Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 5: Chỉ còn tiếng bước chân của hai người họ vang vọng bên tai


1 năm

trướctiếp

“À, em muốn một tờ đơn đăng ký vào Ban tuyên truyền, có được không ạ?”

"Được, được chứ." Nam sinh đứng phía trước nhanh chóng lấy đơn đăng ký từ trong tay bạn mình, đưa cho Dụ Thiền, sau đó nhường chỗ cho mình cho cô: "Đàn em, ngồi xuống đây điền đơn đi."

Mấy người bên cạnh đều la ó: "Đàn em à, Ban tuyên truyền có cái gì tốt chứ, em không muốn xem thử Ban tổ chức bọn anh sao?"

"Ban văn nghệ bọn chị cũng được mà, mỹ nữ nhiều lắm, em mà tới đây chắc chắn sẽ là người đẹp nhất."

Bầu không khí quá mức nhiệt tình không khiến Dụ Chân cảm thấy gò bó, cô nở nụ cười ngọt ngào với các đàn anh đàn chị, lễ phép cảm ơn rồi cúi đầu chuyên tâm điền vào đơn đăng ký.

Đột nhiên, mùi hương gỗ quen thuộc theo làn gió thoảng qua bay tới chỗ cô.

Nhịp tim như rung nhẹ, cô đang định ngước đầu lên nhìn.

Thì liền nghe thấy giọng của năm sinh vừa mới đưa cho cô tấm đơn đăng ký kia đang mỉm cười chào hỏi: "Anh Trình, anh lại tới tìm bạn gái à?"

"Xoạt-"

Cây bút trong tay cô đột ngột dừng lại, lưu lại trên tờ giấy trắng sạch sẽ một vết rách nhỏ xấu xí.

Xung quanh cô rất ồn ào, tiếng người nói nói cười cười càng lúc càng lớn.

Không một ai chú ý đến tai nạn nhỏ vừa xảy ra với cô.

Dụ Thiền hoảng sợ, cuống cuồng sửa chữa, nhưng dù cô có làm gì thì tờ giấy bị rách cũng không thể trở lại như ban đầu.

Vết rách ám màu mực đen ở đó thực sự rất bắt mắt.

Cô bực bội cúi đầu, khó chịu mà không biết tại sao.

Đột nhiên, một tờ đơn đăng ký hoàn toàn mới được đưa ra trước mặt cô, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài.

Cô đột ngột ngẩng đầu lên, bị chói mắt bởi ánh mặt trời phủ xuống đằng sau lưng Trình Yển.

Anh như đắm mình trong vầng hào quang đó, tấm lưng thẳng đứng như tùng bách mọc nơi bờ vực, dù sóng to gió lớn lòng vẫn không sờn.

"Cảm ơn anh."

Dụ Thiền vươn hai tay cầm lấy tờ đơn đăng ký, vội vàng nói cảm ơn.

Trình Yển đút một tay vào túi, đang định nói gì đó.

"Anh tới rồi!"

Một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm tinh xảo bước ra từ góc trại, đôi môi thoa son đỏ mọng vừa mong manh lại quyến rũ, giống như đóa hoa hồng buổi sớm hãy còn đọng sương mai.

Dụ Thiền nhận ra nàng, chính là đàn chị mặc lễ phục đứng trên sân khấu lúc sáng nay.

Thân hình đối phương yếu ớt mảnh dẻ nhào vào lồng ngực Trình Yển, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, gò má ửng hồng giống như ráng chiều hoàng hôn mùa hạ.

Trình Yển mỉm cười nuông chiều, giúp nàng vén lọn tóc lòa xòa bên tai: “Đừng chạy vội tới đây như vậy, kẹp cà vạt cũng rơi mất rồi.”

Đàn chị tùy ý liếc mắt: "Mất thì mất thôi, món đồ vô giá trị như vậy em mới không để ý."

Các bạn sinh viên xung quanh đều tức giận nhìn hai người bọn họ: "Này- Răng tôi cũng chua hết rồi nhỉ các anh em."

Lâm Lãng tận hưởng những ánh mắt trêu chọc hoặc ghen tị xung quanh mình, trái tim nàng chỉ toàn sự tự cao tự đại.

Nàng biết đàn em bên cạnh trông cũng được, nhưng nàng cũng không phải đèn cạn dầu nhé, đặc biệt khi nhìn thấy những tấm ảnh mà bạn nàng đem tới vào trưa nay, càng khiến nàng cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp dữ dội.

Thật buồn cười, chỉ có nàng mới xứng với người như Trình Yển.

Đối với lũ chó hoang mèo lạc khác, tốt nhất đừng nên làm điều gì dại dột.

Dụ Thiền quay mặt đi, đầy bình thản.

Cô cho tay vào túi, nắm chặt chiếc kẹp cà vạt trong lòng bàn tay.

Cô rất thông minh, hoàn toàn hiểu được ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của đàn chị, càng tự hiểu rõ hàm ý của đối phương.

Hai mắt chua xót, trong miệng toàn là vị đắng chát đến nồng đậm, phảng phất toàn bộ nội tạng trong cơ thể đều đang vặn thành một khối, âm ỷ đau.

"Đàn anh." Cô vươn tay chọc chọc nam sinh bên cạnh, đưa tờ đơn đăng ký đã điền hoàn chỉnh tới :"Em điền xong rồi."

Cố tình không nghe đến tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, cô lẳng lặng thu dọn ghế ngồi rồi xoay người rời đi.

Buổi chiều trôi qua thật nhanh, cứ như chỉ trong một cái chớp mắt thì trời đã tối rồi.

Vào ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự, các bài tập mà huấn luyện viên đưa ra tương đối nhẹ nhàng, họ cũng rất nhân từ mà ở lại tới tối muộn chỉ để sửa chữa những sai lầm trong quá trình tập luyện cho các tân sinh viên.

Dụ Thiền và Nhậm Đình Đình là những người đầu tiên trở về ký túc xá để tắm rửa, một lát sau, hai người còn lại lần lượt quay lại.

Ký túc xá của bọn họ là một phòng bốn người, hai cô gái còn lại một người là Lâm Mông và người còn lại là Trần Trí Vy, cả hai người đều đến từ Học viện Kinh tế và Thương mại.

Trần Trí Vy là người tích cực nhất trong bốn người, được mệnh danh là Bạch Hiểu Sinh của Đại học C, người luôn đi đầu trong hội bà tám hằng ngày vẫn hay lan truyền tin đồn.

Cô nàng dùng điện thoại di động mở cửa, vẻ mặt hưng phấn nói: "Thiền Thiền, cậu với giáo thảo trường chúng ta hoá ra lại thân thiết đến vậy nha!"

Dụ Thiền vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nước vẫn đang nhỏ giọt. Cô đang đứng bên bồn rửa mặt, quay người lau tóc, nghe thấy có người gọi tên mình, khó hiểu hỏi: "Tiểu Vy, vừa rồi cậu mới gọi tớ sao?"

Giường của Nhậm Đình Đình ở gần ban công, nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng xuống, gửi tin nhắn cho hai người họ: "Cậu ấy hỏi cậu cùng với giáo thảo trường chúng ta có mối quan hệ thân thiết đến vậy hả?"

"Ai cơ?"

Dụ Thiền có chút sững sờ, mới nhập học hai ba ngày, ngay cả bạn học trong lớp cô đều không nhớ nổi mà.

Trần Trí Vy cảm thấy hình như mình đang đi quá xa, ăn dưa cũng không còn thấy ngon nữa: “Chính là Trình Yển đó, cái người phát biểu trên bục sáng nay, cậu không thấy sao, cái cách anh bỏ bài phát biểu với vẻ mặt khinh thường cuồng ngạo ấy, lúc đó phải nói là đẹp trai đến mức tớ cũng đứng hình luôn.

Nhậm Đình Đình cất khoai tây chiên đi, cũng cúi người xuống: "Mấy lời anh nói lúc kết thúc cũng khiến ảnh đẹp lên nữa. Tớ đơn phương tuyên bố, trong giây phút đó, bạn trai của tớ đã bị tớ bỏ rơi luôn rồi."

Tiếng trò chuyện rôm rả của hai người bạn gợi lại những ký ức ban sáng, động tác của Dụ Thiền chậm lại, suy nghĩ của cô trôi dạt về những kỷ niệm từ rất lâu trước đây.

Năm đó cô mới học năm nhất cấp ba, đường sá xung quanh trường Nhất Trung còn chưa quá quen thuộc.

Một ngày nọ sau khi tan học, cô rẽ vào ngõ cụt sau khi lạc tới mấy lần.

Đáng sợ hơn cả là trong ngõ nhỏ đó có bốn, năm tên côn đồ ngồi xổm, đầu nhuộm màu sặc sỡ bắt mắt, lưng còng xuống, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Lúc đó trong đầu Dụ Thiền chỉ có một câu duy nhất: Xong rồi.

Cô ôm chặt cặp sách, quay người chạy trở về.

Bọn côn đồ tất nhiên không thể buông tha con cừu béo tự mình tìm đến cửa như vậy, vừa cười vừa đến gần cô: “Em gái nhỏ đừng đi vội thế chứ, em đi chơi cùng các anh đi.”

Trong lúc tên thủ lĩnh tóc đỏ đang nói chuyện, ánh mắt không thành thật của anh ta cứ nhìn chòng chọc vào khuôn trăng nảy nở của Dụ Thiền khiến cô thấy hơi buồn nôn.

Trông thấy nụ cười tục tĩu của tên thủ lĩnh tóc đỏ càng lúc càng tới gần, trái tim của Dụ Thiền lỡ một nhịp, cô hung ác đá vào bắp chân anh ta, thừa lúc anh ta cúi người cố nén cơn đau, cô dựa vào vóc dáng bé nhỏ của mình mà lẻn ra khỏi đám đông, thành công trốn thoát.

Thấy đại ca bị đánh, mấy tên đàn em vội dốc hết sức đuổi theo, Dụ Thiền kiệt sức, bị túm tóc kéo lại. ( truyện trên app tyt )

Tóc đỏ ôm lấy chân mình, nhe răng ra vì đau.

Gã vốn cho rằng mình thông minh lại cường đại, nhưng ai ngờ hôm nay lại bị một tiểu cô nương trước mặt còn cao không tới eo gã làm cho tức giận đến xì khói.

Đi cùng với hai tên đàn em khoẻ nhất, gã tức giận chửi bới rồi lao tới, sẵn sàng tấn công Dụ Thiền. Đột nhiên, tên tóc đỏ đột ngột dừng tay, sau đầu anh ta lập tức bị một hòn đá từ đâu bay tới đập trúng.

Cơn đau nhói sau gáy khiến anh hét lên.

"Này! Cái lũ đằng kia vậy mà lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ như vậy, đúng là không biết xấu hổ."

Mọi người hướng mắt theo thanh âm uy phong kia thì thấy một thiếu niên ngồi vắt vẻo trên bức tường gạch bên cạnh con hẻm, trên người mặc đồng phục học sinh trường Nhất Trung, cả người như rực rỡ hẳn lên dưới ánh nắng hoàng hôn nơi cuối con đường.

Anh chống lên tường bằng một chân, chân còn lại khuỵu gối, đưa tay kéo cổ áo như mấy tên xã hội đen này. Trên khuôn mặt sáng sủa và đẹp trai ấy đang nở một nụ cười, sự khinh thường trong mắt anh dần lộ ra cứ như thể anh chỉ đang nhìn một đàn rệp hôi hám đầm mình trong rãnh nước.

"Mày từ đâu nào tới, lại còn dám xen vào việc của tao?"

Trình Yển lười nói nhảm, một tay chống vào bờ tường nhảy xuống, khéo léo như một con báo dũng mãnh.

Một tay để sau lưng, anh nhướng mi, móc móc ngón tay khiêu khích: "Một tay cũng đủ chấp lũ tân binh miệng còn hôi sữa tụi bây rồi."

Phổi của lũ côn đồ như sắp nổ tung, chúng rống lên và lao về phía anh.

Dụ Thiền đoán chàng trai này đã được học cách đánh nhau đàng hoàng, tất nhiên không ai trong số những kẻ dở hơi ở phía đối diện có thể làm đối thủ của anh.

Quả nhiên, trong vòng mười phút, đám khốn nạn tóc tai nhuộm màu sặc sỡ này đã bị đánh cho tơi tả, chỉ còn biết nằm đó mà kêu gào rên rỉ.

Trình Yển thu lại biểu cảm đùa giỡn vừa rồi, lạnh lùng véo gáy tóc đỏ lôi gã dậy, đá gã lăn tới trước mặt Dụ Thiền: "Nói xin lỗi!"

Biết rằng lần này mình đã đá phải tấm sắt, tóc đỏ chỉ có thể cho rằng mình xui xẻo nên cúi đầu lí nhí nói: “Thật xin lỗi.”

“Nói to lên.” Trình Yển bóp mạnh tay hơn, “Sao mày cứ như con chó con sủa chào ông nội thế?”

Trong giọng nói của anh hoàn toàn không có sự tức giận, bình tĩnh như thể anh chỉ đang trò chuyện với tóc đỏ.

Nhưng điều đó lại khiến tóc đỏ cảm thấy mình đang bị áp bức nặng nề, gần như không thể thở nổi.

Gã cúi đầu, lớn tiếng kêu: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi."

“Được rồi.” Trình Yển buông tay đứng dậy, lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay: “Cút đi.”

Mấy người còn lại bỏ chạy trong tuyệt vọng, như thể có một con quái vật đáng sợ nào đó đang đuổi theo phía sau họ.

Sau khi đuổi được lũ cá tôm nhãi nhép này đi, Trình Yển nhặt chiếc cặp sách bị rơi xuống đất của Dụ Thiền lên, phủi bụi đất rồi trả lại cho cô: “Chị gái, không có việc gì thì đừng đi vào mấy con ngõ nhỏ.”

Dụ Thiền chớp chớp mắt, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh một chàng thiếu niên đi ngược hướng ánh sáng, khóe miệng có vết máu nhàn nhạt, nhếch khóe môi mỉm cười.

Cô cẩn thận để ý thấy tay còn lại của anh có quấn băng, như thể vừa bị thương rất nặng. Chẳng trách vừa nãy anh đánh nhau chỉ dùng một tay, cũng không phải là đang khoe độ đẹp trai.

Trái tim cô như bị vài cục lông nhỏ cào xước, lúc thì ngứa ngáy lúc lại nhói lên một cách kỳ lạ.

Trên tay anh rõ ràng có vết thương, vừa rồi làm sao đứng lên được, không sợ chống tay xuống sẽ bị bụi bẩn bám vào sao?

Cô còn chưa kịp hỏi, đã bị đối phương túm lấy cổ tay lôi cô cùng chạy ra ngoài.

Bàn tay anh trắng nõn, sạch sẽ, mu bàn tay nổi rõ những mạch máu màu xanh ngọc. Cái nóng như thiêu như đốt lan dọc theo làn da, khiến trong lòng cô gợn sóng.

Ngược chiều gió, cô nghe thấy giọng nói khó chịu của đầu dây bên kia: "Thật không may, hôm nay sao lão Dương lại tới đây nhanh như vậy."

Cô biết lão Dương là ai, tổng giám của trường Nhất Trung, người vừa cho cô một lớp giáo dục đạo đức vào ngày đầu tiên đến trường.

Khi mặt trời lặn xuống, cô cùng anh mặc kệ tất thảy chạy ngược dưới ráng chiều, gió khẽ thoảng qua tai, ánh sáng rực rỡ trên bầu trời nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn.

Khung cảnh xung quanh dần biến mất, trong mắt Dụ Thiền chỉ còn thấy mỗi bóng dáng thiếu niên được khắc hoạ gần như hoàn mỹ bởi làn chớp tranh ánh sáng và bóng tối.

Cùng tiếng bước chân của hai người bọn họ vang vọng bên tai cô.

Sau đó, Dụ Thiền cũng đã biết được tên anh trong buổi lễ chào cờ vào ngày thứ Hai đầu tuần.

Hóa ra anh chính là vị Trình Yển nổi tiếng ấy.

Khi đó, anh đang đứng trên bục giảng, bình tĩnh đọc bản tự kiểm điểm.

Theo chủ nhiệm khoa, anh ta rất kín miệng, nhất quyết không chịu thừa nhận người cùng mình đánh nhau chiều hôm đó là ai, nên tội nặng hơn, sẽ bị trừ nửa điểm học kỳ.

Ở các trường trung học trọng điểm, điểm số có khi còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Trình Yển dường như không quan tâm chút nào, với vẻ mặt thoải mái, sự tự tin trên gương mặt anh còn rực rỡ hơn cả ánh nắng vàng đương thiêu đốt trên đỉnh đầu.

Anh của khi đó, với anh trên sân khấu sáng nay gần như giống hệt nhau.

Hình ảnh ấy phai đi đôi chút non trẻ thuở thiếu thời, lại nhiều thêm một chút chững chạc, trưởng thành.

Anh vốn là nhân vật chính, giống như tác phẩm hoàn hảo nhất mà Tạo hóa ban tặng cho thế giới này.

Dụ Thiền hoàn hồn, lắc đầu: "Tớ không biết ảnh."

Trần Trí Vy lấy điện thoại di động ra cho Dụ Thiền xem: "Hai người nhìn nhau mỉm cười trong đám đông, còn nói không quen biết?"

Chẳng cần nhấp vào ảnh cũng có thể nhìn ra nhân vật chính trong ảnh là cô và Trình Yển.

Những gì bức ảnh ghi lại chính là khoảnh khắc Trình Yển cúi đầu hỏi cô xem liệu cô có kiêng ăn cái gì không. Chàng trai cao ráo tuấn tú với khuôn mặt đẹp trai, anh hơi cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt chăm chú, giống như xung quanh có một vòng tròn bảo vệ thế giới riêng của hai người, tránh xa sự ồn ào huyên náo giữa đám đông.

Trông bầu không khí này cũng tốt đấy.

"Bức ảnh này từ đâu mà có vậy?"

"Bạn tớ gửi cho đó." Trần Trí Vy vuốt hộp thư tin nhắn: "Ồ, cổ nói rằng đã trông thấy nó trên bức tường tỏ tình."

Dụ Thiền cụp mi mắt, đôi mắt bị hàng mi dày che khuất, nhìn không ra cảm xúc thật của cô: "Trình Yển đã có bạn gái, tấm ảnh này có ảnh hưởng không tốt, chúng ta vẫn nên xóa nó đi."

Giọng cô đều đều, nghe rất hợp lý, cứ như thể cô đang nói về điều gì đó khác, hoàn toàn không liên quan gì tới mình.

"Hả? Anh có bạn gái rồi à, vậy xóa đi."

Ngược lại, Nhậm Đình Đình lại bắt đầu có hứng thú: "Đúng rồi, tớ thấy trên diễn đàn có nói gần đây anh ấy quả thực có một cô bạn gái mới, yêu được hai ngày rồi đó, không biết lần này sẽ trụ được bao lâu đây."

Trần Trí Vy: "Tớ cược một tháng."

Nhậm Đình Đình: "Tớ cược ba tháng."

Lâm Mông: "Tớ cá là mai họ lại chia tay thôi."

Khi cô quay đầu lại, vừa đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng của Nhậm Đình Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp