Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 1: Phải biết tôn trọng khi đối xử với phái nữ


1 năm

trướctiếp

Vừa ra khỏi siêu thị, Dụ Thiền liền liên tục nhận được cuộc gọi khẩn từ cô bạn tốt.

Trong tay cô còn cầm mấy quả táo, quai cầm của chiếc túi nhựa hằn lên ngón tay một vệt màu trắng nhạt, đầu ngón tay cô tụ máu, đỏ hồng như đám mây vắt ngang trên nền trời.

Cô gõ nhẹ vào tai nghe Bluetooth: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi nhớ đến mình thế?”

Đầu dây bên kia điện thoại hơi ồn ào, giọng nam nữ lẫn lộn vào nhau khiến Dụ Thiền khẽ nhíu mày.

Lâm An cũng ý thức được hoàn cảnh xung quanh hình như không thích hợp để gọi điện thoại, cô ấy che ống nghe đi ra ngoài phòng bao: “Dụ Tiểu Thiền, cậu tan làm chưa đó?”

Mùa đông ở Bắc Thành vừa lạnh vừa khô hạnh, tiếng gió rít qua ngọn cây cao trên đỉnh đầu, vô tình thổi chiếc khăn quàng buộc lỏng lẻo quanh cổ Dụ Thiền phấp phới qua lại.

“Mới tan thôi, hôm nay ít việc.”

“Tuyệt vời.” Giọng Lâm An có chút kích động: “Hôm nay là sinh nhật bạn trai của mình, cùng tụ lại một chỗ đi, có nhiều anh đẹp trai với cơ bụng tám múi lắm đó nha, cậu mau tới nhanh lên đó.”

“Sinh nhật bạn trai cậu không phải tháng 8 à?” Dụ Thiền kéo phanh tay khởi động xe: “Giờ là tháng 11 rồi.”

Lâm An buồn cười: “Đó là người yêu cũ.” Cô ấy nhẹ nhàng vẩy tàn thuốc đã cháy hết giữa các ngón tay: “Đừng nói linh tinh nữa, định vị mình đã gửi cho cậu qua WeChat rồi đó, mình muốn thấy cậu sau mười phút nữa.”

“Này-”

Không đợi Dụ Thiền kịp nói lời từ chối, Lâm An, người vốn nắm rõ tính khí của bạn mình trong lòng bàn tay, đã quả quyết thẳng tay cúp điện thoại.

Dụ Thiền có chút phiền muộn, lại quay vào trong xe, nhìn bộ dạng hiện tại của mình trong gương. Một khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, cô ngửa mặt lên nhìn trời thấy cũng chẳng có chút màu sắc gì. Cúc trên chiếc áo sơ mi trắng được cài thẳng thớm từ đầu tới đuôi, nhìn sao trông cũng chẳng thú vị chút nào.

Chiếc điện thoại bị cô tiện tay ném vào đống táo đột ngột nháy sáng, có một lời mời kết bạn từ số lạ hiện lên trên màn hình.

Cô mím chặt môi, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ai quen biết cô đều hiểu rõ, đây là biểu hiện của sự thiếu kiên nhẫn tới cùng cực.

Địa chỉ mà Lâm An gửi cô cách đây vốn không xa, lái xe đến đó chỉ mất chưa đầy tám phút. Dụ Thiền tháo chiếc khăn quàng cổ nặng trịch xuống, lấy một thỏi son từ trên kệ ra, tùy ý thoa lên.

Từ từ khởi động xe, dựa theo chỉ dẫn mà đến đó.

Đích đến là một quán bar mới khai trương, nghe nói bài trí rất trang nhã, ông chủ thuê một bartender hàng đầu từ nước ngoài về làm việc trong quán, lúc còn chưa khai trương đã có rất nhiều chiêu trò quảng cáo khác lạ, rồi trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi của không ít người trẻ làm việc tại khu văn phòng trong thời gian gần đây.

Nhưng Dụ Thiền chưa từng tới đó lần nào, cô đã quen với cuộc sống có nề nếp kỷ luật, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân phải luôn tỉnh táo, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngược lại, đem sự thanh tỉnh của bản thân ra giao vào tay rượu để nó điều khiển cơ thể là một việc vô cùng mất kiểm soát.

Cô không hề thích việc mình bị mất kiểm soát.

Vừa mới rẽ qua góc phố vào quán bar, Lâm An đã nhảy nhót ngay tại chỗ, vẫy tay với cô.

Dụ Thiền nhếch môi cười, khóa xe lại, kéo Lâm An vào trong phòng: “Mặc ít quần áo thế này mà đứng bên ngoài, bộ không sợ lạnh sao?”

“Đại mỹ nhân còn lâu mới khóc chỉ vì lạnh nhé!” Lâm An vòng tay qua vai Dụ Thiền, mới mấy ngày không gặp mà người đã gầy đi nhiều, cô ấy bất mãn nói: “Dạo gần đây cậu lại không ăn uống đúng giờ phải không?”

“Không phải là mình không muốn ăn.” Dụ Thiền thản nhiên trả lời: “Cậu biết mà, mấy loại thuốc về thần kinh khó tránh khỏi sẽ có thêm một ít tác dụng phụ.”

Lâm An đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, cô ấy xoa xoa ngón tay, không biết nên nói gì để an ủi bạn mình, chỉ có thể vỗ vai cô nói mấy lời xoa dịu: “Hôm nay cứ chơi cho đã đi, dù sao ngày mai là thứ bảy cũng không cần phải đi làm, lúc nào chơi lúc nào về thì tùy cậu.”

“Nhưng mà.” Cô ấy giật giật chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm của Dụ Thiền: “Cậu chỉ mặc mỗi cái này mà đi vào thì có hơi khó coi đó.” ( truyện trên app T Y T )

Kéo Dụ Thiền vào nhà vệ sinh: “Mình gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ta đi mua cho cậu thêm một ít quần áo, đợi lát nữa thì thay ra.”

Dụ Thiền giật giật khóe miệng, tỏ vẻ mình hoàn toàn không thể khuyến khích nổi cái kiểu tiêu tiền như nước này. Vỗ nhẹ tay Lâm An đang định lấy điện thoại di động: “Mua cái gì mà mua, tiền của nhà cậu cũng chẳng phải gió Đông Bắc, thổi một cái là có.”

“Vậy cậu...”

Cô ấy còn chưa nói xong, Dụ Thiền đã nhanh nhẹn cởi cúc áo sơ mi ra rồi kéo vạt áo lên buộc quanh eo. Làn da trắng như sữa lộ ra dưới lớp áo mỏng, đường ngân mỹ nhân ngư điểm xuyết rải rác từ trên xuống dưới vòng eo vừa đủ ôm của cô. Lên trên chút nữa là đôi gò bồng đào nở nang, được lớp vải lụa mềm mại bồng bềnh bảo bọc, lấp lửng lộ ra những đường cong mượt mà đến yêu kiều.

Kết hợp với gương mặt ngoan ngoãn ngây thơ kia, rõ ràng là cùng một người mà lại thể hiện ra sự tương phản cực độ, cho dù là một cô gái như Lâm An cũng có thể ngắm nhìn tới loạn nhịp.

“Thế này có được không?”

Dụ Thiền quay đầu nhìn qua, ánh mắt đơn thuần, khi cô làm ra hành động này, trong nháy mắt khiến người ta có cảm giác mong manh như lụa mỏng. Lâm An mở miệng: “Tiểu Thiền Nhi, sao mình cứ cảm thấy cậu càng ngày càng đẹp thế nhỉ?”

“Được rồi, đừng tâng bốc mình nữa, không phải nói có mỹ nam gì đó à, lát nữa nhớ kiếm giúp mình một người nhé, lại chụp giúp hai người bọn mình một tấm ảnh.”

Cảm giác được những lời này ý khác, Lâm An vừa đi vừa quay người hỏi: “Dạo này quanh cậu toàn hoa đào hả?”

Vẻ mặt Dụ Thiền rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác vậy: “Có đứa nhóc đang nhận sự tư vấn ở chỗ mình, cha nó nói muốn bao nuôi mình.”

Lâm An lập tức nổ tung: “Nơi này chỗ nào cũng có kẻ bại hoại, con trai cũng bệnh luôn rồi, là người làm cha mà lại không biết tự kiểm điểm chính mình xem sai sót ở đâu mà để xảy ra cơ sự này, trái lại chỉ biết nghĩ đến mấy thứ bẩn thỉu kia. Nếu mà rơi vào tay mình, không đánh chết hắn không được mà.”

“Được, được, đừng kích động.”

Nói đoạn, cả hai cùng quay vào phòng bao.

Tiếng mọi người ồn ào huyên náo nhất thời im bặt, trong phút chốc, mấy ánh mắt kích động lập tức chiếu thẳng về phía Dụ Thiền.

Dụ Thiền không lạ gì việc này, cô từ lâu đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông. Duyên dáng đi qua tìm một góc tương đối yên tĩnh, với nụ cười lịch sự mà xa cách, cô nhẹ nhàng chào hỏi mấy người xung quanh.

Trong phòng bao ánh đèn xa hoa chói mắt, các loại rượu cùng hương nước hoa hòa lẫn vào nhau, khiến cho không khí thêm phần sang trọng.

Hầu hết những người này đều là kẻ giàu có hoặc đại phú đại quý, nếu không nói tới tên tuổi riêng, chỉ tính về khí chất thì cũng đã hơn hẳn người thường.

Có vẻ như lần này Lâm An thực sự đã tìm được một người bạn trai rất xứng đôi.

Dụ Thiền cụp mắt, ngẩn người nhìn chăm chú vào chiếc bánh nhỏ trong tay. Lần này không biết Lâm An tìm được cửa hàng bánh ngọt ở đâu, kem bánh có vị rất ngon, mềm xốp nhưng không quá ngọt, có thể nếm ra được điểm đặc sắc trong tay nghề của thợ làm bánh.

Một lúc sau, điện thoại trong túi khẽ rung lên.

Là tin nhắn của Lâm An.

[Lâm An: Đừng lạnh lùng thế chứ, giao lưu với mọi người xung quanh đi, mấy anh đẹp trai muốn lại gần bắt chuyện đều bị cậu doạ chạy hết rồi.]

[Dụ Thiền: Người mà mình nhờ cậu tìm giúp trước khi vào đâu?]

[Lâm An: Cậu đã nói thì tất nhiên mình sẽ tìm cho cậu người đẹp trai nhất, có điều hắn còn chưa tới, cùng đợi chút vậy. Mình nói cậu nè, cậu đừng chỉ chăm chăm chụp ảnh cùng người khác rồi thôi, cũng thử tìm hiểu thêm xem. Vị này là thái tử gia của tư bản Kinh Hoằng, sản nghiệp nhà họ nhiều hơn mười lần so với nhà mình. Nghe bạn trai mình nói, bên kia vốn không định tham gia, nhưng vừa thấy ảnh của cậu thì đồng ý luôn rồi. Theo mình thấy, hai người các cậu có hi vọng lắm đó.]

[Dụ Thiền: ...]

[Dụ Thiền: Cậu có biết cái gì gọi là nghiệt duyên không?]

[Lâm An: ?]

Dụ Thiền giật giật khóe miệng, đang định gõ chữ giải thích tình hình, cửa phòng bao lại bị mở ra.

Sự ồn ào náo nhiệt trong phòng cứ như bị ngắt điện cái phụp, trong chốc lát chẳng còn tí âm thanh nào.

Không biết là ai bất cẩn, đánh rơi cốc khiến nó lăn vài vòng trên mặt đất. Tiếng thủy tinh rơi vỡ khiến cả gian phòng bừng tỉnh.

Dụ Thiền tìm nơi phát ra âm thanh và liếc nhìn, vô tình chạm mắt với một đôi mắt thâm trầm.

Đối phương có khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, cứ như tác phẩm tinh xảo và đáng tự hào nhất dưới đôi bàn tay nhào nặn của tạo hóa. Khi Dụ Thiền đưa mắt nhìn sang, anh đang hơi nghiêng người lắng nghe mọi người xung quanh, vẻ mặt anh khi ẩn khi hiện trong bóng tối. Động tác đơn giản, nhưng khi so sánh với người khác rõ ràng có thêm mấy phần uy nghiêm cùng cao ngạo.

Vốn là bữa tiệc sinh nhật trên sân nhà người khác, nhưng khi người này xuất hiện, tựa hồ anh vốn mới thực sự là nhân vật chính của bữa tiệc.

Trọng tâm của bữa tiệc lập tức chuyển từ bạn trai của Lâm An dời sang người Trình Yển, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, ngũ quan của người đàn ông mơ hồ mà thanh tú, như tự mang hào quang riêng quanh người.

Hô hấp của Dụ Thiền ngừng lại trong chốc lát, cũng may đối phương nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, với mọi người vây quanh mà đi về phía trung tâm của bữa tiệc.

Miệng lưỡi bỗng đắng ngắt, cô nắm thật chặt chiếc cốc trong tay, cứ như người sắp chết đuối cuối cùng cũng vớ được cọc.

Màn hình điện thoại di động trong lòng bàn tay cô vẫn không ngừng nhấp nháy, tin nhắn của Lâm An lũ lượt hiện lên.

[Lâm An: Nói gì đi, cậu sao vậy?]

[Lâm An: Thôi bỏ đi, người cũng tới rồi, có phải so với mấy người khác thì đẹp trai hơn không!]

[Lâm An: Cơ hội đều tạo cho cậu rồi á, cậu phải nắm chặt lấy nha, kiểu người thiên tài như này, sức cạnh tranh cũng khốc liệt lắm đó.]

Dụ Thiền bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng cô cũng tin vào truyền thuyết: Chỉ cần mình ăn mặc cẩu thả, mặt mày hốc hác, nhất định sẽ tình cờ đụng phải người mình không muốn gặp nhất ở đâu đó.

[Dụ Thiền: Không cần nữa, anh đẹp trai mà cậu giới thiệu không giúp được gì cho mình đâu. Người đàn ông muốn bao nuôi mình là Giám đốc phòng nhân sự của tư bản Kinh Hoằng. Cậu cảm thấy anh ta sẽ tin mình đang yêu đương với thái tử gia nhà họ sao?]

[Lâm An: Không thể nói vậy, nói không chừng nếu cậu chịu nỗ lực, hai người các cậu có khi sẽ thành đôi được đó.]

[Dụ Thiền: Đừng, mình đã đem tim dấu đi và khóa chặt đường tình duyên luôn rồi.]

Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, hôm nay lựa chọn đến quán bar thật sự là một quyết định vô cùng sai lầm. Không khí trong phòng ngày càng ngột ngạt, khiến lòng người bức bối.

Cô nhìn điện thoại, đã hơn mười giờ.

Giờ là lúc nên về nhà rồi, còn có thể xem một bộ phim trước khi đi ngủ.

Cô đứng thẳng dậy nhìn quanh tứ phía, muốn chào tạm biệt Lâm An.

Một mùi hương gỗ đã lâu không gặp thoang thoảng bay tới, mùi hương quen thuộc ấy khiến tim Dụ Thiền đập mạnh.

Không biết từ lúc nào, Trình Yển đã ngồi dậy, có lẽ đứng cách cô không xa.

Thần kinh trong nháy mắt căng lên, rõ ràng cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại mà thoải mái, bấy giờ lại có cảm giác như đang ngồi trên kim châm.

Anh tới làm gì? Anh có nhận ra cô không? Anh là đang nhìn cô sao?

Trạng thái căng thẳng khiến các giác quan của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, thậm chí cô còn có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa Trình Yển với những người xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp