Sau một khoảng thời gian dài, bọn họ cũng lười quan tâm đến khuôn mặt phía sau mặt nạ trông như thế nào.
Chỉ là, có đôi khi Lương Tề không nhịn được mà nghĩ đến, nếu lột lớp da của quý công tử này xuống, thì cậu ta là cái gì trong mắt những người đó? Thay vì nói trên đỉnh đầu của hắn với Trình Yển có vầng hào quang, thì chi bằng nói họ bị ép trở thành vật dẫn mang vầng hào quang. Đến mức vật dẫn là ai, hay thậm chí có phải là con người hay không, cũng không ai quan tâm.
Đây là lý do, nhưng Lương Tề vẫn tò mò, hắn nhìn chằm chằm gương mặt không góc chết của người bên cạnh, không khỏi buồn bực: “Nhiều người như vậy, có ai lại không cầu danh lợi mà đơn thuần thích cậu chứ?”
Trình Yển cười sâu xa: “Cậu đã gặp qua rồi?”
“Sau đó…”
Lương Tề nhớ lại những em gái tri kỉ bên cạnh mình, dáng vẻ hùng hồn ở giây trước dần dần mất hết, giống như thật sự là không có.
Cái này cũng không thể trách người khác, hắn không phải là đám thanh niên trên mạng bắt cóc những cô gái bằng đạo lý “tình yêu đích thực”, từ khi còn nhỏ, hắn đã biết quan hệ giữa người với người trên cơ bản đều lấy “lợi ích” làm ràng buộc.
Người con gái đi theo bạn, cầu danh, lợi, tiền bạc đều là bình thường.
Đối với bọn họ mà nói, tiền tài và tài nguyên đều là vật vẫy tay là có, không có quá nhiều giá trị.
Liền cho.
Hắn bóp tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác ở bên cạnh, phun ra một làn khói, nếu thật sự có người có thể vì một thứ “tình yêu đích thực” hão huyền hư vô mà không cầu báo đáp, thầm lặng hy sinh thì đó không phải là một kẻ rất ngu ngốc sao.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt sáng tỏ của Trình Yển, Lương Tề trầm giọng mắng: “Ngày nào tôi cũng nghe ông già nhà chúng tôi khen cậu thông minh, không ngờ hôm nay cậu thật sự đã dạy tôi một bài học.”
Trong mắt Trình Yển nén ý cười, trêu nghẹo hắn: “Con trai ngoan, những điều này đều là việc ba nên làm.”
Ý cười còn chưa lấp đầy đáy mắt đã chanh chóng đông cứng thành băng, vỡ vụn tứ tan, rồi biến mất không thấy vết tích.
Lương Tề cũng nhận thấy được có điều không ổn, hắn theo ánh mắt anh mà nhìn về phía sau, một chiếc Lincoln đang từ từ chạy về phía họ, xung quanh còn có thêm bốn chiếc xe việt dã màu đen, đội hình ngay ngắn, mơ hồ lộ ra khí chất giàu có cao quý của chủ nhân đoàn xe.
Trình Yển giễu cợt, cười khẩy trào phúng: “Thật đúng là vẫn thích ra vẻ như mọi khi.”
Đoàn xe ngừng lại trước mặt hai người, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo găng tay trắng bước xuống xe: “Thiếu gia, mời ngài lên xe.”
Dù nói từ “mời” nhưng thái độ của găng tay trắng không hề cung kính chút nào, từ động tác đến vẻ mặt đều mờ hồ lộ ra sự kiêu căng.
Lương Tề kiêu ngạo hống hách lâu rồi, không quen nhìn điều này, muốn ra mặt thay Trình Yển, nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị Trình Yển kéo về: “Tôi vừa mới nhớ ra là đã để quên thẻ học sinh ở chỗ lão Dương, làm phiền cậu quay lại lấy giúp tôi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm.”
“Vậy cậu tự đi nhé.” Lương Tề cũng không ngu, biết Trình Yển đang đuổi mình đi, hắn cũng đã nghe qua mớ tiểu sử hỗn tạp của nhà họ Trình, lại có hơi không an tâm: “Có được không đấy?”
Trình Yển đánh một cú lên bả vai hắn: “Nói thế, nếu mà không làm được thì ở nhà họ Trình lâu như vậy, tôi cũng không sống nổi đến bây giờ đâu.”
Trước mặt người ngoài, Trình Yển không kiêng dè chút nào, sự tàn nhẫn và mỉa mai trong lời nói đều bộc lộ trần trụi, không hề che giấu, găng tay trắng nghe được lời này thì liền cau mày.
“Tốt rồi.”
Lương Tề xua tay, vừa đi vừa nhìn lại.
Tia nắng cuối cùng trên gương mặt Trình Yển đã hoàn toàn biến mất, chẳng thèm nhìn găng tay trắng, mí mắt cụp xuống không chút nào quan tâm: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Thiếu gia, lão gia nghe nói nói ngài trở về Đồng Thành, muốn ngài về nhà, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm sum vầy.”
“Buổi chiều tôi còn có trận thi đấu.” Trình Yển thờ ơ nói thêm: “Ăn cơm với các người, có thể quan trong như trận đấu của tôi sao?”
Người ngồi bên trong chiếc xe bị sự ngạo mạn trong lời nói của Trình Yển chọc cho tức giận, kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của ông ta, nghiêm khắc khiển trách: “Nếu còn nói như vậy nữa, tôi sẽ đánh gãy chân anh.”
“Vậy ngài làm thử xem?”
“Súc sinh!”
Trình Nhạc Thanh thật vất vả mới bình ổn được lửa giận nhưng lại bị mấy chữ này khơi mào lại, ông ta nắm lấy cây gậy trong tay và định đánh lên mặt Trình Yển.
Trình Yển duỗi tay bắt được đuôi cây gậy trạm khắc tinh xảo, chỉ bị mấy giọt nước mưa bắn lên mặt, anh khinh thường mỉm cười: “Ba, tốt hơn là ngài vẫn nên tiết chế đi, luôn tức giận sẽ dễ chết sớm.”
“Tiểu Yến, ba con cũng chỉ là quan tâm con nên mới chạy đến đây.”
Mắt thấy sắc mặt Trình Nhạc Thanh ngày càng âm trầm, Trình Tự vẫn luôn ngồi bên cạnh Trình Nhạc Thanh đứng ra hòa giải, hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, gọng kính vàng tơ trên sóng mũi để lộ ra chút trang nhã.
Từ trước đến nay Trình Tự luôn dịu dàng trong mọi hành động của mình, ngăn Trình Nhạc Thanh đang muốn nổi giận lại: “Đại ca, hiếm khi Tiểu Yến trở về một lần, bên ngoài trời còn đang mưa, Tiểu Yến bôn ba ở trên đường lâu như vậy, chắc chắn vừa lạnh lại vừa đói.”
Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười tươi như xuân, vẫy tay với Trình Yển: “Tiểu Yến, nghe lời chú đi, trước tiên là lên xe uống một ly nước ấm, rồi chúng ta tìm chỗ ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”
Bị nhắc nhở như vậy, lửa giận của Trình Nhạc Thanh cũng biến mất hơn phân nửa, giọng điệu cũng hòa hoãn đi rất nhiều: “Còn không mau lên xe, muốn các bậc trưởng bối bọn tôi đi xuống lời anh lên sao?”
“Ba, nửa năm tôi không về nhà, giờ ngài và chú nhỏ của tôi đến cả tiếng người còn không hiểu sao?” Trình Yển tùy tiện ném cái ly cho găng tay trắng: “Tôi nói rồi, tôi muốn đi thi đấu, không có thời gian ăn cơm với các người.”
Vĩnh viễn anh em bọn họ đều một lòng muốn đứng trên cao mà toan tính sắp xếp mọi thứ trong cuộc sống của anh, đến mức anh đang nói gì, muốn gì cũng chưa từng quan tâm, Trình Yển đã sớm quen với tình huống này, không cảm thấy tức giận chỉ là rất bực bội.
“Thi đấu?” Trình Nhạc Thanh cười nhạo, trong ngoài lời nói đều là khinh thường: “Anh thi đấu cái gì, tôi là nhà tài trợ đằng sau màn, ai giành lấy quán quân, còn không phải nhờ vào một câu nói của tôi sao? Có cần phải tham gia sao?”
Những lời nói kiêu căng và tràn đầy khinh bỉ này hoàn toàn chọc giận Trình Yển, vẻ mặt anh bình tĩnh mà nhìn hai người ngồi trên xe, không nói nữa.
Trình Tự thấy sự không kiên nhẫn trên gương mặt anh đã tan biến hơn phân nửa, tưởng rằng anh đã thỏa hiệp, thì liền cười tủm tỉm mở miệng: “Đúng vậy Tiểu Yển, cho dù nói như thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, đừng luôn cãi nhau với ba con, làm hỏng tình cảm hòa thuận của gia đình.”
Trình Yển cũng cười, một tay bung dù rồi tiến lên một bước.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo, cái lạnh nhè nhẹ lướt trên làn da trần trụi, trong âm thanh trầm lặng của anh còn kèm theo tiếng mưa rơi tí tách: “Trình Tự, tôi đã muốn hỏi từ lâu, chú để tôi gọi chú là chú trong nhiều năm như vậy, không sợ giảm tuổi thọ sao?”
Nụ cười tươi tinh xảo trên mặt Trình Tự xuất hiện vết nứt, hắn sửng sốt trong giây lát, tựa như một dụng cụ vận hành hoàn mĩ đột nhiên bị kẹt.
Trong mắt Trình Nhạc Thanh rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc vi diệu, giống như là kinh hãi, khiếp sợ, sau đó tràn ngập giận dữ mà hét lên: “Súc sinh, những lời này của mày là có ý gì, mau nhận lỗi với chú mày đi!”
Trình Yển nhìn vẻ mặt của bọn họ, lại chắc chắn bảy tám phần với suy đoán của mình.
“Ba, ngài cảm thấy có ý gì, thì là ý đó.”
Chẳng muốn dây dưa với bọn họ nữa, anh thong thả ung dung xoay người chuẩn bị rời đi.
“Trình Yển, hôm nay mày phải đi theo bọn tao, không có lựa chọn nào khác!”
Trình Nhạc Thanh trợn mắt, ông ta ra hiệu cho găng tay trắng, trong phút chốc, một nhóm người mặc đồ đen cường tráng từ bốn chiếc xe khác bước xuống, vây lấy Trình Yển.
Không khí nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.
Gương mặt Trình Yển bị chiếc dù che hơn phân nửa, chỉ để lộ đường quai hàm rõ nét như tạc tượng và khóe miệng cười lạnh.
“Có lựa chọn hay không, thì tự tôi quyết định.”
*
Hai tin tức kia đến quá đột ngột khiến Dụ Thiều sững người tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân và đầu óc cùng đông cứng lại.
Hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp, đến ngay cả lấy điện thoại cũng không xong.
Anh, đây là nói đùa theo thói quen sao?
Hay là thật sự gửi lời mời kết bạn cho cô?
Nếu bản thân cứ như vậy mà thẳng tay gửi lời mời kết bạn, nó có vẻ không biết điều quá không?
Linh hồn hỏi liên tiếp ba câu, Dụ Thiền nhìn chăm chú vài cái nút [Yêu cầu kết bạn] bắt mắt kia, rồi lại rối rắm do dự.
Suy nghĩ một hồi lâu, cũng chưa thể đưa ra được một câu trả lời hợp lý.
Cô bất lực cất điện thoại đi, tự mình dối mình, làm như không nhìn thấy hai câu trả lời kia.
Còn chưa đi được hai bước, cô lại hối hận.
Nhưng nếu bây giờ gửi lời mời kết bạn, chỉ khiến cô “có vẻ đang có mục đích” quá lớn, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Trái tim vốn dĩ rất tốt của cô lại bùm một tiếng, ngã từ trên cao xuống bùn đất, nặng nề đến mức khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Vừa rồi, hành vi để tin tức của đối phương bị gạt bỏ mọi lúc thật sự rất thô lỗ.
Trình Yển có cảm thấy cô là người không có giáo dưỡng không, rồi từ đó dán mác tiêu cực cho cô?
Loại rối rắm và hối hận này tựa như bị mắc một cái xương cá ở trong lồng ngực, tuy không gây đau đớn kịch liệt nhưng lại làm tinh thần bất an.
Sau khi hoàn thành kiểm tra phục hồi chức năng tại chỗ bác sĩ, trời đã về chiều.
Bệnh viện của trường nằm ở cổng sau của trường đại học C, bên cạnh chính là phố ăn vặt, nơi đây có rất nhiều món ăn ngon cất giấu trong tiệm hàng ruồi, được thầy trò trường C đặt biệt danh là “căn tin phố sau”.
Dụ Thiền đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, không ăn uống gì, nhưng lại ngại lời dặn dò của bác sĩ, cô miễn cưỡng chọn một quán hoành thánh gần tầm mắt rồi ngồi xuống.
Cửa hàng này ở cuối phố ăn vặt, cửa hàng không lớn lắm, chỉ có mười mấy mét vuông, có lẽ là chưa đến giờ ăn tối nên quán rất vắng vẻ, không có một vị khách nào. Chỉ có một cô bé đang nằm bò trên bàn làm bài tập, và bà nội đang nhào bột ở bên cạnh.
Giọng Dụ Thiền không lớn, sợ làm quấy rầy việc học của bạn học nhỏ: “Cụ ơi, con muốn một phần hoành thánh canh gà.”
Đợi hơn mười phút, hoành thánh mới được dọn lên bàn, còn chưa kịp cầm lấy đôi đũa thì cậu lại gọi tới.
Dụ Thiền khẽ thở dài, nhận điện thoại: “Cậu.”
Giọng nói của Thẩm Đình Vĩ mơ hồ không rõ ràng, giống như là mới uống rượu: “Có tiện nhận điện thoại không?”
Buông chiếc đũa trong tay xuống, cố nén sự khó chịu trong dạ dày xuống: “Tiện, cậu nói đi.”
Môi trường bên đầu kia của điện thoại vô cùng ồn ào, có một giọng nói mơ hồ của một người đàn ông trưởng thành phát ra từ ống nghe, nếu nghe không lầm thì là thứ tự phạt rượu.
Thẩm Đình Vĩ ợ một tiếng: “Trường học của em trai mày thu phí tài liệu, 1500, nhanh đem đến đây.”
Dụ Thiền há miệng thở dốc, do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì: “Được, con biết rồi, đợi tí con chuyển.”
"Được, đừng lề mề, giáo viên thúc giục."
Cúp điện thoại, cô hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn.
Năm nay Dụ Bách mới chín tuổi và trường tiểu học công lập sẽ không thu hơn một ngàn phí tài liệu chỉ trong một lần. Đây là cậu đang muốn lấy danh nghĩa Dụ Bách để đòi tiền cô.
Cô biết rõ lời nói dối vụng về của gã, nhưng cũng không có bất kì tác dụng gì.
Nếu cô không đưa gã số tiền này, cậu có lẽ sẽ không có Dụ Bách ăn cơm, còn sẽ đến chỗ bà ngoại để gây náo loạn, trách người mẹ này quá bất công.
Sau cùng chắc chắn bà ngoại sẽ đưa tiền thay cô.
Bà ngoại đã giúp hai chị em cô rất nhiều rồi, nửa đời trước của bà đã quá khổ, thật vất vả mới có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, Dụ Thiền không muốn gây thêm gánh nặng cho bà.
Cũng không muốn Dụ Bách cô đơn chịu tổn thương.
Chỉ có thể đưa.
Dụ Thiền đem theo hoành thánh đã được đóng gói và đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trình Yển đang ngồi cùng một số bạn nam lẫn nữ không quen biết trong tiệm đồ nướng ở bên cạnh.
Cô thở dốc, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Ở trong đám người ồn ào, anh luôn là người nổi bật nhất. Giờ phút nay, đang lười biếng mà dựa vào ghế, trên gương mặt không có biểu cảm gì, và ống tay áo ngắn màu đen càng khiến anh trông trắng trẻo hơn, tựa như đang phát sáng.
Cô gái gần anh nhất là một nữ sinh có mái tóc xám xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng cùng hàm răng trắng tinh, liếc mắt đưa tình nhìn chắm chú vào Trình Yển, cười ngây thơ.
Giống như là có gì đó trong bóng tối, lúc này Trình Yển lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự không kiên nhẫn và xa cách, chỉ nhìn nhau một lúc, cặp mắt kia đã hóa thành một bàn tay to lớn, đẩy cô từ ngày hè nắng chói chang vào hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Dạ dày cô bồn chồn, tựa hồ đau mà không đau, tra tấn cô đến mức có hơi muốn khóc.
Chương 10
Từ từ nói thôi, tôi thật sự không ăn thịt em
Trở về kí túc xá giống như một hồn ma lang thang, cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng không lọt vô được.
Ba người khác đang rèn luyện ở sân thể dục, đoán chừng tới tối mới về được.
Dụ Thiền mệt mỏi cởi áo khoác, uống thuốc xong thì thất thần nằm ở trên giường.