Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Ba người tập trung ánh mắt lên người Dụ Thiền. Cô không có ý định tham dự vào chủ tài này. Cô coi những ánh mắt đó là không tồn tại, quay về bàn học của mình. Cô đeo tai nghe lên, mở sách giáo khoa ra chuẩn bị bài.

Nhậm Đình Đình: “ Tôi bị sốc rồi. Đây là thế giới của học bá à?”

Vì bị quấy rầy nên trò chơi cá cược này không thể tiếp tục chơi.

Ký túc xá hiếm khi yên tĩnh.

Dụ Thiền mở máy tính bảng ra, tìm nhóm Q. Q buổi sáng.

Avatar của Trình Yển im lặng nằm trên avatar của cô, trông vô cùng hài hòa.

Cô mở khung hộp thoại tạm thời. Cô do dự thật lâu, rồi mới đánh vài chữ gửi qua đó.

[ Dụ Thiền: Đàn anh, có thể tâm sự không? ]

Chương 6

◎ Có phải trước đây chúng ta đã quen biết nhau không? ◎

Màn hình bằng phẳng sáng lên rồi lại tắt, câu lấy trái tim của Dụ Thiền nhấp nhô lên xuống.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, kim đồng hồ run rẩy di chuyển từng bước chậm rãi, không ngừng một giây.

Đã qua 10 phút đồng hồ rồi

Trình Yển vẫn không trả lời tin nhắn.

Trong hộp thoại, Dụ Thiền xem xét tin nhắn hồi lâu. Nó lẻ loi nằm trên một màn hình trống trải và không còn sức sống, giống như một chú cá bị sóng biển đẩy lên bãi cát.

Cô cảm thấy hơi nghẹt thở nên đứng dậy rót một ly nước ấm. Cô buộc bản thân phải tập trung chú ý vào nội dung trên trang sách.

Nhiều năm trôi qua, hình như việc học đã trở thành bản năng khắc vào trong gen. Những ký hiệu phức tạp kỳ diệu và nét chữ chì ngay ngắn, bị tư tưởng đút thành những tấm gạch nặng nề. Cô tích lũy qua năm tháng, muốn tạo nên một chốn yên vui chỉ thuộc về riêng cô.

Ở chỗ đó, cô không cần phải quan tâm, tốn công suy nghĩ Xe mối quan hệ này có phải là mối quan hệ thực tế không. Cô sẽ không thấy nóng nảy, không đau đớn, chỉ quan tâm tới một chuyện duy nhất là học tập thật tốt.

Nhưng hôm nay, phương pháp luôn được sử dụng từ trước tới nay rõ ràng đã mất tác dụng. Các Chữ Hán quen thuộc dần biến thành một cuốn sách không có chữ, có thể hiểu nhưng lại không biết ý nghĩa của nó.

Sự lo lắng vì chờ đợi vào thời điểm này dần chuyển thành sự khó chịu. Dụ Thiền cầm cái ly, đầu ngón tay trắng bệch.

“A…”

Một tiếng thét chói tai từ sau lưng bỗng đập vào lỗ tai Dụ Thiền. Bầu không khí ở ký túc xá vốn yên tĩnh như nước bỗng sôi trào. Trong không khí bay lên từng bọt khí nóng hổi.

Nhậm Đình Đình nhảy lên từ vị trí này, túm lấy góc áo của Dụ Thiền: “Gián! Tiểu Thiện, con gián kìa. A…!”

Giọng nói của cô ấy vì quá sấc bén nên bị biến dạng. Lâm Mông và Trần Tri Vi ở bên cạnh cũng co lại thành một cục, sắc mặt của hai người đều trắng bệch.

Dụ Thiền nhìn theo hướng ngón tay Nhậm Đình Đình đang chỉ, một con gián cực lớn chậm rãi bò trên cửa ký túc xá. Dáng vẻ của nó ngang ngược, không thèm để mấy con người khác trong phòng vào mắt.

Cô cảm giác được nữ sinh phía sau đang run rẩy. Dụ Thiền cầm tay Nhâm Đình Đình, nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Đừng sợ.”

Cô bảo vệ ba người khác ở phía sau, quơ lấy thuốc trừ sâu ở bên cạnh.

“A! Tiểu Thiền, nó bay tới chỗ chúng ta rồi!” Nhậm Đình Đình hoàn toàn xù lông vì khi còn bé, cô ấy bị sâu róm cắn trúng. Từ đó về sau, nó trở thành bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng cô nên cô sợ mấy loại bò sát này gần chết.

Dụ Thiền chắn trước mặt Nhậm Đình Đình: “Cậu đừng nhìn, không sao đâu.” Cô nhanh tay lẹ mắt, khóa chặt ánh mắt lên con gián. Cô phun thuốc trừ sâu, một loạt động tác dứt khoát lưu loát, không chút dây dưa.

Sau khi con gián tắm thuốc trừ sâu, giãy dụa vài cái bò về phía trước vài bước thì hoàn toàn bất động.

Ba người bên cạnh đều nhìn ngây người, Trần Tri Vi phản ứng kịch liệt nhất: “Ô, ân nhân của tớ! Thiền Thiền, sau này cậu chính là nữ thần trong lòng tớ.”

Nhậm Đình Đình còn chưa lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc: “Đây chính là trái ngược với sự đáng yêu trong truyền thuyết à? Tiểu Thiền, không ngờ cậu nhìn có vẻ vừa ngoan vừa mềm mại, vào thời khắc mấu chốt lại đẹp trai tới vậy.”

Trần Tri Vi liên tục phụ họa nói: “Sau này, Trình Yển chỉ có thể xếp thứ hai trong lòng tớ. Thiền Thiền mới là người đứng ở vị trí thứ nhất.”

Dụ Thiền cam chịu nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền hai bên má: “Chuyện nhỏ mà thôi, hai người không cần phải khoa trương như vậy.”

Giây tiếp theo, nụ cười trên gương mặt cô vỡ vụn, bị sự đau đớn rất lớn bao trùm. Cô ôm bụng chậm rãi ngồi xổm xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch, cứ như một tờ giấy trắng bị thấm ướt.

Nhậm Đình Đình sợ hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra: “Tiểu Thiền, cậu bị làm sao. Cậu đừng có dọa tớ nha.”

Dụ Thiền muốn nói một câu tỏ vẻ mình không sao nhưng cô vừa mới mở miệng, một cơn đau đớn kịch liệt ập đến. Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, cả người không ngừng run rẩy.

“Không phải là trúng độc à. Tôi đã nói không nên tùy tiện dùng thuốc trừ sâu rồi mà.” Lâm Mông ghét bỏ bĩu môi. Cô ta đứng cách xa vì sợ thuốc trừ sâu sẽ dính lên người mình.

Nhậm Đình Đình tức giận đến mức không nhịn được quát cô ta: “Lâm Mông, cô có ý gì? Nếu không nhờ Tiểu Thiền ra tay giúp đỡ, bây giờ cô còn đang kêu loạn xạ đấy!”

Trần Tri Vi cầm điện thoại đi tới nói: “Không cần để ý tới cô ta. Sức khỏe của Dụ Thiền quan trọng hơn.” Hai người đỡ Dụ Thiền ngồi xuống ghế: “Mình mới gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn. Cô ấy nói chúng ta đợi thêm chút nữa, cô ấy sẽ lái xe tới đón chúng ta đi bệnh viện.”

Cô ấy cầm áo khoác từ móc treo quần áo lên: “Trước tiên, chúng ta đưa Dụ Thiền xuống dưới lầu, đến lúc đó trực tiếp lên xe luôn.”

