Trong phòng khách vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, nửa tiếng trước bé gái nhỏ còn đang khóc la ở đây, giờ phút này đã đang ôm điện thoại chơi Vương Giả Vinh Diệu*, còn để một phần KFC dành cho trẻ em ở bên cạnh.
*Hình ảnh minh họa tựa game Vương Giả Vinh Diệu
Năm phút trước đàn chị có gửi tin nhắn cho cô, nói bọn họ sắp vào mật thất rồi, có thể không cách nào liên lạc kịp thời được.
Dụ Thiền tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, không chú ý đến ánh nhìn kinh ngạc của người xung quanh, lấy điện thoại ra yên lặng học từ đơn.
Một lúc sau, người hướng dẫn ở quầy lễ tân tập hợp những người chơi đến cửa phòng nghỉ ngơi trong loa triệu tập, bắt đầu soát vé.
Thấy Dụ Thiền đứng dậy đi qua bên đó, mấy nam sinh ở bên cạnh có chút rục rịch manh động, tập hợp lại cùng thì thầm to nhỏ, thi thoảng nhìn về phía cô mấy lần, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Dụ Thiền không muốn gây ra nhiều thị phị liền đi nhanh hơn đến phía sau của người hướng dẫn.
Đột nhiên, có người va mạnh vào vai cô, chân không đứng vững, theo quán tính lảo đảo về phía trước mấy bước. Lông mày của Dụ Thiền khẽ nhăn lại, có chút không thoải mái, quay người nhìn “kẻ gây chuyện” ở phía sau.
Đó là một trong số mấy nam sinh vừa nãy, cậu ta cười một cách cợt nhả hi hi rồi xin lỗi: “Người đẹp à, xin lỗi nha. Em đi một mình à, chúng chơi cùng nhau đi.”
Chỗ bị va phải rất đau, Dụ Thiền đi chậm lại phía sau, vô cùng đề phòng mà kéo khoảng cách với nam sinh kia ra xa. Cô nghĩ đến cảnh tượng lần trước ở cổng công viên giải trí, không hề có hảo cảm với kiểu nam sinh chẳng ra làm sao như thế này, lắc đầu thờ ơ: “Không.”
Nam sinh dường như căn bản không hề nhìn ra được sự lạnh nhạt và đề phòng của Dụ Thiền, vô ý vô tứ tiếp cận dựa sát vào người cô, cả người phát ra mùi ẻo lả khó chịu: “Người đẹp lần đầu tiên chơi mật thất này sao? Ở đây có vai tân lang tân nương, một mình em nếu bốc trúng vai tân nương rồi bị người con trai khác lợi dụng thì phải làm sao đây? Vào nhóm của bọn anh đi, mấy người bọn anh bảo em nha.”
Sau lưng Dụ Thiền căng thẳng, cảnh giác nhìn nam sinh, người này hành vi mờ ám làm cho cô rất chán ghét, thẳng thừng nói: “Chúng ta hình như không hề quen biết, có thể tránh xa tôi ra một chút được không?”
Nam sinh này tên là Lâm Tùy Văn, tự cho rằng từ lớn đến bé cũng được xem như đẹp trai, ở trong trường cũng thường được mệnh danh là đẹp trai mà văn võ cũng song toàn, xung quanh luôn có một đám người theo đuổi. Xem ra cậu ta, bản thân có thể hạ mình đến tìm Dụ Thiền để thả thính cũng là cho cô chút mặt mũi, không ngờ cô vậy mà năm lần bảy lượt từ chối, thật là không biết điều.
Cậu ta liếc nhìn một lượt phát hiện đồng bọn ở phía sau đang nháy mắt ra hiệu với anh, giống như mỉa mai anh một con nhỏ như vậy cũng không chiếm được.
Lâm Tùy Văn bĩu môi, hung dữ đẩy Dụ Thiền một cái: “Giả vờ thanh cao cái gì chứ? Một mình đi chơi mật thất không phải vì muốn tìm “thú vui” sao? Hay là nói, cô đến bán, bao nhiêu tiền một đêm vậy?”
Dụ Thiền hít thật sâu, nén lại sự kích động vào trong lòng, khuyên bản thân đừng dây dưa với loại người chưa từng được nhận sự dạy dỗ này.
Vừa muốn đi tìm nhân viên công tác của mật thất thì đột nhiên có người chợt xuất hiện ở bên cạnh, hương thơm tỏa khắp mọi nơi, áp chế đi mùi ẻo lả khó chịu trên người Lâm Tùy Văn.
Dụ Thiền sững sờ mất mấy giây, có chút không giải thích được, Trình Yển vì sao lại xuất hiện ở đây. Bây giờ anh đáng lẽ nên ở bên chỗ của Yulia chứ?
Trình Yển kéo Dụ Thiền về phía sau mình, tùy tiện liếc Lâm Tùy Văn một cái, nở nụ cười mỉa mai đầy bí hiểm: “Ồ, người anh em trông cũng đẹp trai ha, tôi có người bạn độc thân* hơn ba mươi năm rồi vẫn luôn chưa có đối tượng. Cậu ấy cực kì thích người như cậu, hay là mấy người chúng ta lập thành một nhóm cùng nhau chơi nhé?”
*Chú thích: Ở đây Trình Yển dùng “他” nên đây là một người bạn có giới tính nam (có cùng phiên âm với “她” dùng để chỉ nữ giới)
Lâm Tùy Văn thấy người đàn ông phía trước mặt cao hơn mình khá nhiều, có chút sợ hãi cảm giác áp bức mà anh đem đến, bất giác lùi về sau mấy bước. Sau khi thức được bản thân đang làm gì lại thẹn quá hóa giận, nâng cao giọng để tăng thêm dũng khí cho bản thân: “Mày là ai? Thần kinh à.”
Trình Yển không mảy may bị ảnh hưởng bởi biểu cảm kích động của cậu ta, không đếm xỉa trả lời: “Ơ, đến chơi mật thất không phải là vì thú vui sao? Mấy cậu sao lại bắt đầu giả thanh cao rồi? Hay là nói, cậu chê giá thấp?”
Lâm Tùy Văn ý thức được đối phương đang cố ý bới lông tìm vết, sắc mặt không khỏi hết đỏ là xanh: “Trêu ngươi tao đấy à?”
Lông mày của Trình Yển nhướng lên trên, cúi đầu nhìn Lâm Tùy Văn với ánh mắt như sắp bốc cháy: “Đừng vội mà, người bạn đó của tôi có ba căn nhà ở Bắc Thành, sẽ không ăn quỵt đâu, người anh em cứ ra giá đi.”
Lúc này, chú soát vé vừa hay đi đến chỗ bọn họ, nghe hết cuộc đối thoại của hai người, sau khi kiểm tra vé xong, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tùy Văn, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc đầy chán nản rồi lắc đầu rời đi.
Mặc dù không nói bất cứ câu gì nhưng càng khiến Lâm Tùy Văn khó chịu hơn là nói ra thành lời.
Cậu ta ấp a ấp úng hồi lâu cũng chẳng nói được gì, muốn giải thích nhưng cuối cùng lúc bóng dáng của chú ấy sắp biến mất lại hét lên: “Biểu cảm đó của chú là sao vậy? Tôi căn bản không hề quen biết anh ta.”
Vốn chẳng có mấy người chú ý đến tranh chấp ở đây, cậu ta hét lên như vậy, mọi người đang tâm trạng chán nản nhất thời nhìn hết sang đây.
Trình Yển nhếch miệng cười khẩy, biểu cảm vô cùng chân thành: “Người anh em, một tháng 3 vạn tệ (hơn 100 triệu VND), cái giá này đủ mua cậu rồi chứ? Nếu không đủ thì cậu có thể ra giá khác, yên tâm đi, bạn của tôi có tiền, ra giá thoải mái.”
Sau khi có người nghe rõ câu nói này lập tức trợn tròn mắt, biểu cảm hứng thú, dáng vẻ nghe được drama lớn.
Lâm Tùy Văn không hề chú ý đến lời thì thầm đó, chỉ cảm giác não của mình sắp nổ rồi, cả khuôn mặt như thiêu như đốt, hận không thể tìm một nơi chui xuống, từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng mất mặt trước nhiều người như vậy.
Dụ Thiền nghe thấy ngữ khí như chọc chó của Trình Yển không thể nào kiềm chế được mà muốn bật cười. Lúc ngẩn ngơ, cô dường như lại thấy được dưới ánh chiều tà hôm đó, ngồi trên bờ tường, dùng vài ba câu liền có thể chọc cho đám thiếu niên vô tích sự xoay vòng vòng.
Phong cách hành sự của anh chính là như vậy, khoa trương mà sôi nổi, sẽ không giả vờ danh giá giảng giải đạo lý cho đối phương mà giống như chơi game, nói ngắn gọn chính là đâm trả lại tất cả những con dao mà đối phương đã đâm vào người khác.
Biểu cảm trên mặt của Lâm Tùy Văn thực sự quá tấu hề, Dụ Thiền mím chặt môi nhưng vẫn cười nhẹ thành tiếng. Lọt vào tai của Lâm Tùy Văn liền biến thành tiếng cười có ý chế giễu cậu ta.
Bị tức đến mức sôi cả máu lại không dám bùng phát với Trình Yển, quay người nói kháy, kéo mấy thằng bạn xấu rời khỏi phòng khách, bóng lưng có cảm giác hơi xám xịt.
Dụ Thiền đã sắp người đến mức đau bụng rồi, cô thật sự đã học được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình ở trên người nam sinh kia. Có lẽ rất lâu sau, cậu ta cũng không dám tùy tiện nói năng thô lỗ với con gái nữa.
Trình Yển chậm rãi quay người, khoanh tay yên lặng đợi Dụ Thiền cười xong, làm ra vẻ thở dài thương xót: “Haizz… xem ra chỉ có thể để bạn của tôi tiếp tục độc thân thôi.”
Dụ Thiền thấy anh vẫn diễn rất nhập tâm, nín cười đến mức run cả vai: “Vậy thật đáng thương.”
Người hướng dẫn xác nhận trong bộ đàm công tác kiểm tra vé của nhân viên đã kết thúc, cầm theo bảng tên hét lớn: “Người chơi “Ngày lành tháng tốt” lúc 3 giờ đi theo tôi, chúng ta đi đến phòng nghỉ số 1.”
Giọng nói của cô được khuếch đại nhờ loa phóng thanh, vô cùng có tính xuyên thấu.
Dụ Thiền bị bất ngờ một lát sau mới trở lại bình thường, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm gì, nhanh chóng quay người, thu nụ cười lại, bình tĩnh đi về phía trước.
Còn chưa đi được mấy bước liền bị Trình Yển khoác vai chuyển hướng, đối mặt với anh.
“Cứ như vậy mà đi sao?” Trong đôi mắt trong veo của anh có một loại cảm xúc không rõ ràng, độ cong của khóe miệng thể hiện sự thiếu nghiêm túc: “Không có lương tâm, giúp em giải quyết phiền phức lớn như vậy ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?”
“Chuyện vừa rồi… cảm ơn đàn anh.” Ngón tay của Dụ Thiền nắm chặt lòng bàn tay, mỗi lần cô căng thẳng đều có thói quen làm hành động này. Đèn sợi đốt chói mắt treo trên đỉnh đầu, ánh sáng trắng chiếu xuống khắp nơi, chiếu lên làn da trắng hệt như xuyên qua một viên ngọc tuyệt đẹp. Trình Yển tự nhiên nghĩ mông lung, cô rất hợp với màu sắc đơn thuần, bất kể là màu trắng thuần hay là màu đỏ thuần, những màu sắc dư thừa khác xuất hiện trên khuôn mặt này đều là sự rườm rà thừa thãi.
Dáng vẻ cô trang điểm trong ấn tượng của anh không hề thấy nhiều, ngay cả lúc khai giảng đầu lên sân khấu lớn nhận thưởng cũng là mặt mộc. Hình như chỉ có lần đi phỏng vấn giáo sư, cô mới tô chút son môi.
Sau này chiếc áo có in vết son môi trên đó bị dì Vương giặt sạch, phơi khô rồi treo vào trong tủ quần áo, bản thân Trình Yển cũng không nói đến vì sao không vứt nó đi.
“Vậy mới đúng.”
Anh cười với Dụ Thiền, yên lặng đi phía trước. Cảm giác tồn tại của Trình Yển quá mạnh, hương thơm của gỗ đó như xiềng xích khiến tay chân cô không thể hoạt động bình thường. Cô lấy điện thoại lướt vòng bạn bè, định dời đi lực chú ý.
Một phút trước, đàn chị đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè. Bên trên là hai bàn tay nắm chặt nhau, caption: Cuối cùng người nào đó cũng ngã vào lòng nam thần như mong muốn.
Dụ Thiền sững lại, có chút kỳ lạ.
Tay trong bức ảnh là Yulia, nhẫn trên tay cô ấy là bản giới hạn, mấy ngày trước Lâm An còn than phiền với cô, bản thân đến thẳng cửa hàng ở Pháp mà cũng không tranh được.
Nếu như là Yulia, vậy tay còn lại là của ai?
Một phút trước, Trình Yển còn đang giống như chọc chó mà trêu ghẹo nam sinh chẳng ra sao kia.
Lẽ nào cô hoàn toàn không phải bạn gái của Trình Yển sao?
Nhưng sự thân mật và tín nhiệm giữa bọn họ vốn không phải kiểu mà người bình thường sẽ có.
Dụ Thiền nhớ đến năm đó cô lớp 12, Trình Yển đã trở thành học sinh tốt nghiệp ưu tú nhất, nhận lời mời từ phía nhà trường, quay về trường học mở một buổi giao lưu tọa đàm.
Sau khi tọa đàm kết thúc, Dụ Thiền giữ trong lòng chút tâm tư, timd thầy giáo phụ trách hội nghị lần này, xin ở lại giúp đỡ dọn dẹp hội trường. Cô mượn cơ hội giao tài liệu để có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với anh, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu, rất lâu…
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hội trường, Dụ Thiền kéo túi rác đi đến khu phía sau tòa nhà vứt ở đó.
Ở chỗ rẽ của cầu thang bộ, vô tình nghe thấy Trình Yển nói chuyện cùng các bạn.
Anh được một nhóm nam sinh như ngôi sao quay quanh mặt trăng vây lại đứng ở chính giữa, chỉ là đơn giản đứng ở đó cũng làm lu mờ đi những người xung quanh.
Dụ Thiền bất giác ngây ngốc, nắm chặt túi rác, rất lâu cũng không cử động.
Mấy nam sinh tập hợp lại một chỗ, thích nhất là thảo luận về chủ đề bạn gái của ai xinh nhất. Tự nhiên mà nhìn qua Trình Yển.
Có người ngưỡng mộ nói, bạn gái của Trình Yển là cô gái xinh đẹp nhất lớp bọn họ thời cấp ba, cô gái đó xinh đẹp đến mức đi trên đường cũng sẽ bị nhận nhầm thành minh tinh lưu lượng.
Trình Yển xua tay chặn lại điếu thuốc mà người khác đưa qua, dường như không vui: “Đã sớm chia tay rồi.”
Những người xung quanh đều kinh ngạc: “Cô gái xinh đẹp như vậy sao lại chia tay rồi? Không hổ là Trình Yển, bạn gái bên cạnh không bao giờ kéo dài được quá 1 tháng.”
Còn có người khá có tâm đắc với chuyện này, khuôn mặt đầy sự đắc ý mà truyền kinh nghiệm cho mọi người: “Các cậu chẳng hiểu gì cả, bạn gái chỉ có thể có một nhưng hồng nhan tri kỷ có thể có mấy người, chỉ số thông minh này của cậu Trình nhà chúng ta, câu hỏi trắc nghiệm đơn giản như vậy sẽ không nhìn ra sao?”
Mấy người hi hi ha ha càng ngày càng đi xa, Dụ Thiền ủ rũ nhìn theo bóng lưng của Trình Yển, có chút bức bối không giải thích được. Anh không đi cùng mấy người đó mà lại chọn hướng ngược lại, ánh nắng kéo bóng lưng anh rất dài, từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt cô.
Vậy nên, Yulia là hồng nhan tri kỷ của anh sao?
Không cần chịu trách nhiệm cũng không có giới hạn, hưởng thụ niềm vui mà quan hệ mập mờ đem đến nhưng lại không có cái gọi là xiềng xích của trách nhiệm và nghĩa vụ.
Dụ Thiền rất khinh bỉ ý chí của bản thân, lúc hạ quyết tâm thì dứt khoát mà lúc thực hiện thì lại chậm chạp, đã nói phải quên anh đi nhưng vẫn không kìm lòng không đặng mà để ý đến tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Là một trường cấp ba có thứ hạng cao trong cả nước, Nhất Trung đã thu hút không ít con nhà giàu và con nhà trí thức.
Những người này thường chia làm hai loại, một là nhân vật chính trong các drama ở sân trường, khoe khoang về việc ngủ với bao nhiêu người, có bao nhiêu mối quan hệ mập mờ của mình. Bọn họ rượu chè be bét, tùy hứng làm bừa, bất kể gây ra chuyện lớn ra sao cũng không cần lo lắng sẽ phải chịu hậu quả bởi vì có bố mẹ chống lưng.
Ví dụ như tên côn đồ ất ơ chặn Trình Yển ở ngõ cụt lúc đó.
Loại còn lại là mấy người chỉ tay năm ngón, đối xử với mọi người lạnh nhạt nhưng lễ nghi chu toàn, xem thường việc nói chuyện với những bạn học bình thường, quen với việc không để ý đến người khác, kết thành một bè phái không thể phá vỡ với những bạn học có hoàn cảnh gia đình tương xứng.
Mà Trình Yển lại không thuộc về bất cứ loại nào, anh không giống với tất cả mọi người, anh là đàn anh chói mắt nhất trong khuôn viên trường học, được tất cả các bạn học sùng bái, được các thầy cô khen ngợi không ngừng.
Dụ Thiền vĩnh viễn không quên được cái hôm trời nhá nhem tối đó, thiếu niên tỏa sáng dưới ráng chiều khoác lên người ánh hoàng hôn cùng cô, tùy ý chạy loạn trên đường phố. Đó là lần đầu tiên tâm hồn cô cảm nhận được tự do.
Tất cả chất riêng trên người anh đều khiến người ta bị thu hút, làm cho cô không cách nào kìm chế được cảm xúc của bản thân, cam tâm trở thành một trong số rất nhiều con đom đóm không biết tự lượng sức mà bay về phía có ánh sáng.