Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Khi cô nghe anh gọi hai chữ “em gái”, âm cuối hơi cao lên, mang theo sự từ tính đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành chỉ riêng mình anh có. Nó làm trái tim của cô ngứa ngáy.

Trong nháy mắt đó, giống như Dụ Thiền tại nhìn thấy trong con hẻm nhỏ năm đó, thiếu niên đứng dưới ánh hoàng hôn. Cả người anh như được mạ vàng, đi ngược ánh sáng về phía cô.

Đã nhiều năm trôi qua, anh chưa từng thay đổi.

Vẫn trước sau như một, bày ra tính cách bướng bỉnh, vẻ ngoài sạch sẽ, giống như cơn gió mát và ánh trăng sáng.

“Đúng rồi.” Trình Yển bất ngờ mở miệng hỏi: “Bữa trước, tôi đã muốn hỏi em về chuyện này. Có phải trước đây, chúng ta đã quen biết nhau?”

Chương 7

◎ Là cô nghĩ không muốn có mà không phải là bọn họ không cho. ◎

Đây là lần đầu tiên, Trình Yển và Dụ Thiền gặp nhau ở đại học C nhưng thật ra, hai người còn gặp nhau sớm hơn một chút.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mối quan hệ của cô và gia đình cậu gần như tan vỡ.

Từ trước đến nay, mợ luôn cố chấp và khôn khéo. Bà ta không thể ngờ được đứa cháu gái luôn hiểu chuyện và ngoan ngoãn từ nhỏ tới lớn lại dám sửa đổi nguyện vọng xét tuyển đại học. Cô còn giấu bọn họ từ chối nhập học vào đại học A nên đương nhiên là chuyện đó khiến cho gia đình họ bị tổn thất khoảng tiền thưởng lên tới ba trăm nghìn nhân dân tệ. Nó là khoảng phúc lợi riêng mà chính phủ dành cho sinh viên mới của đại học A.

Khi thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, bà ta đã tức giận tới mức không nói nên lời. Bà ta hận không thể dùng hai tay đánh chết đứa con hoang trước mặt này.

Nhưng vì các phóng viên vẫn còn vây xung quanh nhà, mợ không muốn hủy hoại hình tượng của mình. Bà ta chỉ còn cách giả bộ thân thiết, mỉm cười hiền từ khen ngợi Dụ Thiền.

Sau sự kiện đó xảy ra, gia đình cậu dần lộ ra bản tính hung tàn. Bọn họ vốn tưởng rằng Dụ Thiền thật sự là một đứa ngốc, chỉ tùy ý nói hai câu là đã có thể nắm chặt trong lòng bàn tay. Bọn họ không nghĩ tới việc chó cắn người thường không sủa, con nhỏ này không nói một tiếng mà lại có thể làm họ chịu thiệt thòi lớn tới mức này.

Mỗi lần nhớ tới ba trăm nghìn nhân dân tệ vụt khỏi tay, cậu và mợ đều tức muốn hộc máu.

Trong suy nghĩ của bọn họ, nhà họ không ngại phiền toái đưa hai đứa con riêng của chồng trước là chị em Dụ Thiền về nhà, còn nuôi dưỡng bọn họ lớn lên thì đã là hết lòng quan tâm và giúp đỡ rồi. Vậy thì tất nhiên là Dụ Thiền phải báo đáp ân tình này với nhà bọn họ. Đây vốn là chuyện hiển nhiên trên đời.

Sự việc đã náo loạn đến mức này, đương nhiên là cậu mợ không có ý định tiễn cô tới đại học C.

Dụ Thiền chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô tổng hợp thông tin thu thập được từ Internet, lập ra một con đường chi tiết kỹ càng rồi mới tiến công.

Đó là thói quen của cô.

Trước kia, nếu làm một việc gì đó mà không lập kế hoạch chi tiết đầy đủ, không nắm chắc trên 90% thì cô nhất định sẽ lựa chọn không bắt đầu.

Ngoại trừ việc cô thích Trình Yển.

Sự xuất hiện của anh giống như giả thuyết Goldbach kéo dài trong thế giới của cô. Mặc kệ, cô có lý trí và thông minh tới đâu thì đều không thể giải quyết được.

(Giả thuyết Goldbach do một nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690 - 1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung. Giả thuyết phỏng đoán rằng: Mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố. Giả thuyết đã được chỉ ra là đúng tới 4 × 1018, nhưng vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn.)

Ngày rời đi, Dụ Thiền nhét năm trăm tệ vào túi em trai. Cô nhéo hai má Tiểu Dụ Bách rồi nói: “Em ở nhà phải ngoan ngoãn, chị sẽ nhanh chóng trở về.”

Dụ Bách ôm eo Dụ Thiền, không buông tay: “Chị ơi, chị không cần em nữa?”

“Đương nhiên không phải.” Dụ Thiền ngồi xổm xuống, giúp cậu bé buộc nút thắt trên cổ áo. “Vì tương lai có thể kiếm được tiền và dẫn Tiểu Bạch dọn ra ngoài ở, chị phải rời đi.”

Giọng nói của Dụ Bách mang theo vài phần vui sướng: “Chỉ có hai chúng ta?”

“Đúng vậy! Chỉ có hai chúng ta.”

Xe lửa màu xanh lá cây mau chóng rời khỏi hang động, ánh sáng làm phong cảnh hai bên đường hiện ra thêm một lần nữa. Lọt vào tầm mắt cô là một vùng cỏ hoang mênh mông vô tận, cùng với một số bụi cây lẻ loi trơ trọi.

Dụ Thiền lấy lại tinh thần, mới rời nhà chưa đầy nửa ngày mà cô đã nhớ Dụ Bách tới lần thứ ba. Cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời, sẽ không thể đạt sự tủi thân của mình.

Cuộc sống phải sống dưới mái nhà của người khác chính là như vậy, không người yêu thương, không người đau lòng. Khi tranh cãi với trẻ em khác ở bên ngoài thì ngay cả một người thay thế bạn chủ trì công lý không thể tìm thấy.

Một thời gian dài, Dụ Thiền đã học được cách nhẫn nhịn.

Cô cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. Cô không nghĩ nhiều, không được gây rắc rối cho bất cứ ai, bao gồm cả bản thân.

Dụ Bách…

Cô im lặng đọc tên em trai mình trong lòng, lẩm bẩm tự nói: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên. Em cho chị thêm một chút thời gian nữa nhé.”

Đồng Thành cách thành phố C hơn bốn nghìn km. Nếu cô đi bằng tàu lửa thì mất ba mươi bảy giờ đồng hồ, là một ngày hai đêm.

Từ nhà ga đi ra, Dụ Thiền giống như một bông hoa bị sương đánh qua. Cô ỉu xìu, cúi thấp đầu, vô cùng chán nản.

Sinh viên của đại học C đều tới nhà ga và sân bay của thành phố C đón sinh viên mới. Các chàng trai phụ trách đón vừa nhìn thấy Dụ Thiền bước ra, tinh thần liền tỉnh táo. Họ tụ lại một chỗ rồi xô đẩy nhau, nháy mắt ra hiệu. Cuối cùng, một nam sinh đeo khuyên tai bước ra giúp cô xách hành lý lên.

Những người khác tụ tập với nhau, bảy miệng tám lưỡi: “Đàn em, em tới đăng ký nhập học đúng không? Em học trường đại học nào vậy, phương thức liên lạc?”

“Em gái, em đến từ đâu vậy? Có thể thêm Wechat không?”

Dụ Thiền đứng yên tại chỗ, mỉm cười đáng yêu giống như cô học sinh giỏi trong lớp được chọn trả lời câu hỏi. Cô nghiêm túc lắc đầu: “Xin lỗi. Em không thích thêm Wechat của người không thân thiết.”

Các chàng trai khác cười khúc khích. Họ không ngờ một em gái nhỏ ngoan ngoãn và dễ thương trước mặt này lại là một đóa hoa hồng có gai.

Nam sinh bị từ chối với sắc mặt phức tạp, dán mắt lên người Dụ Thiền một chút. Sau đó, cậu ta mới xoay người đi bận việc khác.

Ai cũng không để ý tới khúc dạo đầu nhỏ vừa xen vào. Ngày đầu tiên khai giảng của Dụ Thiền trôi qua nói chung cũng khá thuận lợi.

Cô mất hai tới ba tiếng để hoàn thành thủ tục nhập học, tổng vệ sinh ký túc xá từ trong ra ngoài. Xem như là giúp cho mình có cuộc sống đại học tốt đẹp trong bốn năm tới, để tạo ra những kỉ niệm đẹp.

Cô không muốn bị ngột ngạt một nhà trong phòng nên đã cầm điện thoại ra ngoài, đi tới sân chơi để hóng gió. Vào đầu tháng 9, mùa hè chỉ còn lại đuôi của hơi thở, muốn tận dụng tối đa nguồn năng lượng cuối cùng, tỏa ánh nắng chói chang trên mặt đất.

Ngay trong gió đêm cũng còn chút khô nóng. Nó không hiểu phong tình, vẫn gào thét sau lưng Dụ Thiền. Nó muốn lật qua lật lại nỗi buồn và ưu sầu trong lòng cô, không sót lại chút nào.

Ngồi trên bậc thềm bên cạnh sân thể dục, Dụ Thiền cười khổ lắc đầu. Tình huống của mình không khác gì một đứa nghèo với hai bàn tay trắng. Học bổng dành cho thủ khoa của tỉnh cũng bị mợ lấy đi rồi. Bọn họ dùng Dụ Bách làm con tin, bắt cô phải giao thẻ và mật mã ra.

Bây giờ, cô đã trả toàn bộ học phí. Số tiền trên người chỉ còn lại một nghìn nhân dân tệ, có thể sống thoải mái hay không cũng là một vấn đề.

Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một vài tiếng bước chân.

Một giọng nói lười biếng và khàn khàn theo gió mùa hè lọt vào tai cô.

Lại là Trình Yển.

Trái tim Dụ Thiền không thể tiếp tục bình tĩnh, nhảy thình thịch lên xuống trong lồng ngực. Đầu ngón tay cô đỏ ửng, uốn cong vào lòng bàn tay, tạo ra một vài vết đỏ.

Nỗi đau kịch liệt nhắc nhở cô đó không phải là giấc mộng.

Sau hai năm, một lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì niềm vui do gặp lại ập tới như dời núi lấp biển, như chẻ tre. Ngay cả những phiền toái vừa rồi cũng bị nó nuốt chửng.

Ánh chiều tà như nước, bị gió thổi qua, tạo thành những vệt sáng nổi lăn tăn trong đám mây. Cuộn hàng ngàn đám mây cô đơn trôi dạt về phía bầu trời.

Trình Yển đứng dưới những đám mây lẻ loi, dựa vào lan can, bóng lưng cao ngất thon dài. Sắc trời tối dần, cô không nhìn thấy rõ bóng dáng của anh nên chỉ có thể lặng lẽ miêu tả đường viền loáng thoáng này trong nội tâm của cô.

Một vài người đứng bên cạnh anh, chỉ riêng khí chất và tư thế cũng có thể nhận ra là người xuất thân cao quý. Những người đó trò chuyện với nhau về kỳ nghỉ hè ở khắp mọi nơi, từ tuyết ở New Zealand đến bữa ăn tối trên du thuyền. ( truyện trên app T Y T )

Hình như bọn họ tự mình tách khỏi những người xung quanh, tạo ra một tấm chắn vô hình bao quanh họ.

Rào chắn đó có một danh từ chuyên nghiệp được đề cập trong sách chính trị được gọi là giai cấp.

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá nóng bỏng nên dễ dàng cảm nhận dược. Trình Yển nghi hoặc đảo ánh nhìn lạnh nhạt về phía cô.

Dụ Thiền càng hoảng sợ. Cô sửng sốt hai giây, vội vàng đứng lên chạy trối chết.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, trái tim cô đã thay đổi tới long trời lở đất.

(Long trời lở đất: chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý người.)

Năm tháng trôi qua, mài mòn khiến anh trở nên gần như hoàn mỹ. Trình Yển của hiện tại so với thiếu niên trẻ trâu và kiêu ngạo thì thêm vài phần ổn trọng và thành thục, khó có thể che giấu được sự cao quý.

Ánh sáng trên người anh quá chói mắt, càng phản chiếu sự khó khăn và chật vật của Dụ Thiền.

Ngay cả tâm tư rung động trước vẻ đẹp của anh cũng khiến cô cảm thấy vô lý và đáng khinh bỉ.

Không thể chịu đựng được sự quấy nhiễu của anh, cô chỉ có thể chạy trốn.

Ký ức dần bị kiềm chế. Ban đêm, cảm giác mát thấm vào từng sợi lông trên người và nó luôn có thể kích thích những người đang bị tổn thương, buồn tủi.

Dụ Thiền chống lại đôi mắt thăm dò của Trình Yển, trong đó có sự nghi hoặc, sự dịu dàng nhưng không có vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ do cảm giác quen thuộc. Cô biết anh đã quên cô rồi.

“Không biết. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Cô bình tĩnh trả lời: “Tuy nhiên, tôi cũng là người sống ở Đồng Thành nên có lẽ trước đây, tôi và đàn anh đã gặp nhau trên đường phố.”

Cũng đúng. Những người bên cạnh anh từ nhỏ tới lớn chỉ có vài người thôi. Nếu là bạn bè thì sao anh lại không thể nhớ ra. Trình Yển gật đầu, không tiếp tục nói đề tài này nữa.

“Anh Trình, túi nước ấm và thảm mà anh cần đây!”

Nam sinh vội vã đẩy cửa ra, ôm một đống đồ lông xù trong tay. Vóc dáng của cậu ta cao lớn, gương mặt chữ điền, ôm những thứ trong tay thật sự là tạo ra cảm giác hài hước.

Trình Yển nhận lấy túi nước ấm, che lên bình truyền dịch. Anh lại ném chăn nhỏ cho Dụ Thiền: “Đàn em, chú ý giữ ấm.”

Nhìn động tác của anh, Dụ Thiền bỗng sinh ra cảm giác chua xót nồng đậm trong nội tâm, bị đè nén trong lồng ngực khiến đuôi mắt của cô đỏ bừng.

Tính cách của anh luôn như vậy, trông thì kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng thực tế, anh có sự tinh tế và tỉ mỉ, luôn có thể chăm sóc cho những cảm xúc nhạy cảm của người khác ở những nơi rất nhỏ.

Khi còn nhỏ bị bệnh rồi được đưa tới bệnh viện, cô luôn có thể nhìn thấy cha mẹ của người khác làm như vậy. Họ sẽ lo lắng cho con mình, sợ con mình bị lạnh, sợ truyền trực tiếp vào trong máu sẽ khiến cơ thể trẻ con yếu đi.

Khi đó, ngoại trừ Dụ Bách còn quá nhỏ thì không có người nào tới giúp cô truyền dịch. Dụ Thiền luôn lẻ loi nhìn những đứa nhỏ khác được vây quanh, che giấu sự hâm mộ trong mắt vào sâu trong nội tâm.

Sau đó, cô dần học được một sự thật. Rất nhiều thứ nhìn như bình thường, ai cũng sẽ có thì cô chắc chắn sẽ không có. Cảm xúc ghen tị chỉ mang lại nỗi đau vô tận, tốt hơn là thôi miên bản thân mình, không muốn ngay từ đầu.

Là cô nghĩ không muốn có mà không phải là bọn họ không cho.

Vì vậy, những kỷ niệm lâu dài bỗng ùa về nhưng còn trộn lẫn với đất và bụi bặm mà những năm tháng trôi qua để lại.

Nhiều năm trước, có lẽ Dụ Thiền nhỏ không thể ngờ được. Sau một thời gian dài thì khát vọng năm đó của cô lại có thể trở thành hiện thực.

Dụ Thiền nắm lấy ngón tay, nghẹn ngào nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

Giọng nói nhỏ đến mức cô thậm chí còn không thể nghe thấy chính mình nói.

...

“A, em chính là em gái Dụ đi.” Vu Dương nhìn xung quanh, như phát hiện một đại lục mới. Cậu ta tiến về phía trước: “Anh tên là Vu Dương, cùng khóa với anh Trình. Bình thường, anh quản tường thổ lộ của trường chúng ta. Tới lúc đó, nếu em muốn quen biết một nam sinh nào đó, nói cho anh biết nha. Anh sẽ giúp em tìm tường thổ lộ.”

“A, cám ơn đàn anh.” Sự nhiệt tình của đối phương làm Dụ Thiền có chút không thích ứng kịp nhưng nghe được hai chữ “tường thổ lộ”, cô nhớ tới tin nhắn sau khi gửi cho Trình Yển đã chìm xuống đáy biển. Dụ Thiền lại hỏi: “Đàn anh, hôm nay là anh trực ban tường tỏ tình?”

Vu Dương nhớ lại: “Buổi sáng là anh, buổi chiều là một người anh em khác. Sao vậy?”

Dụ Thiền thở dài rồi nói: “Có người chụp hình em với đàn anh Trình rồi đăng lên đó. Hình như phạm vi lan truyền còn rất rộng. Đàn anh Trình đã có bạn gái, ảnh bị phát tán. Đúng là sẽ ảnh hưởng không tốt tới chúng ta.”

Cô cẩn thận cân nhắc từ ngữ, thậm chí không dám đặt tên của họ song song nhau.

Vu Dương khoát tay áo: “Em không cần lo lắng cho anh ta. Anh ấy là loại người vô tâm. Hôm nay vừa chia tay, không phải việc gì lớn.”

Chương 8

◎ Em không có ý định thêm tôi như một người bạn tốt? (Phần hai)◎

Cơn đau dạ dày vừa dịu đi lại trở lại.

Cơn đau dữ dội sâu sắc giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhảy lên bụng. Nó khiến đau da đầu của cô tê dại, thấm mồ hôi lạnh.

Dưới cơn đau đớn tàn phá, cô còn có thể phân ra một chút tâm tư tự hỏi sao Trình Yển lại chia tay.

Thật đúng là thân tàn nhưng ý chí kiên cường.

Sự khác thường của Dụ Thiền khiến Vu Dương giật nảy mình, luống cuống tay chân nhảy dựng lên: “Đàn em bị sao vậy? Đừng làm anh sợ!”

“Đừng ồn ào.”

Trình Yển tát vào gáy cậu ta một cái, bình tĩnh đưa bình đang cầm: “Cậu đỡ cái này, tôi đi gọi bác sĩ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp