Editor: Chấm Chấm
Cơn đau dạ dày vừa dịu bớt lại kéo nhau trở lại lần nữa.
Cơn đau nhói gay gắt như một đứa trẻ tinh nghịch nhảy tới nhảy lui trong bụng, đau đến nỗi khiến da dầu cô tê dại, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra.
Trong cơn đau quằn quại như vậy, thế mà cô vẫn có thể có tâm trạng để suy nghĩ tại sao Trình Yển lại chia tay.
Đúng là thân tàn nhưng ý chí vẫn kiên định.
Sự bất thường của Dụ Thiền khiến Vu Dương sợ hãi, chân tay luống cuống nhảy dựng lên: “Bé khóa dưới, em sao thế? Đừng dọa tôi!”
“Đừng ồn ào.”
Trình Yển vỗ vào sau gáy anh ta, đưa bình truyền nước qua một cách từ tốn, “Cậu đỡ lấy cái này, tôi đi gọi bác sĩ.”
“Đàn anh...”
Dụ Thiền lắc đầu một cách yếu ớt, miệng và gương mặt đều nhợt nhạt: “Em không sao, đừng làm phiền người khác, đợi một lát là ổn.”
Trình Yển đứng ở cửa, quay đầu nhìn cô rồi quay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Dụ Thiền nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc đến vậy trên mặt anh, tim đánh trống ngực liên tục, không biết anh có ý gì.
Anh giận rồi sao?
Dụ Thiền diễn lại động tác lúc nãy của mình ở trong đầu một lần nữa, phân tích từng chi tiết, cũng không tìm ra được rốt cuộc làm sai ở đâu.
Chống chọi với cơn đau làm cô tiêu tốn hơn nửa sức lực, ý thức còn sót lại có thể miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo cũng đã tốt lắm rồi, về cơ bản không thể chú tâm suy nghĩ.
Vu Dương ở bên cạnh không động đậy, ngoan ngoãn giơ bình truyền nước, anh ta cảm thấy bản thân đã nói sai câu nào đó, khiến cô bé sinh bệnh, lòng vô cùng áy náy.
“Bé khóa dưới này.” Anh ta mở lời cân nhắc từng câu từng chữ, “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em tìm ra kẻ chụp tấm ảnh đó và kẻ đăng tấm ảnh đó là ai. Một cô bé trong sạch như em, bị mọi người xung quanh lan truyền kiểu ảnh đầy ẩn ý như thế, đúng là ảnh hưởng đến việc sau này em tìm người yêu.”
Dụ Thiền bị sự chân thật của anh ta chọc cười, khóe môi cong cong, nhưng lại không có sức lực để cười ra tiếng.
Sau một hồi, Trình Yển và bác sĩ lần lượt xuất hiện ở cửa.
Người đến vẫn là vị giáo sư vừa nãy, bà ấy nửa đau lòng nửa quở trách: “Haiz, con bé này việc gì phải như vậy, vì một miếng ăn mà giờ ở đây chịu tội mệt đến vậy.”
Bà ấy sờ trán Dụ Thiền, có hơi sốt: “Thế này nhé, cô kê cho em một liều thuốc giảm đau, em ngủ ở phòng bên cạnh một lát, sáng mai dậy là ổn.” Quay người nhìn hai sinh viên nam bên cạnh. “Phải nhờ hai em chịu cực một tí rồi, đợi thuốc truyền xong rồi nghỉ ngơi.”
Vu Dương và Trình Yển không hề phản đối mà gật đầu: “Cô à, cô yên tâm.”
Có lẽ là do thuốc giảm đau nhanh có tác dụng, cũng có thể là do tác dụng tâm lý, cơn đau dạ dày đỡ dần, thần kinh của Dụ Thiền cũng dần thả lỏng, cơ thể không còn căng cứng nữa.
Thuốc giảm đau bình thường đều có tác dụng an thần, chưa đến nửa tiếng, ý thức của cô đã hơi mơ màng, bên tai chỉ có tiếng trao đổi nho nhỏ của hai người Trình Yển và Vu Dương, nhưng lại không nghe được rõ.
Trước khi rơi vào bóng tối, cái cuối cùng mà Dụ Thiền còn nhớ là cảnh Trình Yển ở bên cạnh điều chỉnh bình truyền nước cho mình.
Dường như có một viên kẹo khổng lồ treo ở đầu trái tim, vừa ngọt ngào vừa béo ngậy, bao trùm toàn bộ ý thức của cô.
Một đêm không mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng chim non líu lo ngoài cửa sổ đánh thức. Ánh nắng lúc ẩn lúc hiện tràn vào qua lớp kính mờ sương.
Hình như hôm nay là một ngày nắng to.
Ngày nắng luôn khiến tâm tình của con người khoan khoái, nếu không cần phải tập quân sự, sẽ khoan khoái gấp đôi.
Trong phòng chỉ có một mình cô, tiếng chim kêu rộn ràng làm tôn lên sự hiu quạnh lạ thường. Đầu kim ở trên tay đã không còn nữa, mà thay vào đó một miếng băng cá nhân có in hình khuôn mặt Ultraman.
Giống như măng mọc sau mưa, niềm hân hoan vui sướng lần lượt ùa đến từ tận đáy lòng, Dụ Thiền cười hớn hở, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miếng băng cá nhân. Sự xuất hiện của bất ngờ nho nhỏ này đã xua đi hết mây mù trong những ngày này.
Trở mình xuống giường, gấp chăn ngay ngắn, đồ đạc trong phòng cũng được xếp gọn như ban đầu.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại trong phòng bỗng reo lên.
Là Trình Yển, đầu ngón tay của Dụ Thiền khẽ run, suýt chút nữa cầm không chắc điện thoại.
Cô cuống quýt ho vài tiếng, chắc chắn giọng của mình không có cảm giác khàn khàn như vừa thức dậy, mới bồn chồn nhấn phím nghe: “Chào đàn anh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh là kết quả của việc cô đã hết khả năng tự kiểm soát của mình, kiềm chế bản thân không phát ra giọng run run.
Giọng nói phía bên kia đầu dây hơi trầm, như có dòng điện chạy qua, nhảy nhót bên tai Dụ Thiền, đi đến đâu tê dại đến đấy: “Em không tò mò tại sao lại có số của tôi trong điện thoại sao?”
Thật ra Dụ Thiền vẫn nhớ, tối qua trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có tiếng ai đó hỏi cô mật khẩu điện thoại. Vào khoảnh khắc đó, não như có dòng điện chạy qua, cô bỗng nhiên tỉnh táo.
Điện thoại mua vào năm lớp mười một, sau khi cài xong mật khẩu thì chưa từng đổi, là sinh nhật âm lịch của Trình Yển.
Ngày này là vào năm lớp mười, cô tìm năm mà Trình Yển chào đời, dò từng ngày từ cuốn lịch ở nhà bà nội.
Lúc đó, nữ sinh trong lớp mười người thì hết tám người có ý với Trình Yển, bọn họ đã thu thập được rất nhiều chuyện liên quan đến Trình Yển, ngoại trừ sinh nhật âm lịch của anh.
Đa số những đứa trẻ sinh sau năm 2000 đều không hiểu những thứ này, cũng không có ý thức về sinh nhật âm lịch.
Cho nên, Dụ Thiền – người nắm được thông tin có một không hai này, mỗi lần khi nhập mật khẩu đều sẽ có rất nhiều niềm vui thầm kín.
Luôn cảm thấy rằng, sự khác nhau nho nhỏ này, có thể phân biệt cô với những người khác, khiến cô không quá mờ nhạt trong đám đông.
Nhưng người khác không biết rằng, bản thân Trình Yển chắc chắn biết hàm ý thật sự của ngày này. Nhiều năm như vậy, cô vẫn giấu rất kỹ, không ai biết được cô có ý với Trình Yển, những bí mật lặng lẽ nảy nở trong bóng tối đều không nhìn thấy được ánh mặt trời.
Vào thời khắc quan trọng, cô vờ như ý thức không tỉnh táo, cầm điện thoại đến trước mặt, dùng mở khóa bằng khuôn mặt để bỏ qua.
Có lẽ là vào lúc đó, Trình Yển đã lưu số điện thoại của anh vào máy cô.
“Hơi hơi.”
Dụ Thiền nhỏ giọng trả lời.
Chỉ có một chút tò mò, cho nên anh có trả lời hay không đều được.
“Lúc bọn tôi rời khỏi quá muộn, không gọi em dậy, lại sợ em có chuyện gì không tìm được ai.”
Vậy là giải thích rồi, Dụ Thiền gật gật đầu, lại lập tức ý thức được giờ đang gọi điện thoại, anh chẳng hề nhìn thấy.
“Em sao rồi, dạ dày còn khó chịu không?”
“Đã hồi phục rất nhiều rồi, cảm ơn sự quan tâm của đàn anh.”
Trình Yển cười nhẹ, trong nụ cười có một cảm giác nhàn rỗi: “Sao em lại giữ kẽ đến thế, sợ tôi lắm sao?”
Trái tim Dụ Thiền như bị bóp nghẹt, giống như người có tật giật mình bị vạch trần trước đám đông, tự nhiên lại rụt rè, mở miệng cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể lắp bắp phủ nhận: “Không...”
“Yên tâm.” Anh an ủi một cách dịu dàng, giọng nói như mặt hồ phẳng lặng, tràn vào trái tim của Dụ Thiền, “Tôi không ăn thịt người đâu.”
m cuối như cười như không thánh thót, bất ngờ khiến Dụ Thiền sinh ra ảo giác rằng anh đang dỗ trẻ con.
“Ừm ừm, em biết.”
Lúc này Trình Yển thật sự bị chọc cười, tiếng cười của anh nghe trong veo như vỗ vào vào mặt nước, êm tai động lòng người: “Em ngốc như vậy, sao thành thủ khoa tỉnh được thế?”
“Đàn anh, sao anh biết?”
“Ảnh của em chiếm một vị trí riêng trên bảng vinh danh của trường THCS số 1, muốn không chú ý đến cũng không được.”
Dụ Thiền thật sự không biết chuyện này, cô sợ về trường phải đối diện với đủ loại chỉ trích của mọi người, lại sợ ánh mắt không hiểu và thất vọng của thầy cô và bạn học, ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không tham gia.
Tất nhiên không biết những thay đổi mới ở đó.
“Đàn anh, anh về trường THCS số 1 rồi ạ?”
“Ừm.” Bên phía Trình Yển bỗng hơi ồn ào, hết tiếng người này đến tiếng người khác ngày càng lớn hơn, “Chiều nay có một trận thi đấu ở Đồng Thành, bọn tôi vừa hay đi ngang qua THCS số 1, nhân tiện ghé vào xem thử.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bỗng nhiên Dụ Thiền nhớ đến lời của giáo viên hướng dẫn tối hôm qua, hôm nay anh còn có một trận thi đấu. Nhưng tối qua, anh và một đàn anh khác gần như không ngủ, có thể trụ nổi không?
Dường như đoán được ý nghĩ của Dụ Thiền, Trình Yển nhắc nhở cô: “Yên tâm, tối qua tôi vốn bị phân trực ở phòng y tế của trường, đừng nghĩ đến việc ôm hết trách nhiệm về mình, không liên quan đến em đâu.”
Ở đầu dây bên này, Dụ Thiền mở miệng, nuốt hết những lời chưa nói vào bụng.
“Được rồi, nói chuyện chính, chuyện bức ảnh đã được giải quyết, em đừng lo lắng.”
Dụ Thiền không ngờ rằng anh gọi đến là để nói chuyện này, một cảm giác khó tả thoáng qua trong lòng: “Cảm ơn đàn anh, làm phiền anh rồi.”
Trình Yển không đồng tình, nói: “Đừng cứ mãi nói làm phiền, việc này đâu tính là gì, chuyện vặt ấy mà.” Anh nói thầm với người bên cạnh cái gì đó, rồi nói tiếp, “Hơn nữa chuyện này cũng khá liên quan đến tôi, giúp em cũng như là giúp tôi.”
Dụ Thiền không hỏi thêm về chi tiết cụ thể, dựa vào năng lực của Trình Yển, anh đã nói giải quyết rồi thì đúng là không còn vấn đề gì nữa. Cô cũng không có hứng thú với những cái còn lại.
“À đúng rồi.” Cuối cùng Trình Yển dặn dò một câu, “Tôi có gửi cho em một thứ, nhớ xem nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Dụ Thiền nóng lòng mở Q.Q, phía sau ảnh đại diện quen thuộc là ① màu đỏ tươi, không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Thứ mà Trình Yển gửi là một bức hình, tạm coi là menu căn tin của đại học C, nhưng được thêm vào rất nhiều chữ chú thích nhỏ trên cơ sở của menu căn tin, món ăn của quán nào có ớt, món của quầy nào có món ngon không cho ớt, quầy nào hợp với khẩu vị của người Đồng Thành đều được viết rất kỹ càng.
Suýt chút nữa Dụ Thiền đã không kiểm soát được trái tim mình, vào lúc này lý trí mà bấy lâu nay cô tự hào đã bãi công, dường như có một giọng nói cứ không ngừng lặp lại bên tai: Nhìn xem, cô khác biệt.
Những lời này như vỏ anh túc xinh đẹp, tỏa ra một sự mê hoặc cực lớn, hoàn toàn không có lí do để phủ nhận, không ngừng thu hút cô khiến cô sa vào.
Nhưng cô hiểu rõ rằng, sự thật chẳng phải như vậy.
Trình Yển là một người vô cùng có trách nhiệm, anh để tâm đến cô như vậy, quan tâm bệnh tình của cô đến thế, chỉ bởi vì trong mắt anh toàn bộ sự việc đều bắt nguồn từ anh.
Rắc rối do anh gây ra, cho nên anh nhất định phải bù đắp.
Không có tí liên quan nào đến chuyện “trăng thanh gió mát”.
Từ tối qua đến bây giờ, tất cả những hành động mà anh làm đều có chừng mực, đằng sau sự đàng hoàng này, nghĩa là anh chỉ coi cô là một người bạn học bình thường, là một kiểu đối xử xa cách không có gì khác biệt.
Người khác không hiểu, cô là người trong cuộc, thân là một người thích thầm Trình Yển nhiều năm như thế, sao có thể không hiểu được?
Dụ Thiền mở khung chat ra, để không sượng sùng quá, cô đặc biệt vào khung tìm kiếm, tìm một biểu tượng cảm xúc có liên quan đến “cảm ơn” rồi gửi đi.
[Trình Yển: Đừng khách sáo.]
[Trình Yển: Còn có việc gì không?]
[Dụ Thiền: Không, hết rồi.]
Trên màn hình liên tục hiển thị “đối phương đang nhập...”, trong giây lát trái tim của Dụ Thiền bị kéo lên cao, như thể đang ở trong hư không, nhìn xuống dưới là vực sâu nhìn không thấy đấy.
Cô rời khỏi khung chat, thử lướt newfeed để di dời sự chú ý.
Sau một lúc lâu, một thông báo hiện lên trên màn hình.
Dụ Thiền vội vã nhấn mở, quả nhiên là tin nhắn mà Trình Yển gửi đến.
Anh nói ——
[Trình Yển: Em không định kết bạn với tôi sao?]
[Trình Yển: Hay là em thích dùng tư cách người lạ trò chuyện trong điện thoại?]