Nhậm Đình Đình phản ứng lại, rót một túi nước ấm rồi nhét vào trong ngực Dụ Thiền: “Đúng rồi. Tới bệnh viện trước.”

Tới gần mười giờ, bệnh viện trong trường học vẫn còn nhiều người. Họ đang vội vàng, biểu hiện bận rộn.

Bác sĩ khám bệnh cho Dụ Thiền là giáo sư của khoa C thuộc viện y học. Hôm nay trùng hợp tới phiên bà ấy trực ban. Đối với học sinh có thành tích đứng đầu toàn trường mới nhập học này, bà ấy cũng có nghe về nó trước đây.

Giáo sư nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra trong chốc lát, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: “Sinh viên của Đồng Thành?”

Môi Dụ Thiền trắng bệch, dựa vào eo giáo viên hướng dẫn vô lực gật đầu.

“Cháu có biết trước đây, mình bị bệnh đau dạ dày không?”

“Dạ biết.”

“Biết rồi mà còn ăn cay, không tính giữ gìn cơ thể mình?” Giáo sư gần năm mươi tuổi, không thể nhìn cô gái nhỏ không biết yêu quý cơ thể của mình. Trong giọng nói chứa sự trách móc của bậc cha chú, âm thanh cũng lớn hơn một chút. . truyện trên app tyt

Dụ Thiền cắn môi không biết nên trả lời thế nào.

Đổi lại là người khác, sợ là không ai cũng hiểu chuyện này. Vì sao cô lại nhận lấy phần thịt luộc kia từ tay Trình Yển.

Nhưng vì cô muốn hiểu khẩu vị yêu thích của anh nên cô chỉ nghĩ được cách nếm thử món ăn mà anh yêu thích đến cùng có khẩu vị gì.

Trong phòng bệnh nhỏ bên cạnh, một số nam sinh của hội sinh viên đang bận rộn sắp xếp lại các bảng kiểm tra y tế của sinh viên năm nhất.

Giữa phòng khám và phòng bệnh nhỏ đều không có cách âm. Khi nghe được hai chữ Đồng Thành, Trình Yển theo bản năng nhìn lướt qua phòng khám.

Lúc này, khi thấy Dụ Thiền yếu ớt nằm ở đó, anh nhíu mày nhẹ. Một hồi lâu thì động tác trong tay vẫn không tiếp tục.

“Anh Trình, nhìn cái gì vậy?”

Vu Dương vỗ bả vai Trình Yển, tò mò tiến lại gần theo ánh mắt anh: “Này, không phải đó là em gái mới ăn cơm với anh? Buổi trưa không phải vui vẻ à, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?”

Trình Yển thu tầm mắt lại, sắc mặt không vui. Anh nhướng mày nhìn Vu Dương: “Trên lầu còn ba cái hệ với bề ngoài chưa làm xong. Cậu có muốn tôi gọi người tới chuyển tới cho cậu không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Không cần.” Vu Dương vội vàng ngậm miệng, yên lặng di chuyển đến chỗ khác cách xa Trình Yển. Cậu ta không nhịn được nhỏ giọng chửi bới: “Chậc, đàn ông vừa bị chia tay, chính là tức giận."

Ở phía bên kia của phòng khám.

Giáo sư viết đơn thuốc đưa cho giáo viên hướng dẫn đi lấy thuốc. Bà ấy còn cẩn thận dặn dò: “Đứa trẻ này xin nghỉ huấn luyện quân sự vào ngày mai trước đi. Tối nay, cô bé phải ở lại truyền dịch.”

Giáo viên hướng dẫn gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại xin nghỉ phép cho Dụ Thiền.

“Bệnh đau dạ dày phải chữa từ từ. Cháu còn trẻ, sẽ ngày càng tốt lên.” Giáo sư vỗ Dụ Thiền: “Nhưng sau này, những thứ cay dễ gây kích thích thì cháu nên cố gắng ăn ít nhất có thể, có thể không ăn thì không ăn, nhớ kỹ không?”

Dụ Thiền rũ mắt không dám nhìn thẳng vào mặt bà ấy, ra sức gật đầu.

Một lát sau, giáo viên hướng dẫn lộ biểu cảm khó xửa đẩy cửa bước vào trong. Thầy giáo ngồi xổm xuống giải thích với Dụ Thiền: “Bạn học Dụ, bên chỗ nam sinh có mấy đứa nhỏ đánh nhau trong ký túc xá. Bây giờ, thầy phải qua đó xử lý chuyện này. Em có thể ở chỗ này một mình không?”

Giáo sư không đồng ý nói: “Không được. Hai ngày trước, cây treo truyền dịch bị các sinh viên của trường y khoa chuyển đi hết rồi. Nếu sinh viên này muốn được truyền dịch, phải có một người đàn ông đứng bên cạnh nâng chai.”

Ngày mai, Trần Tri Vi và Nhâm Đình Đình còn phải tham gia huấn luyện quân sự nên giáo viên hướng dẫn sợ chậm trễ hai người nghỉ ngơi. Họ vừa tới bệnh viện, thầy giáo đã nửa dỗ nửa khuyên đưa người trở về.

Nhưng chuyện của nam sinh lại không thể không có ai tới xử lý. Giáo viên hướng dẫn đứng tại chỗ, cảm thấy khó xử.

“Thầy ơi.” Một giọng nam lành lạnh truyền từ bên cạnh: “Em có thể ở lại, chăm sóc bạn cùng lớp này.”

Dụ Thiền bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong lòng nhảy thình thịch nhảy dựng. Ngón tay giống như bị phỏng, nhẹ nhàng cuộn mình vào lòng bàn tay.

Giáo viên hướng dẫn nhận ra Trình Yển, nhân vật làm mưa làm gió trong khối C. Anh là báu vật trong lòng không ít giáo sư, giáo viên. Với năng lực của anh, việc chăm sóc tốt cho một người bạn cùng lớp đang bị bệnh đương nhiên không là thành vấn đề.

Nhưng…

Giáo viên hướng dẫn lo lắng hỏi: “Bạn học Trình, ngày mai em còn một trận đấu phải tham gia. Em có thể chịu đựng được không?”

Trình Yển thể hiện dáng vẻ thoải mái, trả lời với biểu cảm không sao cả: “Thầy cứ yên tâm. Đây là chuyện nhỏ mà thôi.”

Nghe anh nói vậy, giáo viên hướng dẫn không từ chối nữa: “Vậy thì xin nhờ em nhé.” Ông lại xoay người dặn dò Dụ Thiền: “Đây là đàn anh của hội sinh viên. Em chờ một chút, em ấy sẽ ở ngay bên cạnh trông chừng em. Có vấn đề gì xảy ra, em nhất định phải nói ra, có biết chưa? Buổi tối, nhiệt độ trong bệnh viện rất thấp, sẽ lạnh hơn bên ngoài nên em nhớ phải chú ý giữ ấm.”

Dụ Thiền đồng ý từng yêu cầu một, không dám ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở bên cạnh.

Mỗi lần người đó xuất hiện, luôn có thể dễ dàng phá vỡ trái tim cô. Tại sao anh lại ra tay giúp đỡ cô? Anh có đọc tin nhắn cô đã gửi trước đó không? Nếu anh đã đọc tin nhắn thì sao anh lại không bao giờ trả lời?

Một đống vấn đề phức tạp như một mớ hỗn loạn không thể tìm thấy nguồn gốc. Nó đan xen với nhau và quấn quanh tạo thành một bức tường kín đáo, không thể lọt vào. Nó làm cô không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào.

Cô chỉ có thể tạm thời đặt vấn đề xuống, không nhìn không muốn.

Bệnh viện của trường học có một khu vực truyền dịch đặc biệt, giáo viên hướng dẫn dìu Dụ Thiền sang bên đó. Sau đó, ông vội vàng rời đi.

Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại ánh sáng trắng và mùi nước khử trùng ở khắp mọi nơi. Hơi nước trên cửa sổ dày đặc, làm nổi bật sự lạnh lẽo bên trong và bên ngoài phòng bệnh.

Một lúc lâu sau, Trình Yển cầm chai truyền dịch trong tay và đi vào trong phòng cùng với một chị y tá.

Động tác của y tá vô cùng thành thạo, hoàn thành toàn bộ quá trình chưa đầy hai phút. Chị y tá đứng thẳng lưng, dặn dò những điều cần lưu ý với Trình Yển xong liền vội vàng rời đi.

Tiếng bước chân như có như không dần biến mất, trả lại không gian yên tĩnh vừa rồi cho khu truyền dịch. Màn đêm bên ngoài cửa sổ giống như một bạo chúa vô lý, bá đạo xâm chiếm những khu vực không có ánh sáng.

Dụ Thiền cảm thấy hơi đứng ngồi không yên, nôn nóng xoa ngón tay. Cô muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí vi diệu trước mắt.

Mỗi lần lời nói tới bên miệng, lại nuốt trở về.

Cô nên xưng hô thế nào, dùng câu gì để mở đầu, nên lấy chủ đề gì để nói chuyện. Tất cả những thứ đó đều cần phải được cân nhắc rất nhiều lần.

“Dụ Thiền, là cái tên này?”

Giọng nói của anh giống như tiếng sáo vang lên trong đêm mưa. Nó trong suốt và nhẹ nhàng, và một chút khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên Dụ Thiền nghe thấy giọng nói này đọc tên của mình. Cô thầm đè niềm vui muốn phá vỡ, chui từ dưới đất lên xuống đáy lòng. Cô ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn thẳng vào anh rồi gật đầu.

“Bữa trưa hôm nay là tôi mua cho em, tôi không cân nhắc chu toàn. Thành thật xin lỗi.”

Nam sinh dùng một tay giơ cao cái bình. Vì sợ cô nghe không rõ nên anh cúi thấp người xuống, tri kỷ lại gần nói. Dáng vẻ lười biếng của ngày thường đã sớm biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác chân thành và nghiêm túc.

Đôi mắt của anh giống như một viên ngọc đen chìm trong một cái đầm sâu, ôm lấy Dụ Thiền nhanh chóng rơi xuống đầm lầy.

Cô bỗng có một loại chột dạ vì bị nắm thóp. Tất cả ngọn nguồn của chuyện này đều ở trên người mình, không hề liên quan tới Trình Yển. Nhưng anh vẫn dùng thái độ thản nhiên, đẩy trách nhiệm lên người mình và dùng cách riêng của mình bù đắp những sai lầm đó.

“Không phải lỗi của anh, là do tôi quá tham ăn.”

Dụ Thiền tránh mặt, nhìn chằm chằm kim tiêm màu xanh trên mu bàn tay rồi nhỏ giọng trả lời. Cô do dự một lúc, như thể đã ra quyết định: “Đàn anh.”

m thanh rung chuyển trong không gian, run rẩy truyền vào lỗ tai của Trình Yển.

“Hôm nay, là tôi gây rắc rối cho anh rồi. Tôi thành thật xin lỗi. Anh trở về trước đi, tôi có thể tự mình làm được.”

Cô bé đau đến nỗi không thể nói rõ ràng nhưng vẫn cậy mạnh dù gương mặt đã tiều tụy vì bệnh tật.

Trình Yển nhướng mày, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đùa giỡn: “Em gái à.” Anh nói: “Chiều cao không tới 1m8, đừng có cậy mạnh trước mặt tôi. Não ít nghĩ mấy thứ cái gì nên có, cái gì không nên có đi. Bệnh mới nhanh khỏi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp