Tiền đã được chuyển cho Thẩm Đình Vĩ, trong một thời gian ngắn gã sẽ không tìm tới.
Việc cấp bách nhất bây giờ là cô phải mau tìm được một công việc bán thời gian để đảm bảo rằng bản thân sẽ không chết đói trong vài tháng tới.
Tay áp lên trán, cô nhắm mắt suy tư, sự yêu tĩnh bao trùm xung quanh như nước lặng khiến âm thanh vui đùa ầm ĩ ở dưới lầu ngoài cửa sổ càng thêm rõ ràng.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến mạnh mẽ, quét sạch ý thức của cô, thăng trầm trong giấc mơ.
Ở trong mơ, Dụ Thiền quay về tám năm trước, ngày mà ba mẹ sắp rời nhà để trở lại đơn vị.
Lúc đó Dụ Bách còn rất nhỏ, phần lớn những đứa trẻ vừa tròn một tuổi đều rất thích ngủ, nằm ở trong nôi ngủ ngon lành.
Bên kia, ba mẹ đã sắp xếp hành lý xong, kéo Dụ Thiền lại bàn ngồi xuống.
Dụ Tống Minh xoa đầu Dụ Thiền, bất chợt cười: “Tóc Tâm Tâm thật mềm, giống hệt mẹ con.”
Dụ Thiền nghe ông nói vậy, khóe mắt ửng đỏ, nhưng cô kiềm lại không nói gì. Cô là chị gái, cũng là con gái. Vì lý do công việc mà phần lớn thời gian ba mẹ cô đều không ở nhà, cô cần phải hiểu chuyện trước tiên, đứng ra chăm sóc tốt bản thân và em trai.
Thẩm Như cười dịu dàng, cầm lấy chiếc lược nhỏ bằng gỗ trên bàn lên: “Con gái để tóc bừa bộn trông rất xấu, để mẹ thắt lại cái bím tóc cho Tâm Tâm.”
Dụ Thiền vội vàng gật đầu, cố kìm nén nước mắt, cười ngọt ngào đồng ý.
Cô đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngồi ở trước mặt Thẩm Như, vai thẳng tắp, giống như một học sinh giỏi ngồi ở hàng đầu tiên của lớp.
Dụ Tống Minh đứng bên cạnh, lấy ra một tấm thẻ, dúi vào trong tay Dụ Thiền: “Tâm Tâm, trong đây có năm vạn, ba mẹ đưa cho con giữ. Ông ngoại bà ngoại của con đã quen sống tiết kiệm, nếu thức ăn nấu không ngon, con hãy ra ngoài mua thứ con thích ăn.”
Thẩm Như tiếp lời chồng mình, nói thêm: “Ba mẹ xin lỗi Tâm Tâm, những năm này chúng ta đã quá bận rộn với công việc, bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc lớn lên với Tâm Tâm. Mẹ thậm chí còn không để ý tới Tâm Tâm của chúng ta bây giờ đã cao như vậy.”
Dụ Thiền không nói gì mà chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Đôi tay của Thẩm Như rất khéo léo, nhặt một lọn tóc của Dụ Thiền lên, đầu ngón tay bay múa, tựa như đang ôm một bông hoa đang nở: “Tâm Tâm… Lần này chúng ta phải đi rất lâu, tết năm nay cũng không về.”
Giọng nói Dụ Thiền rất khẽ, ẩn chứa một tia run rẩy khó phát hiện, cô đếm ngón tay, đếm những ngày lễ tượng trưng cho sự sum vầy trong năm: “Tết âm lịch không về vậy còn tết Nguyên Tiêu thì sao? Còn tết Đoan Ngọ, trung thu…”
Cô càng nói càng gấp, sợ nếu nói chậm lại thì sẽ nghe thấy câu trả lời phủ nhận của bọn họ. Dường như dùng cách này, là có thể thay đổi thực tế đã được thiết lập.
“Tâm Tâm.” Dụ Tống Minh ngồi xổm xuống, nắm tay Dụ Thiền, khuôn mặt tràn ngập vẻ áy náy: “Con là đứa con đáng tin cậy nhất của ba mẹ, lúc chúng ta không có ở đây, em trai và ông bà ngoại, giao cho con.”
Đôi mắt Dụ Thiền vô cùng chua xót, cô không muốn khóc ở trước mặt ba mẹ, sẽ khiến bọn họ lo lắng, cắn chặt răng cố kìm nén nước mắt trong lòng: “Dạ.”
Thẩm Như dắt theo Dụ Thiền đi qua từng ngóc ngách trong nhà, dặn cô phải đóng chặt van gas, lúc ngủ phải khóa cửa số, khi thời tiết đẹp nhớ phải lấy quần áo ra phơi.
“Quan trọng nhất chính là.” Thẩm Như vuốt lại phần tóc mái bên tai Dụ Thiền cho gọn gàng: “Khi Tâm tâm ở một mình, hãy lớn lên thật tốt, cho dù mẹ có ở đâu, thì việc ba mẹ yêu con, sẽ vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
Dụ Thiền thở chậm lại, cô nhíu mày để nước mắt không rơi xuống và gật đầu thật mạnh đồng ý.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, một nhà ba người cùng đi xuống lầu.
Chiếc xe đến đón hai vợ chồng Dụ Tống Minh đang đỗ trước cửa đơn vị, thân xe đen nhánh, toát ra một cảm giác nghiêm trang.
Dụ Tống Minh nhận lấy hành lý từ trong tay vợ mình, để lên xe rồi hai người đứng cạnh nhau vẫy tay chào tạm biệt Dụ Thiền.
“Ngoan, mau lên lầu đi, một lát nữa em trai sẽ tỉnh lại.”
Trong lòng Dụ Thiền khó chịu, giống như một mảnh bị xé ra trống rỗng. Nhưng cô không muốn ba mẹ còn lo lắng cho cô trước khi đi, ngoan ngoãn đồng ý, vẫy tay rồi đi lên lầu.
Khi lên đến lầu hai, cô mới đến bên cửa sổ nhìn xuống phái dưới, phát hiện hai người Dụ Tống Minh và Thẩm Như còn chưa leo lên xe, tay đan tay đứng tại chỗ, nhìn hướng cô rời đi mà âm thầm gạt nước mắt.
Những đứa trẻ ở tầng dưới trong tiểu khu đang làm ầm lên, liên tục hát những bài ca dao có vần điệu vui vẻ, nụ cười tươi trên mặt giống như mây trắng mịn mềm mại, bị ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cực kỳ chói mắt.
Dụ Thiền thu hồi tầm mắt, cô không dám bật khóc thành tiếng, sợ bị ba mẹ nghe thấy, chỉ là im lặng đi lên lầu, để mặc nước mắt nóng hổi chảy xuống, giống như sợi hạt châu bị đứt chỉ, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.
Không sao, đợi một chút thôi là bọn họ sẽ trở về.
……
Lúc Dụ Thiền tỉnh lại, âm thanh vui đùa ầm ĩ ngoài cửa sổ đã biến mất.
Chiều tà đã lặn xa, tia nắng cuối cùng ở tít chân trời dần bị bóng tối nuốt chửng.
Bạn cùng phòng trong buổi huấn luyện quân sự vẫn quay về, căn phòng yên tĩnh đến mức kim châm rơi còn có thể nghe thấy.
Cô từ từ ngồi thẳng dậy, ngẩn ngơ nhìn về phía trước, thật lâu sau mới tỉnh lại từ trong mộng.
Cúi đầu, nước mắt lạnh lẽo lặng lẽ rơi xuống.
“Đồ lừa đảo… Đã nói là sẽ trở về mà…”
*
Mặt trời chói chang phủ đầu, buổi huấn luyện quân sự gian nan khiến không ít người không ngừng than khổ.
Sau hơn nửa tháng trông mong, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ thì cái hoạt động thần giận quỷ oán này cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc trước một ngày của kỷ nghỉ lễ Quốc Khách dài hạn.
Mới sáng sớm Lâm Mông đã trang điểm tinh xảo, ngân nga một ca khúc và ra cửa đi hẹn hò. Gia đình của Nhâm Đình Đình ở ngay bên cạnh trường đại học C, bị mẫu thân đại nhân gọi điện triệu về.
Trong ký túc xá chỉ còn sót lại Dụ Thiền và Trần Biết Vi đang ngủ bù.
Dụ Thiền không buồn ngủ, cô lấy bàn vẽ và phấn màu dầu đã lâu không chạm vào từ trong vali ra, tùy tiện vẽ một bức tranh phong cảnh.
Thẩm Như thích nghệ thuật, nhưng bởi vì lúc trước trong nhà không có tiền, nên không thể thi vào học viện mỹ thuật, điều này đã trở thành nỗi tiếc nuối cả đời của bà.
Sau khi Dụ Thiền được sinh ra, Thẩm Như liền gửi gắm mộng tưởng của mình lên con gái. Dụ Thiền mới vừa tròn năm tuổi thì đã bị Thẩm Như nửa dụ dỗ nửa lừa dối, đưa cô đến nơi người thầy tôn kính năm xưa làm học trò thầm kín.
Có lẽ Dụ Thiền thực sự có thiên phú, chỉ sau năm hoặc sáu năm vẽ tranh, cô đã có thể tham gia cuộc thi quốc gia và giành được giải thưởng.
Tuy nhiên kể từ khi vợ chồng Thẩm Như hy sinh, Thẩm Đình Vĩ giành được quyền giám hộ chị em Dụ Thiền, thì Dụ Thiền không bao giờ tham gia các lớp học vẽ tranh nữa.
Hai vợ chồng Thẩm Đình Vĩ, ghen tị vì cô có sư phụ nổi tiếng dìu dắt, kiên quyết muốn nhét con gái mình vào, kết quả có thể tưởng tượng được. Nhà họ Thẩm và bậc thầy vẽ tranh sơn dầu đã có một cuộc cãi vã rất khó chịu, khiến cho đối phương thốt ra những lời tàn nhẫn, và từ đó cửa đóng lại, không nhận thêm bất kỳ học trò nào nữa.
“Thiền Thiền, cậu vậy mà lại vẫn còn vẽ tranh!”
Trần Tri Vi không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, tiếng hét này dọa Dụ Thiền đến mức dừng đầu bút lại.
Nghe thấy bạn cùng phòng khen ngợi, cô xấu hổ đỏ mặt: “Không có gì đâu, tớ chỉ tùy tiện vẽ chơi thôi.”
“Tùy tiện vẽ chơi lại đẹp như vậy!” đôi mắt của Trần Tri Vi sáng long lanh: “Cậu là thần tiên gì vậy, học giỏi, lớn lên còn xinh đẹp, và còn có thể vẽ những bức tranh đẹp như vậy, đúng rồi, còn có thể đánh bại con gián! Aaaaa nếu cậu là con trai, tớ nhất định sẽ trộm giấy chứng nhận bất động sản của gia đình tớ để theo đuổi cậu.”
Bị lời nói của Trần Tri Vi đùa đến mức cười khanh khách không mừng, má lúm đồng tiền ở trên gò má Dụ Thiền thấp thoáng lộ ra, tựa như nụ hồng chớm nở trong làn sương mù dày đặc.
Cô buông bút vẽ xuống: “Nếu cậu thích, khi nào có thời gian thì tớ sẽ vẽ cho cậu một bức.”
“A! Thiền Thiền cậu chính là thiên sứ của tớ” Trần Tri Vi nhào tới tới ôm lấy Dụ Thiền: “Đúng rồi, cậu có cân nhắc việc trở thành giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu không? Anh trai tớ có một văn phòng làm việc, và gần đây đang tuyển dụng.”
Vừa lúc Dụ Thiền đang kiếm công việc làm thên, hiếm khi gặp được cơ hội thích hợp, hỏi vài câu đơn giản xong liền đồng ý, định tranh thủ dịp nghỉ lễ Quốc Khánh đi xem thử tình hình cụ thể.
Hai người trò chuyện xong, cô thu dọn bàn vẽ gọn gàng, còn chưa kịp rửa tay thì điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên.
Là Khương Tình.
Giọng cô ấy mang theo sự hưng phấn: “Đàn em, chắc chưa ăn cơm nhỉ, tới khách sạn Đỗ Kiều đi, hôm nay là sinh nhật chị, mời em ăn một bữa tiệc lớn!”
Dụ Thiền không thích những dịp có quá nhiều người lạ, vừa định từ chối.
Thì liền nghe thấy tiếng cười cực khẽ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Lười biếng và trầm thấp, tựa như một cơn gió mang theo hương cỏ bất chợt thổi qua tiền sảnh. Hóa thành tiếng trống nhỏ gõ vào trái tim Dụ Thiền, phá vỡ mọi sự bình yên.
Trái tim cô khẽ run lên, đầu ngón tay không khống chế được mà cong lên, nuốt xuống lời từ chối ban đầu, nói: “Được, đàn chị.”
Cho đến khi đứng trước khách sạn, trong lòng Dụ Thiền vẫn chưa kìm chế được sự phấn khích đang bay loạn, cô còn cố ý mặc một bộ váy mới, nhờ Trần Tri Vi lấy máy uốn tóc, uốn cho mình một kiểu tóc mới.
Lúc bị hỏi tới thì chỉ nói là muốn đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn bè nên cần trang trọng hơn một chút.
Lý do thực sự chỉ có mình bản thân cô biết.
Những suy nghĩ đó giống như ngọn cỏ lặng lẽ mọc trong đêm tối, không thể gặp ánh mặt trời. Cô chỉ có thể cố gắng che dấu nó, giấu nó sâu dưới tầng tầng lớp lớp tâm sự, không để bất kỳ kẻ nào thấy được.
Lúc nãy vừa mới cúp điện thoại, Khương Tình đã gửi tin nhắn ngay sau đó, cô ấy lo Dụ Thiền tới một mình sẽ ngại nên cố ý bảo cô dắt theo một người bạn đến đây.
Vừa lúc Trần Tri Vi không tìm được ai để đi ăn cơm chung, liền vui vẻ đồng ý lời mời, kéo Dụ Thiền, vừa nói vừa cười mà đi đến cửa.
Không thể giải thích được, Dụ Thiền bắt đầu khẩn trương.
Tưởng tượng sau khi đẩy cánh cửa này ra, là có thể được nhìn thấy người ngày đêm thương nhớ kia lần nữa, tay cô liền có hơi yếu ớt.
Cảm xúc lo lắng và bất an biến thành những con sâu nhỏ, từng bước ăn mòn sự tự chủ của cô.
Đối diện người này, cô chưa bao giờ có thể giữ bình tĩnh.
Giống như một kẻ đào ngũ chưa chiến đấu đã đầu hàng, đối phương còn chưa tung chiêu, cô đã bị đánh bại như núi đổ, bỏ chạy tán loạn, bị đánh cho tơi bời.
Trần Tri Vi cho rằng cô không giỏi ứng phó với những tình huống xã giao, tri kỷ mà trấn an: “Không sao đâu, Thiền Thiền, bên trong không có anh chàng nào cực kỳ đẹp trai như Trình Yển đâu, đến lúc đó chúng ta vùi đầu ăn là được rồi, không cần phải quan tâm đến người khác.”
“Xin lỗi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía trên đỉnh đầu của hai người, đột ngột kéo trái tim của Dụ Thiền, nhắc tới trời cao: “Sẽ có ngay.”
Dụ Thiền kinh ngạc quay người lại, tại nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối, người nọ nghiêng mình dựa vào vách tường, một tay cầm điện thoại, diện mạo bị bóng tối bao phủ, mông lung, mơ hồ lộ ra đường nét tinh xảo.
Một trận bùng nổ của hương thơm gỗ dường như từ từ bay tới.
Dụ Thiền véo lòng bàn tay của mình đến phát đau, cô không thể kiềm chế sự ngạc nhiên vui mừng trong mắt: “Học... Chào đàn anh.”
Trần Tri Vi há hốc miệng hồi lâu cũng không khép lại được. Có trời mới biết vừa nãy cô ấy chỉ là thuận miệng an ủi, ai biết rằng bị người nói trúng lại đang đứng sau lưng hai cô.
Cô ấy bực bội sờ cái mũi. Người như Trình yển dường như có một cảm giác xa cách mạnh mẽ, đứng ở nơi đó, khí thế tràn ngập cả người ép đến mức khiến cô ấy không dám thở mạnh, chứ huống hồ là có can đảm chào hỏi hay gì đó, hận không ngay thể lập tức tìm một cái khe đất để chui vào. ( truyện trên app T Y T )
Nghĩ đến đây, Trần Tri Vi không khỏi bái phục Dụ Thiền lên vài phần, không hổ là nữ thần của cô ấy, trên là Trình Yển, dưới là con gián đều không sợ.
Trình Yển cất điện thoại, vẻ mặt tẻ nhạt, cười với các cô, nhưng lời nói lại nói với Dụ Thiền: “Bệnh của em thế nào rồi?”
“Đã hoàn toàn khôi phục, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.”
Đôi mắt anh hẹp dài sáng ngời, lúc cười rộ lên, tia sáng trong mắt dường có thể khiến băng tuyết trên dãy núi Thiên Sơn tan chảy, đuôi mắt lại hơi nhướng lên, mang theo chút hương vị quyến rũ.
Khi nhìn về phía người khác, tựa như có thể nhìn xuyên thấu những bí mật sâu thẳm chân thật nhất trong trái tim bạn dưới làn sương mù dày đặc.
Cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt này, chỉ có thể hơi cúi đầu, dựa vào tóc mái mà che đi cảm xúc của mình.
“Tốt.”
Anh thấp giọng đáp, không nói thêm nữa, đẩy cửa ra ý bảo cô và Trần Tri Vi bước vào.
Trên ghế lô* đã có không ít người ngồi, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt trên mặt bọn họ không giống nhau, nhưng đều có chung sự vi diệu.
*ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
“Hả?” Trần Tri Vi kéo tay áo Dụ Thiền: “Tại sao Lâm Mông cũng ở đây? Không phải cô ta bảo hôm nay ra ngoài hẹn hò sao?”
Nhìn theo hướng Trần Tri Vi, quả nhiên là Lâm Mông, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đỏ rất xinh đẹp, vô cùng vừa vặn, làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô ta.
Kết hợp với lớp trang điểm hoa đào được vẽ tỉ mỉ của cô ta, cả người trông rất phong lưu đa tình, nhưng cũng có vẻ nhu nhược đáng thương, cực kỳ giống với người đẹp và khí chất trong phim.
Đây là kiểu mỹ nhân mà Trình Yển thích nhất.
Từ khi Trình Yển bước vào cửa, ánh sáng trong mắt Lâm Mông ngay lập tức sáng lên, vốn dĩ cô ta đang nói chuyện với người khác, nhưng khi thấy Trình Yển tìm một vị trí gần cửa sổ và ngồi xuống, thì lập tức xách theo túi và ung dung thong thả đi qua, trong lúc lơ đãng thì hất tóc sang một bên tai, khiến không ít người công khai lẫn kín đáo dán mắt vào trên người cô ta.