"Bạn có thể vốn không được sống theo cách bạn mong muốn, nhưng chắc chắn rồi bạn sẽ được tự sống theo ý mình."
Một học sinh lớn tiếng lên tiếng: "Đàn anh, nếu bị người khác đối xử lạnh nhạt thì sao?"
Trình Yển cười vào micro: "Kêu anh ta cút."
"Nếu người đó là giáo viên thì sao?"
Biểu cảm của người trên bục không thay đổi, nói đến mạch lạc rõ ràng: "Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, kêu anh ta cút đi."
Câu cuối cùng giống như một giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu nóng, khiến cho cảm xúc của mọi người sôi trào đều hò reo vang dội.
"Trâu bò!"
Đại hội mừng tân sinh viên vốn dĩ phải long trọng thì lại sôi nổi như bắn pháo hoa. Một số cậu nhóc táo bạo thậm chí còn huýt sáo từ trên khán đài.
Có người gào thét, có người phối hợp, có người nắm chặt tay, lẳng lặng thì thầm ước mơ.
Trong bốn năm học đại học, mọi thứ đều chưa được quyết định, mọi ước mơ đều có cơ hội trở thành hiện thực.
Lãnh đạo nhà trường liếc nhìn nhau, cười nhạt xua tay, nói đoạn cứ kệ lũ nhóc đi, ai mà chưa từng có tuổi trẻ.
Có vài vị giáo sư hơi nhạy cảm, trông thấy dưới khán đài là hàng ngàn khuôn mặt tươi cười ấm áp, không kìm lòng nổi mà thực tâm cảm thán, các em ấy vẫn đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Ở trước mặt những người trẻ này, không gì là không thể.
Thật tốt.
Sau khi Đại hội mừng tân sinh viên kết thúc, đã gần mười hai giờ trưa.
Những người hướng dẫn phụ trách kỳ tập huấn quân sự vẫn còn có tình người lắm, vì đã để họ tới nhà ăn trước và sắp xếp lớp huấn luyện chính thức vào buổi chiều.
Dụ Thiền không vội đi ăn, sau khi mọi người tản ra, cô nhận thấy các đàn chị trong Hội sinh viên vẫn chưa rời đi, họ còn đang dọn dẹp số rác thải còn sót lại sau buổi lễ.
Cô chớp mắt, hàng mi mảnh khe khẽ rung, bắt gặp bóng dáng Trình Yển ở một góc gần đó. Do dự vài giây, cô lấy hết can đảm chạy đến bên Khương Tình: "Đàn chị, em muốn ở lại giúp chị, có được không ạ?"
Sáng nay sau khi Khương Tình tiếp xúc với cô, đã có ấn tượng đặc biệt tốt với Dụ Thiền vừa thông minh, ngoan ngoãn lại lễ phép, giờ nghe nói cô chủ động ở lại, liền vội xua tay: “Không cần đâu, em còn chưa ăn cơm nhỉ, cứ đi ăn trước đi."
"Không sao đâu ạ, thêm một người là thêm một phần sức lực, như vậy chúng ta cũng có thể đi ăn cơm sớm hơn một chút."
Khương Tình không từ chối nữa: “Ôi, đàn em bé bỏng, sao em lại ngoan vậy chứ.” Cô xoa xoa tóc trên trán Dụ Thiền, trái tim tan chảy như tan chảy vì cô quá đáng yêu.
Sân khấu gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một số công việc dọn dẹp tương đối đơn giản.
Dụ Thiền lấy cây chổi dựng trong góc và cẩn thận dọn sạch rác dọc theo hướng bục giảng. Gần trưa, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng gay gắt đến mức không khí cũng có chút oi nồng.
Chưa được bao lâu, những hạt mồ hôi mịn đã xuất hiện trên chóp mũi, đọng lại thành từng giọt trên làn da hồng hào, trông cứ như một trái đào tươi non mềm.
Cô không còn cách nào khác là phải dừng việc mình đang làm lại và lấy chiếc khăn tay trong túi ra để lau mồ hôi. Khi cô duỗi thẳng eo, ánh sáng lấp lóe yếu ớt phía bên phải đã khiến cô chú ý.
Hình như là một vật nhỏ xíu làm bằng kim loại bị vùi trong bụi đất, nếu không phải nó bị ánh sáng mặt trời chiếu tới từ góc nào đó thì thật sự rất khó tìm.
Cô ngồi xổm xuống bới đống rác xung quanh lên, sau khi nhìn rõ thứ đó, cô gần như nín thở.
Đó là chiếc kẹp cà vạt mà Trình Yển đeo trên ngực trước khi lên sân khấu.
Làm sao mà nó lại lưu lạc đến đây?
Dụ Thiền thận trọng vươn tay ra, phủi bụi bám trên đó, cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạy dọc theo đầu ngón tay khi cô vuốt nhẹ lên, nó hóa thành một sợi lông nhỏ xíu, lướt nhẹ qua trái tim cô.
Cô dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên kẹp thật tỉ mỉ, gói lại cẩn thận rồi cho vào túi. Trong trường hợp này, cô có thể dùng danh nghĩa mượn và trả đồ, cùng anh nói thêm vài lời không?
"Cẩn thận!"
Tiếng than của cậu nhóc nào đó cùng một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên ngay sau lưng cô. Dụ Thiền chỉ cảm thấy sau gáy có một trận gió nhẹ thoảng qua, cô đờ đẫn quay đầu lại, cảm nhận được nguy hiểm khiến cô rùng mình một cái vì sợ hãi.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là Trình Yển, anh hơi nghiêng người dùng một tay chống đỡ góc bàn, ánh mắt có chút lạnh lùng. Bên cạnh là hai bạn học đang khiêng bàn, bắt gặp ánh mắt của Dụ Thiền, hơi hoảng sợ vội tránh sang một bên.
Nhìn thấy cảnh này, cô cũng đã đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Để đỡ phải đi lại nhiều lần, cậu nhóc đã chất bàn tựa lên nhau rồi mới khiêng đi, vì bàn chất lên quá cao khiến nó bị trượt trong lúc đi chuyển, suýt chút nữa đã rơi xuống va vào cô gái vẫn còn đang ngồi xổm trên mặt đất. ( truyện trên app T Y T )
May mắn thay, Trình Yển đã lao tới kịp thời.
Sắc mặt Dụ Thiền tái nhợt, cắn môi không nói gì.
Trình Yển đang đứng trước mặt cô, thân hình anh được bao phủ ánh mặt trời vàng óng bảo phủ, trông như một vị thần. Dụ Thiền cắn chặt môi dưới, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, tiếng tim đập thình thịch thình thịch cứ như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa cô với anh chỉ có 20cm, hương gỗ tươi mát thanh lịch truyền đến, giống như cành cây tươi tốt nhất trong thung lũng, tràn đầy sức sống.
"Không có việc gì đi."
Anh nghiêng người, tựa hồ lô mình đang dọa cô sợ, thấp giọng hỏi.
Gió như ngừng thổi.
Thời gian dường như bị đóng băng tại thời điểm đó, không gian dường như bị cô lập khỏi những tiếng ồn ào xung quanh, chỉ còn lại mình cô cùng Trình Yển.
Bóng người lúc mờ lúc tỏ vẫn thường xuyên xuất hiện trong những giấc ngủ mộng mị giờ phút này lại đang đứng trước mặt cô, trông cũng khá tuấn tú đấy.
Giọng nói của anh rất hay, giống như nam chính trong bộ phim điện ảnh nào đó, thanh âm sạch sẽ trong trẻo, giống như viên đá trứng ngỗng bị nước mài nhẵn, lăn nhẹ vào hồ nước trong trái tim Dụ Thiền, tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Cô biết mình nên mỉm cười bình thản rồi nói rằng cô vẫn ổn. Ít nhất sẽ để lại ấn tượng tốt với Trình Yển, giống như những gì cô đã từng tưởng tượng trong đầu.
Nhưng cô không thể.
Đầu óc cô lúc này vô cùng trống rỗng, những gì cô nghĩ vốn đã hình thành câu chữ trên đầu môi nhưng cô lại chẳng thể thốt ra bất cứ một lời nào.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như đang phát sáng của Trình Yển, cô hơi lùi lại, cúi đầu bất lực.
Trình Yển nhìn em gái khoá dưới đứng trước mặt, có lẽ vì để làm việc tiện hơn, tay áo cô đã được xắn lên, vắt lỏng lẻo trên khuỷu tay, để lộ đôi cánh tay trắng nõn như hai củ sen. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, những sợi tóc lòa xòa rơi xuống, gò má ướt đẫm mồ hôi.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, rụt rè nhút nhát, giống như con nai con đi lạc trong rừng.
Có vẻ bị dọa sợ không ít ha.
Anh khẽ mỉm cười, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Bạn học, em không sao chứ?"
Dụ Thiền cắn môi lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Khương Tình lúc này cũng chạy tới, nghe nói Dụ Thiền suýt chút nữa bị cái bàn đập trúng, trái tim sợ hãi đến mức đập chậm lại nửa nhịp.
"Đàn chị, em không sao, may mà... có đàn anh giúp em chặn lại."
Mỗi khi nói tới chuyện có liên quan đến anh, trái tim cô lại loạn nhịp.
"Anh nên bảo vệ em ấy. Tại sao anh không quản giáo cẩn thận những người dưới trướng mình chứ?" Khương Tình quay lại và hỏi Trình Yển: "Chuyện gì đang xảy ra với Ban hậu cần này vậy? Từ sáng tới giờ đã có không biết bao nhiêu tai nạn rồi? Trước đây chỉ toàn những chuyện vặt vãnh nên tôi cũng không nói gì. Nhưng lần này, đàn em của tôi suýt chút nữa đã bị thương, tôi thật sự cần có người đứng ra giải thích."
Hai mắt Trình Yển hơi nheo lại, đôi mắt anh lạnh lùng lại sắc bén như băng, hai cậu nhóc vô tình gây rắc rối sợ đến nỗi không dám nói gì nữa.
Họ đặt chiếc bàn trong tay xuống, cúi đầu xin lỗi Dụ Thiền: "Xin lỗi đàn chị, là do bọn em bất cẩn.”
Dụ Thiền lại xua tay: "Không sao đâu, dù sao em không bị thương, em không sao."
Trình Yển cười lạnh: "Đừng tưởng chỉ cần đàn em không truy cứu thì hai người các cậu liền thoát. Báo cáo tuần tuần này của tất cả mọi người sẽ do hai người các cậu lo liệu, có thấy oán giận không?"
Hai nam sinh vội vàng lắc đầu: "Không oán, không oán giận."
Hài lòng với kết quả này, Khương Tình gật đầu: "Được rồi, tên họ Trình kia, hiếm khi thấy anh chịu làm gì đó giống người lắm."
Trình Yển thấp giọng cười vài tiếng, không nói gì nữa, tiếng cười của anh giống như tiếng trống mừng vui vẻ, nhẹ nhàng gõ vào lòng Dụ Thiền.
Tim cô vẫn còn đập nhanh, lồng ngực tràn ngập niềm vui khó tả, từng bước cô đi lại càng nhẹ tựa lông hồng.
Sau khi dọn dẹp nốt những mảnh rác cuối cùng, Dụ Thiền vô cùng hài lòng với thành quả lao động của mình. Cô vừa định lấy điện thoại ra chụp ảnh thì Khương Tình chạy tới cắt ngang: "Đàn em, đi thôi! Đàn anh của em nói muốn thay mặt người khác xin lỗi chúng ta nên muốn mời chúng ta cùng đi ăn tối. Lần này chị đúng là được nhờ phúc của em rồi đó."
A?
Niềm vui lớn bất ngờ ập tới Dụ Thiền trong nháy mắt, khiến cô không tài nào tiêu hóa nổi tin tức này.
Lời đàn chị nói vừa rồi là có ý gì, Trình Yển muốn đi ăn tối cùng với họ sao?
Vệt ửng hồng vừa mới lắng xuống lại dâng lên hai má, có lẽ là do nắng quá nóng, cô đột nhiên cảm thấy chân như nhũn ra, đầu óc cũng choáng váng, giống như đang ở trong giấc mộng vậy.
Dụ Thiền thò tay vào túi, chạm vào chiếc kẹp cà vạt kim loại khiến cô tỉnh táo lại một chút.
Không, đây không phải là một giấc mơ.
Trên đường cùng nhau đến nhà ăn, lo lắng đàn chị sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình, Dụ Thiền quay người đi bên ngoài hai người, cố giữ khoảng cách với Trình Yển.
Đây là một khoảng cách an toàn, có thể giúp cô bình tĩnh lại đôi chút.
Khi họ tới nhà ăn, Khương Tình cầm thẻ ăn của Trình Yển đi thẳng đến cửa sổ bán Malatang, khiến hai người còn lại hoàn toàn cạn lời.
"Muốn ăn gì không?"
Giọng nói êm dịu vang lên bên tai, Dụ Thiền ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm của Trình Yển, con ngươi anh đen như mực, giống như viên hắc diện thạch đắt tiền nhất nằm trên quầy trong cửa tiệm bán trang sức.
Trình Yển đang nói chuyện với cô.
Niềm vui nho nhỏ ấy cứ thế ập đến, Dụ Thiền cố gắng kiềm chế bản thân, khiến bản thân trông bình tĩnh và điềm tĩnh như thường lệ.
"Giống như đàn anh là được ạ."
"Vậy tôi đặt cho em một phần giống với của tôi nhé?"
"Vâng."
Dụ Thiền gật đầu, khẽ mỉm cười ngoan ngoãn, giấu đi tất thảy mấy cái âm mưu nho nhỏ vào sâu trong lòng.
Mang theo một phần thịt thái lát trở về ký túc xá, bước chân của Dụ Thiền vẫn có chút ảo diệu, cứ như đang giẫm chân trên bông vậy, tràn đầy cảm giác không chân thực.
Hỗn hợp giữa mùi thơm của dầu cay và thịt thái lát chậm rãi bốc lên, khiến cô bạn cùng phòng Nhậm Đình Đình từ giường trên nhảy dựng lên: “Mùi gì vậy, thơm quá!”
Nhậm Đình Đình vốn sinh ra ở thành phố C. Nhà cô chỉ cách Đại học C có hai dãy nhà.
Cô nàng kích động gật đầu, vội trèo xuống, cầm đũa ngồi bên cạnh Dụ Thiền: “Tiểu Thiền, cậu thật tốt bụng, lần sau tớ đãi cậu ăn bít tết nhé!”
Sau khi ăn xong, chỉ còn hai giờ nữa trước lớp huấn luyện quân sự diễn ra vào buổi chiều.
Nhậm Đình Đình đề xuất đến quảng trường Lịch Hành chơi một chút.
Nhiều hiệp hội và câu lạc bộ sinh viên đã dán áp phích tuyển thành viên mới ở đó, có lẽ sẽ rất thú vị.
Dụ Thiền nhớ đến câu trả lời lúc sáng nay của đàn chị Khương Tình, đôi mắt cô hơi chuyển động, nhẹ gật đầu đồng ý với ý kiến của Nhậm Đình Đình.
"Tiểu Thiền à, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?"
“Quên câu lạc bộ đi, tớ muốn gia nhập Hội sinh viên, tới Ban tuyên truyền.”
Nhậm Đình Đình vốn cũng không biết nhiều về cấu trúc của Hội sinh viên, cô nàng có mục tiêu rõ ràng, lập tức tới thẳng phía đoàn vũ đạo.
Cô nàng đã tập nhảy từ khi còn học tiểu học, cũng đã kiên trì hơn chín năm.
Dụ Thiền tò mò: "Vậy cậu vì cái gì mà không theo con đường chuyên nghiệp?"
"Không thể coi đam mê là nghề chính được.” Nhậm Đình Đình giơ hai tay lên: "Tớ muốn trở thành vị luật sư giỏi khiêu vũ nhất và cũng là người hiểu luật nhất trong số các vũ công!”
Dụ Thiền bị bầu không khí lây nhiễm nên cũng nở nụ cười, hai người cười nói sinh động như bức tranh thủy mặc vừa ráo mực.
Các câu lạc bộ vui vẻ và thú vị luôn được chào đón nhiều nhất.
Một nhóm người vây quanh đoàn vũ đạo, bàn tán xôn xao, như thể họ đang tới chơi chợ bán đồ second hand vậy.
Thấy Dụ Thiền hai má ửng hồng vì nắng, Nhậm Đình Đình có chút xấu hổ: “Tiểu Thiền nè, cậu không cần phải đi cùng tớ đâu mà, cứ đi đăng ký trước đi, để lát nữa tớ qua kiếm cậu thì hay hơn đó."
Dụ Thiền gật đầu, hẹn Nhậm Đình Đình lát nữa sẽ quay lại, đi theo các biển báo đến điểm đăng ký của Hội sinh viên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi cô vừa vào tới. Mấy đàn anh trong hội học sinh bàn tán: "Này, đây không phải là cô em xinh đẹp hôm nay nhận được học bổng sao?"
"Người thắng nhân sinh là gì? Chính là vừa xinh đẹp lại còn học giỏi, căn bản không cho người bình thường chúng ta con đường sống mà."
"Đàn em à, em muốn tới đăng ký sao?"
Ngay cả giọng nói của những anh chàng vừa cao lớn lại thô kệch cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, vì sợ làm cho em gái nhỏ trước mặt bọn họ sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT