Sự thù địch mãnh liệt trong anh đột ngột biến mất, anh lại trở về dáng vẻ của một vị công tử cao quý mà tao nhã, tựa lưng vào cửa xe, đôi chân cao gầy duỗi ra, mang vẻ tự tại đến thản nhiên.

“Cô nhóc này, mới có mấy năm không gặp, mà lá gan đã không nhỏ.”

Anh cúi đầu ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, khẽ cười vài tiếng, tiếng cười bị tiếng gió bắc thổi tan, không còn vẻ cưng chiều nữa.

Cho đến khi bị Lâm An đuổi về nhà, Dụ Thiện vẫn còn có cảm giác không chân thực, cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Mọi thứ vừa xảy ra hãy còn sống động trước mắt cô.

Sau khi nghe thấy mấy lời Trình Yển nói, mọi người lại càng phấn khích hơn. Những ánh mắt mỉa mai, hóng xem kịch hay cũng như tò mò lần lượt đổ dồn về phía cô, như thể họ đang nhìn thấy một loài động vật quý hiếm vừa trốn thoát khỏi sở thú.

Nhìn nụ cười trên mặt Trình Yển, Dụ Thiền đột nhiên cảm thấy năm năm qua, cô đã luôn nhẫn nhịn quá mức.

Giống như một người bị ngã gãy chân đang gượng cười nói với mọi người rằng mình không sao, giống như chỉ cần cô cố giả vờ vết thương ấy không tồn tại thì chân sẽ không đau nữa.

Nhưng cô đã nhầm.

Người cứ luôn giả vờ rằng mình chưa từng bị tổn thương, chắc chắn sẽ không bao giờ đợi được ngày vết thương thực sự lành lại.

Chỉ khi ta chịu thừa nhận và đối mặt với những ký ức đau thương đến cùng cực đó, ta mới có thể thực sự bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Là một vị cố vấn, cô hiểu rằng cách làm này chính là “liệu pháp tiếp xúc”. Đáng tiếc, mấy năm nay cô chỉ muốn chạy trốn, ngay cả biện pháp cơ bản nhất để thay đổi cục diện không lối thoát này mà cũng không dám thử.

Hôm nay gặp Trình Yển ở đây, dường như số phận đã cho cô cơ hội thứ hai, cơ hội thứ hai để kết thúc mọi thứ một cách trọn vẹn.

Cô thở dài, ánh đèn màu trong phòng bao đột nhiên thay đổi, mấy chùm tia sáng đỏ xanh lập lòe rơi xuống nhảy nhót trong lòng bàn tay cô. Dụ Thiền vươn thẳng vai, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Trình Yển, cô nghe thấy giọng nói của mình sao mà bình tĩnh đến thế: “Thật trùng hợp, tôi cũng không thích…ông chú này chút nào.”

Khi nói, vẻ mặt cô vô cùng nhẹ nhàng bình thản, cứ như đám mây mềm trôi nổi trên bầu trời. Thế mà đám đông sau khi nghe xong, vẻ mặt bọn họ lại giống như sét đánh ngang tai.

Mặc dù Dụ Thiền không nói rõ ràng, nhưng những người có mặt ở đây chỉ cần không phải đồ ngu đều nghe hiểu ý tứ trong câu nói này. Đây còn không phải là đang giễu cợt Trình Yển có tuổi rồi hay sao?

Tiếng reo hò xung quanh lập tức im bặt, không khí trong phòng chìm xuống, có vẻ lặng im chết chóc đến kỳ lạ. Lâm An vội vàng gửi tin nhắn cho bạn trai, bảo anh ấy chuẩn bị tới ứng cứu.

Cô ấy đứng dậy gọi mọi người: “Sắp đến giờ rồi, bánh kem cũng sắp giao tới, đừng chơi nữa, mau dọn bàn đi thôi.”

Những người khác kinh hãi nhìn trộm phản ứng của Trình Yển, họ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Cậu hai Trình bị một cô gái nhỏ trêu ghẹo, họ thực lo lắng có khi nào mình sẽ bị bịt miệng hay không thì giọng của Lâm An đột ngột vang lên như tiếng trời vậy, giúp phá vỡ cục diện đang lâm vào bế tắc này.

Một đám người lập tức náo nhiệt trở lại, dựa vào bậc thang Lâm An đưa ra mà nhanh chóng đi xuống: “Tôi thích nhất là bánh ngọt, mau lấy cho tôi một miếng nào.”

Nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý sang phía chủ nhân bữa tiệc, Lâm An vội vàng kéo Dụ Thiền ra khỏi phòng bao, sợ tới khi Trình Yển phản ứng lại sẽ tới kiếm chuyện với bạn mình: “Chuyện gì vậy?”

“Mình còn tưởng cậu sẽ nói mình điên rồi chứ.”

Lâm An giữ vai cô lại: “Cậu nói linh tinh gì vậy, Trình Yển có tốt đến mấy thì cũng chỉ là một gã đàn ông thối thôi, sao mình có thể về phe anh được. Hơn nữa, mình còn không biết cậu là người thế nào sao? Chắc chắn là cậu bị ép phải nói điều vậy.”

Cô ấy mở cửa xe cho Dụ Thiền: “Để mình đưa cậu về, xe cứ để ở đây, ngày mai mình cho người tới lái xe về lại chỗ cậu.” Cô ấy dừng một chút, cân nhắc câu từ: “Trước đây cậu có biết Trình Yển không? Không muốn thì cũng không cần nói cho mình biết đâu, không vấn đề gì.”

Dụ Thiền ngồi trên ghế phụ lái, thắt dây an toàn giúp cô ấy: “Anh là bạn hồi học đại học của mình, trước đây mình đã từng thích anh.”

“Chỉ có thế thôi sao? Còn gì nữa không?”

“Chỉ vậy thôi.”

Dụ Thiền thở dài một hơi, cô chợt nhận ra, những kỉ niệm khó quên mà cô đã chôn sâu trong lòng vốn không muốn nhắc đến với bất kỳ ai chẳng qua chỉ là mấy chữ “Anh không thể yêu em”.

Nói ra được đúng là thấy tốt hơn nhiều, giống như cuối cùng cũng trút được gánh nặng vậy. Bao nhiêu nước mắt cùng niềm vui, bây giờ nhớ lại, lại chỉ như một người ngoài cuộc kể lại câu chuyện xưa của người khác.

Cô thích Trình Yển đã bảy năm, lại cũng dùng năm năm để giả vờ quên đi anh.

Trải qua thời gian mười hai năm dài đằng đẵng, vào đêm nay rốt cuộc cũng kết thúc.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Dụ Thiền trong lòng run sợ, kéo lại chiếc áo ngủ, nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa thì phát hiện là một năm sinh mặc đồng phục của công ty Meituan.

Cô bấm mở loa cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu em kia gật đầu: “Xin chào, tôi là nhân viên giao đồ ăn nhanh của Meituan.”

“Nhưng tôi không đặt gì cả.”

“Ồ, có thể là bạn của cô, trong giấy nhắn anh ấy nói tối nay cô có uống rượu, nên báo ông chủ cho cô thêm một bình sữa nóng.”

Lâm An là người duy nhất biết rằng cô đã uống rượu tối nay, lại còn biết địa chỉ nhà cô. Dụ Thiền thở ra nhẹ nhõm, bảo cậu em kia cứ việc treo đồ lên tay năm cửa là được.

Bạn đêm ở Bắc Thành luôn phồn hoa lạ thường, vô số ánh đèn lập lòe tụ lại với nhau thành từng cụm, chậm rãi nhảy nhót giữa các khu vực trong thành phố.

Có người ban ngày thắng tính như đinh đóng cột, đến đêm lại phóng đãng vui vẻ ăn chơi, giống như đeo trên mình chiếc mặt nạ hai mặt, lâu ngày cũng dần không phân biệt được bên nào mới là chính mình, bên nào lại là giả tạo.

Dụ Thiền uống canh giải rượu cùng sữa nóng, tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường đếm sao.

Không bao lâu thì liền buồn ngủ.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô trước khi chìm vào giấc ngủ cũng không còn rõ ràng nữa.

Cô chỉ nhớ đến niềm vui nhàn nhạt còn đọng lại trong tim.

Có khi là vì cơn buồn ngủ tới mà hoàn toàn không cần phải dùng đến thuốc.

Ngày mai, thứ bảy, chắc là thời tiết đẹp lắm.

Chỉ còn gần nửa tiếng nữa, Đại hội mừng tân sinh viên của Đại học C sẽ bắt đầu.

Cái nóng giữa mùa hè là gay gắt nhất, khiến cho toàn thân lấm tấm mồ hôi, vô cùng nhớp nháp khó chịu. Dụ Thiền đeo trước người tấm biểu ngữ “Tân sinh viên xuất sắc” sáng bóng, đứng thẳng người dưới bóng cây.

Cô mím môi, để lộ lúm đồng tiền mờ nhạt trên má, giống như một con thỏ nhỏ bị cưỡng ép lôi tới trước mặt người lạ.

Khương Tình, đội trưởng Ban lễ nghi của Hội sinh viên, phụ trách sắp xếp sự thứ tự lên sân của các bạn sinh viên sắp được tuyên dương, khi vừa tới trước mặt Dụ Thiền thì vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng kích động: “Em có phải là Dụ Thiền không, chính là bạn nhỏ Dụ Thiền, thủ khoa khoa văn trong kỳ thi đại học tới từ Đồng Thành ấy?”

Dụ Thiền ngoan ngoãn gật đầu, hai bên má ửng hồng, có chút xấu hổ.

“Trời ơi! Chị thực sự không thể ngờ em lại trở thành đàn em của chị.” Khương Tình nắm tay Dụ Thiền, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Khi chị đọc được tin tức, chị đã nghĩ rằng em gái nhỏ này đúng là quá dễ thương. Em tuyệt lắm đó, vừa xinh đẹp lại còn tài giỏi. Nhân tiện, tại sao em không vào Đại học A? Đại học A đó luôn áp đảo trường chúng ta, hầu hết đơn đăng ký hằng năm đều là chọn nộp đơn vào Đại học A.”

Khương Tình không phải là người đầu tiên hỏi cô câu hỏi này.

Sau khi thông báo trúng tuyển được đưa ra, cho dù là phòng tuyển sinh của Đại học A hay các giáo viên dạy trung học, đều có rất nhiều người cảm thấy tiếc cho sự lựa chọn của cô, thậm chí than thở rằng một hạt giống tốt như vậy mà lại bị chậm trễ.

Dụ Thiền thả lỏng rồi nói: “Bởi vì Khoa Tâm lý của Đại học C là đứng đầu cả nước, em rất thích chuyên ngành này.”

“Ồ, nhóc tân sinh viên này, em thật lợi hại nha. Đúng, chỉ cần là em thấy thích thôi, cần chi nhiều lý do đến vậy chứ. Đưa số điện thoại di động của em qua đây để chị kéo em vào nhóm, học sinh trong nhóm này đều là đồng hương tới từ Đồng Thành, em mới vào trường, có cái gì không hiểu thì cứ thoải mái đặt câu hỏi trong nhóm, mọi người sẽ giải đáp giúp em.”

“Quét mã nè.” Nghe Khương Tình nói như vậy, hai mắt Dụ Thiền lóe lên, cô quét mã QR tham gia nhóm, cẩn thận đổi tên nick theo thông báo của nhóm.

Cô nhấn vào cột thành viên nhóm chat, xem kỹ và tìm thấy ảnh đại diện QQ mà cô nhớ từ lâu. Có tám thành viên trong nhóm chat nhưng chỉ có Dụ Thiền và người kia đổi tên nick theo quy định.

Đương nhiên, trong số tám người thì tài khoản của hai người liền được xếp ngang nhau, một trên một dưới. Không hiểu sao, trong lòng Dụ Thiền lại thấy hơi vui vẻ.

Khương Tình không để ý đến khóe miệng Dụ Thiền hơi nhếch lên, cô còn đang đắm chìm trong niềm vui được kết bạn với em gái nhỏ, lo lắng lát nữa Dụ Thiền sẽ thấy căng thẳng nên vội giải thích: “Chị bảo nhé, lát nữa em sẽ phải lên sân khấu. Đừng sợ, cứ coi mấy người người bên dưới sân khấu như mấy bắp cải thảo là được rồi.”

Chiêu này thật sự rất hữu dụng, Dụ Thiền mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn. Cô giật giật tay áo Khương Tình, chỉ vào hai người đang đứng trước lễ đài, thấp giọng hỏi như những tân sinh viên khác hay tò mò về lưu trình trong buổi lễ: “Đàn chị ơi, mấy tiền bối mặc lễ phục đó đang làm gì vậy?”

Khương Tình nhìn theo ngón tay của Dụ Thiền, xác thực có hai sinh viên đang đứng ở đó, một nam và một nữ. Nam sinh mặc áo sơ mi quần tây đứng ngược sáng, hai mắt híp lại sắc bén, có khí chất thanh niên điển hình, thâm trầm lại phóng túng.

Lúc này anh đang hơi nghiêng đầu, cùng cô gái bên cạnh chỉ vào tờ giấy A4 trước mặt, như đang thảo luận điều gì đó.

Khương Tình hiểu ra: “Chị ấy là người của Ban tuyên truyền của Hội sinh viên, chị ấy rất có quyền lực. Hầu hết các bài phát biểu trong hội nghị hôm nay đều do chị ấy viết.” Rồi lại nói tiếp: “Em có nhìn thấy thằng nhóc đứng cạnh chị ấy không? Khi nào em còn học ở Đại học C, hãy cố gắng tránh xa loại tiền bối xấu xa này nhé. Họ thích nhất là giả vờ làm người dịu dàng rồi lừa gạt tình cảm của các cô gái như em đấy.”

Dụ Thiền đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng tránh đi ánh mắt chân thành của vị đội trưởng Ban lễ nghi, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhờ kinh nghiệm từ thuở ấu thơ nên cô rất giỏi giả vờ.

Nhưng lúc gật đầu, cô vẫn có chút áy náy, sợ sư tỷ nhìn ra sự gian trá của mình, vạch trần hết tất thảy những gì cô giấu dưới đáy lòng.

Chẳng còn lý do gì khác, chỉ là cô biết chàng trai ấy, nếu ai đó vô tình mở cuốn sổ nháp năm ba trung học của cô, họ sẽ có thể nhận ra cái tên của chàng trai ẩn hiện giữa những dòng chữ và những con số lộn xộn. ( truyện trên app T Y T )

Cái tên ấy chính là điều ước viển vông mà cô luôn thầm nghĩa tới, cũng là sức mạnh tiếp sức cho cô vượt qua chặng đường gian nan ấy.

Trình Yển, Dụ Thiền nói thầm trong lòng.

Bây giờ, cùng với sự nỗ lực của bản thân, cuối cùng cô cũng có thể đứng dưới ánh mặt trời giống như anh.

Đại hội mừng tân sinh viên diễn ra vô cùng nhàm chán, cả quá trình chẳng có gì khác ngoài lời phát biểu của lãnh đạo, đại diện sinh viên, khen thưởng các tân sinh viên xuất sắc, cuối cùng là hiệu trưởng từng khoa gửi lời động viên các sinh viên.

Đây là buổi lễ bế mạc chính thức.

Nhưng có một sự cố nhỏ trong buổi lễ hôm nay, bài phát biểu của hiệu trưởng lại kéo dài hơn mười phút. Rắc rối là một số chủ nhiệm khoa đang bận làm nghiên cứu khoa học, lịch trình làm việc dày đặc, không thể chậm trễ một phút nào.

Chỉ có thể sử dụng khoảng thời gian giữa hai phần lưu trình để làm nóng lại bầu không khí.

Trình Yển trao cho người bạn đồng hành của mình một cái nhìn trấn an, anh thắt lại chiếc kẹp cà vạt. Khoảnh khắc bóng dáng cao lớn thẳng tắp như tùng ấy xuất hiện, anh đã thu hút được sự chú ý của toàn bộ những người ngồi khán đài.

Đôi mắt hẹp dài của anh ánh lên sự mạnh mẽ, anh cười vang như một chú sói cao ngạo: “Bản thảo vừa dài vừa có nhiều điều vô nghĩa, vì vậy tôi sẽ không đọc nữa.”

Khán giả náo động hẳn lên, toàn những thanh niên mười bảy, mười tám đôi mươi, ở độ tuổi luôn “coi mình là nhất” ấy, chỉ cần thấy có ai đó đề cao chủ nghĩa cá nhân thì họ lập tức vỗ tay tán thưởng.

“Là một vị tiền bối, lời khuyên đầu tiên của tôi cho mọi người chính là sau khi kỳ tập huấn quân sự kết thúc, hãy cố gắng đi tới nhà hàng Hạc Hiên ở phía đông ăn cơm, đồ ăn ở đó thực sự rất ngon.”

Khương Tình ở phía sau cười ha hả, vỗ tay Dụ Thiền: “Đừng nghe anh chàng đó nói nhảm, chỉ là sợ các bạn nhỏ tân sinh viên cướp quán ruột thôi. Đồ ăn ở Hạc Hiên vừa đắt lại không ngon, cho chó nó cũng chẳng thèm đâu.”

Đôi mắt của Dụ Thiền mở lớn đầy kinh ngạc, nhìn Khương Tình, rồi lại nhìn Trình Yển, người vẫn đang đứng giữa bục phát biểu kia. Chàng thanh niên thân hình cao lớn, đứng thẳng như tùng bách, mặc áo khoác đen, tóc đen phơi nắng, cao ngạo mà phóng đãng.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, cảm giác bỏng rát từ xương quai xanh từ từ dâng lên, thiêu đốt hai tai cùng hai bên má. Tim cô đập thình thịch như chú thỏ nhỏ náo động.

Khương Tình sửng sốt trước khuôn mặt đỏ bừng của Dụ Thiền, còn tưởng cô bị cháy nắng nên vội vàng tìm xịt chống nắng từ trong túi đựng mỹ phẩm, cẩn thận xịt lên.

Phía bên kia, Trình Yển vẫn đang tiếp tục nói.

“Từ khi nhận được thông báo nhập học, nhất định các bạn đã gặp qua đủ kiểu tiền bối cũng như đàn anh đàn chị. Tôi muốn cho mọi người lời khuyên thứ hai, chính là đừng quá tin lời chúng tôi, trong trường đại học không có nhiều quy tắc như vậy. Nếu bạn có ý tưởng khác lạ, vậy chỉ cần có can đảm thực hiện nó thôi….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play