ hôm đó cho đến ngày thi đại học xong, mỗi lần Trần Oánh Oánh nhìn thấy tớ thì đều phải đi vòng.”

Quan trọng hơn cả là...

Lúc đó tính cách tôi vẫn còn nhạy cảm, trong lòng tôi, trong mắt tôi, toàn bộ đều chỉ có Chu Kỳ, anh ấy chỉ cần lạnh nhạt với tôi một chút thì tâm trí tôi đã nghĩ đến chuyện đó cả vô số lần.

Nhưng sau khi chia tay, tôi nghĩ lại thì không hiểu sao lại nhớ đến rất nhiều chi tiết mà mình đã bỏ qua.

Liễu Phỉ Phỉ suy nghĩ hồi lâu rồi sờ lên mặt tôi.

"Cậu ta gặp được cậu cũng chẳng biết có phải may mắn không. Hay là cậu ta đã tỏ rõ ý định thì cứ chấp nhận lời theo đuổi đi, tiếp xúc nhiều hơn một chút, tốt nhất là 2 người nên nói chuyện rõ ràng với nhau đã rồi hẵng nghĩ đến việc có muốn quay lại không."

Tôi hôn chụt cô ấy một cái.

"Đúng ý trẫm luôn!"



Lý tưởng rất tuyệt vời nhưng hiện thực thì luôn phũ phàng.

Tôi không thể hy vọng xa vời là một giáo viên chủ nhiệm cấp 3 sẽ dành quá nhiều thời gian và công sức cho mình được.

Sau khi để lại câu nói mập mờ ngày đó, đáng tiếc là vị giáo viên nhân dân vĩ đại của chúng ta, thầy Chu, cũng không tỏ ý rõ ràng là đang theo đuổi tôi.

Chỉ là mỗi lần Chu Kỳ gửi điểm của Diệp Nhiên cho bố mẹ tôi thì cũng gửi sang cho tôi một bản.

Hoặc là đôi lúc Chu Kỳ sẽ nói về một điểm kiến ​​​​thức nào đó, Diệp Nhiên bây giờ mắc sai lầm giống hệt như tôi năm xưa, nhưng khác là Diệp Nhiên chỉ cần giảng một lần đã hiểu, còn tôi thì phải giảng nhiều lần.

Tôi tức giận phản bác lại, cuối cùng vẫn nói không được Chu Kỳ, thẹn quá thành giận.

"Thầy Chu, những người học giỏi khoa học tự nhiên đều có trí nhớ tốt vậy à?"

Chu Kỳ gần đây đang bận rộn với công trình nghiên cứu, khi anh ấy có thời gian nhắn tin trả lời tôi thì trời cũng đã tối dần.

"Những chuyện có liên quan đến em thì anh đều nhớ cả."

15

Chớp mắt đã là tháng ba, mấy đứa nhóc Diệp Nhiên cũng chuẩn bị làm lễ trưởng thành.

Chu Kỳ gửi lời mời riêng cho tôi.

Tôi giả vờ nhăn nhó: "Bố mẹ tôi sẽ đi, tôi cũng không cần đến đâu."

Chu Kỳ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Tôi bật dậy khỏi giường ngay lập tức, tâm trạng thấp thỏm như gặp phải kẻ thù.

Thời gian gần đây chúng tôi hay nhắn tin nói chuyện phiếm, thậm chí Chu Kỳ còn nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon mỗi ngày như một thói quen.

Nhưng đây là lần đầu Chu Kỳ chủ động gọi điện cho tôi.

Tôi ho thật mạnh để hắng giọng, ngồi thẳng dậy và bấm vào nút nghe.

Anh nhất thời không nói câu gì, tôi không chịu được không gian yên tĩnh nên mở miệng nói trước:

"Thầy Chu?"

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp, nhưng lại giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua bên tai, cảm giác cực kỳ ngứa ngáy.

"Anh chỉ muốn gặp em."

Anh ấy nói như vậy.



Thế là hôm sau tôi cũng đến trường với bố mẹ.

Diệp Nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Chị chuẩn bị đi xem mắt à?”

???

"Diệp Nhiên, hôm nay là ngày vui, đừng để chị phải tát mày."

Trường THCS số 1 là trường trọng điểm của tỉnh, lễ trưởng thành cũng được tổ chức cực kỳ hoành tráng.

Những nam nữ sinh mới 17, 18 tuổi, tinh thần phấn chấn, dào dạt hơi thở thanh xuân.

Tôi mới chụp được vài tấm thì Diệp Nhiên đã biến đi đâu mất.

Sau một lát, nó len lén kéo tôi sang một bên "Chị, giúp em chụp ảnh đi."

Ở bên cạnh nó chính là Thư Hiểu.

Đoán chừng là bởi vì xung quanh rất đông người, hai đứa trẻ đứng khá gần nhau, vẻ mặt vừa lúng túng vừa thẹn thùng.

Tất nhiên là tôi sẵn lòng.

Đằng sau chính là một cổng vòm hoa lộng lẫy.

Tâm trí tôi lại bắt đầu hồi tưởng lại…

Năm tôi và Chu Kỳ học lớp 12 thì trường cũng tổ chức lễ trưởng thành, tình cờ hôm đó cũng trùng với sinh nhật lần thứ 18 của Chu Kỳ.

“Chị à?” Chụp ảnh xong, Diệp Nhiên đi tới trước mặt tôi “Chị suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?”

Tôi chậc lưỡi.

"Chị đang nghĩ... lá gan mày cũng không lớn lắm nhỉ, tự nhiên sao lại ra tận chỗ xa thế này để chụp ảnh?"

Diệp Nhiên ho vài tiếng rồi ôm đầu "Bố mẹ cậu ấy cũng tới."

À.

Ngày đó, bố mẹ tôi cũng đến dự lễ trưởng thành, nhưng bố mẹ Chu Kỳ hình như bận việc nên không đi, thế là tôi đã có được một cơ hội ngàn năm có một.

Tôi kéo anh chạy lên sân thượng.

"Chu Kỳ, tớ cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu!"

Chu Kỳ ngước mắt nhìn về phía tôi.

Anh ấy dường như luôn như vậy, khuôn mặt luôn lãnh đạm thờ ơ.

Ngay cả khi dưới kia là sân trường đông đúc và nhộn nhịp, pháo hoa bay đầy trời, ngay cả khi đó là sinh nhật của anh.

“Quà gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi lại.

Tôi kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ trong ngực mình rồi kiễng chân hôn lên.



Đó là lần đầu tiên tôi hôn Chu Kỳ.

Lúc đầu tôi định hôn xong thì cong chân chạy trốn, nhưng không hiểu Chu Kỳ nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên anh lại nắm lấy tay tôi, ôm chặt tôi và hôn đáp lại.

Nụ hôn ngây ngô, lại mang theo cảm giác khắc chế nhiệt tình.

Sau đó Chu Kỳ hỏi tôi: "Từ giờ trở đi, mỗi năm cậu đều đón sinh nhật cùng tớ, được không?"

Tôi cười vô tri rồi đáp lại "Lần nào cũng có thể hôn cậu hả? Ờ cũng được!"

“…”

Nói thật, lúc đó tôi chỉ lo cười vô tri, giờ nghĩ lại chuyện xưa mà tự thấy kinh sợ.

Đúng là làm khó cho Chu Kỳ, ngay mối tình đầu tiên đã yêu trúng phải một đứa não tàn là tôi đây.

Ngay lúc tôi đang âm thầm than thở, phía sau truyền đến một giọng nữ dịu dàng quen thuộc.

"Thầy Chu, chúng ta chụp ảnh chung nhé?"

Tôi quay lại và thấy nữ giáo viên dạy toán đang đứng trước mặt và mỉm cười với Chu Kỳ.

Hình như họ vừa chụp một ảnh nhóm với học sinh, cô ấy đưa ra yêu cầu này cũng không có gì khác lạ.

Tôi bất giác nắm chặt điện thoại.

Tôi bận rộn cả buổi sáng, tên đàn ông kia thậm chí còn chả để ý đến tôi, bây giờ còn bận chụp ảnh chung với những người phụ nữ khác, thế hôm qua còn gọi điện bảo muốn gặp tôi làm gì?

Chu Kỳ dường như cũng nhận ra điều gì đó và nhìn về phía tôi.

Nữ giáo viên nhìn tôi, sau đó chớp chớp mắt và cười ngọt ngào "Cô Diệp, làm phiền cô chụp giúp chúng tôi một bức được không?"

Tôi: "..."

Không đợi tôi trả lời thì Chu Kỳ đã nói: "Không được."

Xung quanh lập tức im lặng trong giây lát.

Nữ giáo viên hiển nhiên là không ngờ Chu Kỳ lại trực tiếp từ chối, mà quan trọng nhất là lại từ chối thay tôi.

Cô ấy sững người một lúc rồi nói: "Vậy đành nhờ anh Vương giúp chúng tôi chụp một bức vậy?"

"Không cần đâu, không tiện lắm." Chu Kỳ nói.

Nữ giáo viên không biết phải làm sao, điện thoại để trên không trung rất ngượng ngùng "Cái gì cơ?"

Chu Kỳ nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen của anh ấy trầm lặng, nhưng anh ấy lại đang nói với nữ giáo viên.

"Tôi đang theo đuổi cô ấy, nếu để cô ấy hiểu lầm thì không hay cho lắm."

16

"Đậu má nó!"

Liễu Phỉ Phỉ ngẩn ra.

"Cậu ta nói thẳng như vậy luôn hả?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Trước đây tôi luôn là người theo đuổi Chu Kỳ, lần này lại đổi ngược lại nên cứ có cảm giác không quen.

"Không được! Cậu phải cứng lên!" Liễu Phỉ Phỉ xoay người hai vòng rồi nghiêm nghị nói: "Đừng để bị sắc đẹp của đàn ông lừa gạt! Cậu phải cứng hơn nữa mới được!"

Tôi dừng lại một chút và điên cuồng gật đầu.

"Bọn họ rất cuối năm cấp 3 rất bận rộn, Diệp Nhiên còn thi đại học nữa mà, tớ nhất định phải nhịn! Ít nhất cũng phải đợi nó thi xong đã chứ."

Liễu Phỉ Phỉ lập tức cạn lời.
"Cậu theo đuổi cậu ta gần ba năm, cậu ta mới theo đuổi cậu 3 tháng mà cậu đã vội thỏa hiệp?"

Tôi lấy ra một bức ảnh mà tôi tình cờ chụp được Chu Kỳ đang đứng với một nhóm học sinh, dù là trong đám đông thì anh vẫn khiến cho người ta phải chú ý.

Liễu Phỉ Phỉ nghĩ ngờ ba giây: "... Ờ cũng được. Tuổi còn trẻ thì nhất định phải hưởng thụ khuôn mặt và dáng người này!"

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên nghiêng người sang, vẻ mặt đắc ý "Nhắc đến mới nhớ, trước đây 2 cậu đã đến bước nào rồi, đã từng…"

"Không." Tôi buông tay, "Anh ấy không chịu."

Mười bài thi đổi lấy một lần nắm tay, Chu Kỳ đúng là keo kiệt, chỉ thế thôi cũng đủ hiểu con đường yêu đương của tôi gian nan đến thế nào!

Liễu Phỉ Phỉ: "..."

Tôi suy nghĩ một lúc: “Đợi khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tớ sẽ tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với anh ấy sau.”



Thời gian học trung học dường như rất dài, nhưng mấy tháng trước kỳ thi đại học lại trôi qua nhanh như nước rút.

Chớp mắt đã đến đầu hè, tiết trời nóng như lửa đốt.

Tháng sáu chính là thời điểm thi đại học.

Chu Kỳ chịu trách nhiệm tiễn học sinh vào trường thi, và tôi là phụ huynh của học sinh thì tất nhiên cũng phải có mặt.

"Thầy Chu, Diệp Nhiên nói tối nay lớp nó liên hoan, anh cũng đi sao?"

Chu Kỳ đút một tay vào túi: "Anh không đi thì bọn nó sẽ thoải mái hơn ấy."

“Ờ.” Tôi ho khan một tiếng “Vậy… tối nay anh rảnh không?”

Chu Kỳ nhìn sang tôi, một lúc sau mới nói "Có."

"Anh cũng có chuyện muốn nói với em."



Năm giờ chiều, cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc.

Học sinh tràn ra ngoài cổng đông đúc như thủy triều, người thì cười, người lại khóc, nhưng mấy đứa nhóc bọn chúng đều đã đến lúc phải tạm biệt quãng thời gian cấp 3 của mình.

Sau khi đưa cho Diệp Nhiên bao lì xì đỏ chót, tôi nhanh chóng rời khỏi sân trường, dĩ nhiên là có thêm cả thầy Chu.

Trời đã gần tối nên rất khó tìm được chỗ ăn ngon.

Khi Chu Kỳ đi đỗ xe, tôi đến nhà hàng trước để lấy số và tìm chỗ ngồi, không ngờ ở đây lại gặp được Lý Tử Hằng.

Cậu ta ngạc nhiên nhìn về phía sau tôi: "Diệp Trăn, cậu và anh Kỳ... quay lại rồi sao?"

Tôi còn đang định phủ nhận, bỗng nhiên cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm "Chẳng trách."

Tôi khó hiểu "Chẳng trách cái gì?"

"Chẳng trách gần đây tâm trạng của anh Kỳ rất tốt. Tôi còn tưởng anh ấy vui vì học sinh đạt thành tích cao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng không đúng lắm. Bây giờ mới biết là bởi vì cậu."

Lý Tử Hằng thở dài: “Từ khi mẹ anh Kỳ qua đời, lâu lắm rồi anh ấy mới được thoải mái vui vẻ như vậy.”

Tôi giật mình: "Cậu nói gì cơ? Mẹ anh ấy qua đời?"

Lý Tử Hằng cũng sửng sốt: "Cậu không biết? Đã mấy năm rồi, anh ấy không nói cho cậu sao?"

Trái tim như bị thứ gì đó nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Vất vả lắm tôi mới có thể mở miệng.

"Khi nào?"

Lý Tử Hằng không ngờ tới là tôi thực sự không biết, lúc này mới thấy mình đã lỡ lời.

"Anh Kỳ đã không muốn nói với cậu, vậy tôi… mà thôi quên đi, dù sao 2 người cũng tái hợp rồi, sớm muộn gì cậu cũng biết thôi."

Cậu ta suy nghĩ một chút "Tôi nhớ rõ là vào năm nhất đại học, ngày 10 tháng 5 thì phải. Mẹ anh Kỳ uống thuốc t.ự t.ử, anh ấy phải xin nghỉ học 1 tuần, khi trở về thì cả người sút mất mấy cân."

Cậu ta dừng lại một giây.

"Ngay sau đó thì 2 cậu chia tay, tôi tưởng cậu cũng biết."



Năm nhất đại học, đầu tháng Năm.

Đó là ngày tôi bị thương phải vào bệnh viện.

Những chuyện tiếp theo… tôi không dám nghĩ thêm gì nữa.

Tôi cũng không biết mình đã làm ra bao nhiêu chuyện bất công với Chu Kỳ.

"Bãi đậu xe đông quá nên anh đỗ xe hơi chậm."

Chu Kỳ đi tới rồi ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt anh dán chặt vào tôi, giọng nói cũng trở nên trầm thấp dịu dàng.

"Chuyện gì vậy?"

Tôi cúi đầu: “Không có gì, không biết gọi món nào cả.”

Anh cầm lấy thực đơn: “Món gà xé cay này rất ngon, bò xào cay ăn cũng được.”

Tôi đột ngột hỏi: “Anh ăn bao giờ chưa?”

Chu Kỳ dừng lại một chút: "Anh với đồng nghiệp từng đến đây 2 lần."

Tôi không đáp lại lời anh.

Chu Kỳ không ăn được đồ cay, dù là lẩu thì cũng chỉ ăn nấm hoặc cà chua.

Ngày trước tôi hay trêu đùa Chu Kỳ, tôi ăn ớt xong thì cố tình hôn anh ấy, khiến anh vừa đỏ mặt vừa cuống cuồng uống sữa.

Chu Kỳ chắc chắn sẽ không chủ động gọi mấy món này khi đi ăn với đồng nghiệp, càng không bao giờ đụng vào chúng.

Tôi gọi rau xào và canh bí đỏ, do dự hồi lâu mới mở miệng:

"Mà này, trước đó không phải anh bảo có chuyện muốn nói với em sao?"

17

Chu Kỳ dường như đang cân nhắc nên bắt đầu nói như thế nào.

"Anh không biết bây giờ em còn muốn nghe không, nhưng anh nghĩ anh còn nợ em một lời giải thích."

Anh im lặng một hồi lâu, như đang sắp xếp lại những ký ức hỗn độn trong quá khứ.

"Anh là con ngoài giá thú."

Trái tim tôi run lên, tôi ngước mắt nhìn về phía anh ấy.

Vẻ mặt Chu Kỳ vẫn rất bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện gì đó chẳng liên quan đến mình.

"Sau khi mẹ mang thai anh, ông ta đã về nhà và cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối. Theo như anh nhớ thì anh chỉ gặp ông ta đúng một lần, đó là vào tang lễ của mẹ anh."

Anh nói đến đây, rất nhiều chuyện đã trở nên rõ ràng.

Chẳng hạn như, vì sao một “con nhà người ta” như Chu Kỳ lại trốn lên sân thượng hút thuốc.

Chẳng hạn như, vì sao vị trí của Chu Kỳ luôn bị bỏ trống trong cuộc họp phụ huynh.

Chẳng hạn như vào ngày lễ trưởng thành, tôi nói rằng muốn tặng quà sinh nhật cho Chu Kỳ thì anh ấy rất ngạc nhiên, còn cố chấp hỏi liệu tôi có đón sinh nhật cùng anh ấy nữa không.

“Khi đó…” Mí mắt Chu Kỳ hơi rũ xuống “Những chuyện này anh không dám nói cho em biết.”

"Anh chưa bao giờ thích một cô gái nhiều đến như vậy. Ạnh đợi được đến khi cô ấy thích anh, nhưng anh sợ nếu cô ấy biết chuyện thì sẽ chán ghét anh, lúc đó anh không biết phải làm thế nào."

Tôi siết chặt bàn tay.

"Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ anh đã đến gặp ông ta một lần. Sau khi trở về thì bệnh tình của mẹ càng nghiêm trọng hơn, ngay cả chi phí y tế cũng là một con số khổng lồ."

Giọng nói của Chu Kỳ rất nhẹ nhàng, rõ ràng là anh đang nhớ lại vài năm trước kia, nhưng lại phảng phất như cả đời trước của mình.

“Lúc đó quả thực anh rất bận, anh đi làm gia sư, tham gia dự án, quay cuồng với hàng tá công việc bán thời gian. Anh sợ sẽ không thể bảo vệ được mẹ, càng không thể chăm sóc tốt cho em.”

“Nhưng rồi bà ấy vẫn bỏ anh mà đi”.

Tôi siết chặt nắm tay mình "Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?"

Chu Kỳ im lặng một lúc lâu.

Tôi đã cố gắng để kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng giọng nói bên môi vẫn run rẩy.

"Vậy nên hôm đó em gọi cho anh không được, nhắn tin cũng không trả lời, là lúc mẹ anh qua đời, đúng không?"

Chu Kỳ vẫn không nói lời nào.

Tôi lại nghĩ đến chuyện khác: "Sau đó anh lại đi tìm em, đúng không?"

Chu Kỳ xoay xoay cái cốc, hồi lâu sau mới gật đầu.

"Ừ."

"Xử lý xong mọi chuyện thì anh mới trở về giải thích với em, nhưng lại thấy em đi cùng một nam sinh khác."

Tôi hỏi lại "Vậy sao anh không chất vấn em? Anh biết rõ là em thích anh, Chu Kỳ, chỉ cần anh mở miệng…"

"Anh không muốn ích kỷ như vậy." Chu Kỳ ngắt lời tôi "Anh đã nhiều lần muốn xác nhận là em đối với anh như thế nào, nhưng sự thật đã chứng minh, dù anh có làm gì thì em cũng không bỏ rơi anh. Nhưng ngày hôm đó anh đột nhiên hiểu được, anh không xứng với em."

"Em rất tốt, không ai tốt với anh hơn em, nhưng đáng lẽ em nên sống một cuộc đời tươi sáng vui vẻ, được mọi người vây quanh. Anh không muốn em phải cùng anh chịu khổ."

Giọng tôi bắt đầu nghẹn lại.

"Không phải, Chu Kỳ, em thích anh là thật, dù em có cùng anh chịu khổ thì cũng chẳng có gì khó khăn, anh đối xử với em như thế rất không công bằng."

Nước mắt tôi lần lượt rơi xuống.

"Anh không thể làm như vậy, anh không nói gì với em cả, anh tự tay đẩy em ra mà em còn không hề hay biết."

Tôi không dám nghĩ đến phản ứng của Chu Kỳ khi anh ấy nhìn thấy tin nhắn chia tay.

Tôi đã hứa là sẽ đón sinh nhật mỗi năm cùng anh ấy.

Vậy mà tôi lại nuốt lời.

18

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi còn không biết là nên trách anh ấy hay là trách chính bản thân tôi.

Ánh mắt Chu Kỳ hiện lên một tia hoảng sợ: "Trăn Trăn, đừng khóc."

Chu Kỳ “thần thông quảng đại” trong lòng tôi lại hiếm khi để lộ ra vẻ lúng túng như vậy.

Đôi mắt tôi lập tức đỏ hoe.

"Trước đây anh thà chia tay cũng không chịu nói, vậy sao bây giờ lại nói với em?"

Đôi môi Chu Kỳ hơi mím lại.

"Anh đã thử bỏ thuốc, cũng đã thử quên em, nhưng anh không làm được."

Đôi lúc ai đó ra đi, người ta mới cảm nhận được người kia quan trọng như thế nào…

"Trăn Trăn, em còn muốn thực hiện lời hứa với Chu Kỳ không?"



"Sau đó thì sao?"

Liễu Phỉ Phỉ vừa khóc vừa nhìn tôi.

Nhớ đến trước đây Liễu Phỉ Phỉ kiên quyết bắt tôi không được mềm lòng, tôi chột dạ đưa chiếc nhẫn trên tay cho cô ấy.

“Huhuhu!” Liễu Phỉ Phỉ khóc lớn tiếng hơn “Cái nhẫn kim cương này to thật!”

Tôi: "...."

“Khi nào cậu cưới?” Liễu Phỉ Phỉ lau nước mắt “Có thể chọn váy phù dâu trước được không?”

Tôi: "...."

Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết, chỉ có vẻ mặt em trai tôi là phức tạp.

"Không ngờ em đi thi đại học mà lại tiện tay kiếm cho chị được một tấm chồng?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ: “Thì mày cũng không cần lo lắng chị sẽ chia tay trước kỳ thi.”

Dù sao thì thi đại học xong mới hẹn hò rồi chọn ngày kết hôn mà, tôi đúng là một bà chị gái vĩ đại.

Em trai: "???"

Em trai: "Được được được."

…….

"Anh gửi thiệp mời cho bạn học cấp 3 chưa?" Tôi đi lại gần Chu Kỳ.

Cả nhóm chat đều như nổ tung khi nhận được lời mời đám cưới.

Nghĩ mà xem, lần trước trong hôn lễ của bạn học thì chúng tôi còn chẳng có liên hệ gì, chớp mắt một cái lại chuẩn bị kết hôn, chẳng trách bọn họ lại ngạc nhiên như vậy.

"Gần hết."

Chu Kỳ đưa danh sách cho tôi.

Tôi bấm vào rồi hỏi "Trần Oánh Oánh đâu?"

Chu Kỳ nhướng mày: "Anh còn tưởng em không thích."

Tất nhiên là tôi không thích! Nhưng nếu không mời thì lại càng không thích!

“Lần trước không phải còn xin WeChat của anh sao?” Tôi nhăn nhó "Em phải đánh dấu chủ quyền!”

Chu Kỳ gật đầu "Được."

Vừa nói, anh vừa ôm ngang lưng tôi.

Tôi: ???

"Thầy Chu, anh làm cái gì đấy?"

Bàn tay của Chu Kỳ đặt trên eo tôi:

"Không phải em bảo muốn đánh dấu chủ quyền sao? Anh làm thay em, muốn đánh dấu thế nào thì đánh dấu thế ấy."

Tôi: ???

Anh đột nhiên dừng lại, tôi đỏ mặt nhìn sang mới phát hiện anh đang chăm chú nhìn vết sẹo trên đầu gối trái của tôi.

Tôi hơi ngượng ngùng: "Cũng không hiện rõ đâu..."

Anh cúi xuống hôn tôi, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực.

Tôi run lên một cái, những lời sau đó cũng chưa kịp nói ra.

Khó khăn lắm mới có chút thời gian gián đoạn, tôi ghé vào tai anh rồi nhẹ giọng.

"Chu Kỳ, em rất thích anh."

Anh lại càng ôm tôi chặt hơn.

"Anh cũng vậy, cảm ơn em đã nguyện ý thích Chu Kỳ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play