“Nếu không hôm nay tớ đến đây làm gì, ngủ một giấc thật ngon lành không phải tốt hơn à?” Yulia hờn dỗi liếc nhìn cô.

“Đấy, đấy, đấy, mới đó đã lộ bản chất rồi.”



Lời còn lại dần dần trở thành âm nền, ngày càng nhỏ. Dụ Thiền chỉ nắm được mấy từ mấu chốt, trong lòng sinh ra mấy phần dự cảm không lành.

Yulia vì người mình thích mới đến chơi cùng bọn cô, người cô ấy thích, vậy chẳng phải là Trình Yển sao?

Tận mắt thấy Trình Yển công khai tình cảm với người con gái khác, Dụ Thiền tự trách bản thân không có năng lực làm như vậy. Cô cầm túi xách bên cạnh, chuẩn bị tìm một cái cớ để chuồn.

Giây tiếp theo, cánh cửa của mật thất lại một lần nữa được mở ra.

Người đến từng bước chân mang theo ánh nắng mặt trời mà đi vào trong. Diện mạo xuất chúng, khí chất không bình thường, người đi phía sau giống như chỉ làm nền cho anh.

Sắc mặt của Trình Yển thả lỏng, đi về phía trước phòng khách, thấy Dụ Thiền, bất ngờ nhướn lông mày, miệng nhếch lên trêu đùa: “Ô, không phải hẹn hò à?”

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi Trình Yển đi vào, tiếng bàn tán xung quanh nhỏ đi rất nhiều.”

Anh đứng ở chính giữa nhóm người, từ trên cao đang nhìn xuống cô. Cả người tỏa ra một loại khí chất kiêu ngạo mà nghiêm nghị, không với tới được.

Giây phút đó, Dụ Thiền một lần nữa ý thức được giữa Dụ cô và Trình Yển thật sự có một khoảng cách rất lớn mà không bao giờ vượt qua được.

Cô giả vờ nghe không hiểu câu trêu chọc của anh, mỉm cười xa lạ xem như câu trả lời, nhanh chân rời khỏi phòng khách.

Để tạo ra bầu không khí, mật thất này khu thương nghiệp ồn ào náo động rất xa, tòa nhà xung quanh nhìn từ bên ngoài đổ nát hoang sơ, không có chút dấu vết của sự sống. Như thể giây tiếp theo sẽ có tiếng thét đau khổ thảm thiết phát ra từ trong tòa nhà.

Tranh trên tường phía đối diện đầy nét vẽ nguệch ngoạc của phong cách hậu hiện đại, màu sắc rất tâm linh, chỉ là bị dán đầy poster quảng cáo, bị che kín đến mức hơi không nhìn ra hình thù gì.

Gió thu hiu hiu, khiến là trên ngọn cây phát ra âm thanh xào xạc.

Dụ Thiền dựa lưng vào tường, ngây ngốc nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc ở phía đối diện. Cô rất thích thời tiết như bây giờ: ấm áp, không lạnh cũng không nóng, gió mát dịu dàng vỗ về cô, giống như có thể xóa tan đi tất cả những phiền muộn.

Cô đứng bất động, chưa đến một lúc sau, tin nhắn từ đàn chị gửi đến, lo lắng hỏi cô có phải trong người không thoải mái hay không.

Dụ Thiền vội vàng trả lời, biểu thị mình không sao chỉ là do bên trong quá ngột ngạt nên muốn đi hít thở không khí.

Cô do dự một lát, ngón tay đặt trên bàn phím đắn đo về câu từ, muốn tìm lý do rời đi trước. Tin còn chưa gõ xong, tin nhắn từ đàn chị lại gửi đến trước một bước:

[Đàn chị: “Không sao đâu, chị giúp em mua xong vé rồi, còn chưa đến lượt chúng ta, em có thể ở bên ngoài chờ thêm chút nữa.”]

Vé đã mua xong rồi…

Dụ Thiền nhớ, lúc cô vừa vào nơi suy luận này, có chú ý đến trên áp phích quảng cáo, đánh dấu nổi bật bằng mấy chữ lớn: CỬA HÀNG NÀY KHÔNG HỖ TRỢ HOÀN TIỀN.

Một tấm vé vào cửa giá mua theo nhóm là 88 tệ (~300.000 VND), nếu như không đi vậy thì chính là uổng phí. Cô vẫn chưa đạt đến trình độ có thể yên tâm, thoải mái mà lãng phí 88 tệ, quá xa xỉ rồi.

Nhưng nghĩ đến phải ở trong mật thất đứng ngoài quan sát Trình Yển và Yulia, trong lòng cô liền chán nản không biết làm gì, bức bối đến mức hô hấp không thông.

Haizz… Tiếng Dụ Thiền thở dài rất nhỏ, bất chấp khó khăn mà đẩy cửa bước vào trong.

Trong phòng khách đã có thêm vài khuôn mặt mới, biểu cảm trên mặt rõ ràng có chút sợ hãi không chắc chắn. Còn có bé học sinh 10 tuổi đang gào khóc ngồi trên sofa, trong miệng không ngừng hét “sợ lắm”, mấy người bên cạnh nhẹ nhàng an ủi cô bé, dáng vẻ ấm áp trìu mến, khiến Dụ Thiền ngưỡng mộ không thôi.

Thật tốt.

Hóa ra đây chính là cuộc sống của cô bé trong gia đình nhỏ hạnh phúc, có thể khóc tùy ý, không cần lo lắng có người sẽ vì nước mắt của cô bé mà chỉ trích cô bé là đồ bỏ đi láo toét.

“Nghĩ gì vậy?”

Đàn chị lách qua đám người đi đến bên cạnh Dụ Thiền, đưa cho cô một tấm thẻ, theo hướng cô nhìn mà nhìn sang, cho rằng cô đang nhìn nam sinh ngồi bên cạnh bé gái, “Sao thế? Thích chú bé đẹp trai bên kia à?”

Dụ Thiền nhận lấy thẻ, tiện chuyển chủ đề: “Đàn chị, tấm thẻ này không cần đến xác nhận thân phận sao?”

“Đúng rồi, tương đương với vé vào cửa, lát nữa trước khi vào mật thất sẽ có người kiểm tra.”

Dụ Thiền gật đầu, cất kĩ thẻ, ngoan ngoãn cười với đàn chị: “Mọi người định chơi chủ đề gì ạ?”

“Có hai lựa chọn, xem đàn em thích cái nào thôi.” Đàn chị lấy điện thoại ra đưa cho Dụ Thiền xem giới thiệu sơ lược về mật thất: “Cái đầu tiên là chủ đề hiện đại, không cần thay đồ, gọi là “Tốt nghiệp vui vẻ”. Ngành chúng ta hầu hết mọi người đều muốn chơi cái này. Cái thứ hai là chủ đề cổ đại, phải thay sang phong cách cổ đại, gọi là “Ngày lành tháng tốt”, nếu như chọn cái này có khả năng đi chung xe với người lạ.”

Hai lựa chọn cũng chính là nói cô có cơ hội tránh khỏi Yulia và Trình Yển. Tích tụ trong lòng dường như tan biến, có loại cảm giác hy vọng.

Cô kìm nén niềm vui xuống, hỏi thử: “Đàn chị, chị muốn chơi cái nào với bạn của chị?”

Đàn chị nháy mắt tinh nghịch: “Tháng sáu năm sau là chị tốt nghiệp, đương nhiên muốn chơi “Tốt nghiệp vui vẻ” nè. Yulia hình như cũng chọn cái này. Nghe nói “Ngày lành tháng tốt” vô cùng đáng sợ, không có mấy người trong nhóm chúng ta chọn nó.”

“Vậy em chơi cái này đi.” Dụ Thiền chỉ poster của “Ngày lành tháng tốt”.

“Được, chị đi hỏi những người khác nhé.”

Đàn chị ghi tên của Dụ Thiền trên note, quay người đi tìm các bạn học khác.

Dụ Thiền khẽ thở phào, cô thật sự rất sợ loại kinh dị Trung Quốc này, có lẽ là mấy bộ phim cương thi xem qua lúc nhỏ ảnh ấn tượng quá sâu sắc, cô xem mấy kiểu phim như “Gọi hồn”, “Ma sơ” đều có thể mặt không đổi sắc nhưng khi xem “Kinh Thành nhà số 81” của Trung Quốc thì sợ đến mức nửa đêm không ngủ được.

Thế nhưng vì để có thể tránh khỏi Trình Yển, buổi tối có gặp ác mộng thì cứ để nó gặp ác mộng đi.

Trình Yển đang ngồi chếch phía đối diện cô, cúi đầu xem điện thoại, mặt không cảm xúc. Lúc anh yên lặng, cả người sẽ có loại khí chất đối lập, cụ thể là gì cô cũng không nói rõ được.

Cấu tạo của trốn thoát mật thất này rất đặc biệt. Phòng khách ở lầu một là nơi nghỉ ngơi của khách trong lúc đợi vào trong. Tầng hầm thứ 2 một nửa là nơi nghỉ ngơi của NPC*, nửa còn lại là khu trò chơi điện tử. Tất cả các mật thất đều xây ở tầng hầm thứ 3.

*Chú thích: NPC là viết tắt của Non-player character ( nhân vật không phải người chơi). Trong trò trốn thoát khỏi mật thất thì NPC là những người từ bên ngoài bí mật theo sau những người tham gia để dọa ma.

Quầy lễ tân tiếp đãi vừa nói, tham gia “Ngày lành tháng tốt” có lẽ phải đợi thêm hơn một tiếng nữa. Dụ Thiền không muốn ở lâu trong một không gian cùng Trình Yển, cầm bình nước khoáng của bản thân, đi xuống từ của nhỏ, nhìn quanh bốn phía, chuyển lực chú ý.

Bầu không khí ở đây được tạo nên rất tốt, xung quanh hành lang dán đầy poster của những phim kinh dị. Hơn nữa, ánh đèn xanh đỏ u ám khiến cho cả không gian đều tràn đầy cảm giác kỳ dị.

Mắt của Dụ Thiền hơi hoa, căn bản không thể nhìn rõ cầu thang bộ dưới loại môi trường mờ tối này. Cô mở đèn pin trên điện thoại, bám vào tường, cẩn thận từng li từng tí mà đi xuống dưới.

Trong khu trò chơi điện tử náo nhiệt hơn so với trong phòng khách, tiếng âm nhạc ồn ào đập vào màng nhĩ, tạo ra một cảm giác nhịp điệu cũng có tính xuyên thấu.

Dụ Thiền không thích ứng được với bầu không khí này, cô từ chối hai nam sinh tiến về phía cô bắt chuyện muốn xin Wechat, đi thẳng đến phía trước bức tường bắn súng.

Trên kệ trưng bày phần thưởng đặt rất nhiều các loại búp bê vải với những hình dạng khác nhau, cô dừng trước một trong số đó, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Con rối bằng vải này trông rất giống với chú chó nhỏ mà hồi bé cô từng nuôi.

Chú chó ấy là một bà hàng xóm tặng cho cô. Bà nói, chó nhỏ có duyên với cô, cả đời này chỉ biết nhận duy nhất cô là chủ nhân. Chó nhỏ thật sự rất thích cô, cô vừa đến gần liền dùng đầu lưỡi nhỏ mềm mại liếm lòng bàn tay cô, phát ra tiếng kêu ư ư từ trong cổ họng.

Sau này, lúc chú chó được hơn 6 tháng bắt đầu tiễn cô đi học, còn mặc kệ gió mưa đợi ở cửa tiểu khu, vừa thấy cô xuất hiện liền vui mừng lắc lắc cái đuôi chạy như bay đến.

Người chưa từng tận mắt thấy qua cảnh tượng đó sẽ không bao giờ hiểu được: một sinh mệnh đang sống, độc lập, trái tim mỗi phút mỗi giây đều đập mãnh liệt, dùng tất cả sức lực chạy về phía bạn rốt cục là cảm giác như thế nào

Đó là thắp lên niềm an ủi duy nhất trong cuộc đời u ám không ánh sáng của cô bé học sinh.

Dụ Thiền cúi đầu, móng tay cầm chặt lấy lòng bàn tay.

Rất nhiều năm trước, cô vẫn một lần nữa gặp lại chú chó nhỏ trong mỗi giấc mơ. Cảnh trong mơ thật đẹp đẽ nhưng hiện thực giống như một chiếc cưa bằng kim loại rỉ sét, cứa từng vết vào trái tim cô. Cắt thịt bằng dao cùn là thứ khiến người ta thống khổ nhất.

“Em thích cái này?” Đằng sau đột nhiên có một bóng người, mang theo mùi hương gỗ thơm vô cùng, xua tan đi mùi hôi của thuốc lá ở xung quanh.

Dụ Thiền hít một hơi, quay người đối diện với anh.

Đèn của khu trò chơi điện tử sáng rực.

Ánh sáng trong suốt chiếu khắp người anh, làm rõ hơn toàn bộ vẻ đẹp trên khuôn mặt anh. Đôi mắt sáng mà sâu thẳm đen như mực của cây tùng, bị hàng lông mi dài và cong che đi. Đuôi mắt cong nhẹ, đường nét dưới cằm thanh thoát.

Thấy cô ngẩng đầu, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, ngũ quan tuấn tú trong khoảnh khắc ấy càng trở nên chân thực hơn, cả người tỏa ra ánh hào quang của sự tự tin.

Nếu như không phải tận mắt thấy, Dụ Thiền thật sự cho rằng, đẹp đến phát sáng chỉ là từ ngữ hình dung một cách phóng đại mà các tác giả viết ra thôi.

Cô bị ép phải kiềm chế nội tâm muốn mạnh mẽ rung động, lạnh nhạt trả lời: “Không thích, chỉ là nhìn một chút mà thôi. Xin lỗi, tôi không chú ý đã chắn đường, tôi đi đây.”

“Đợi đã.” Trình Yển đưa tay ra đặt trên bệ bắn, khoanh tròn ra một không gian nhỏ, chắn đường đi của cô, cười nhẹ thành tiếng: “Em dạo này sẽ không thật sự đi hẹn hò chứ?”

Dụ Thiền nhìn đôi tay phía trước mặt, xương ngón tay rõ ràng, giọng vẫn như cũ không có bất cứ cảm xúc gì, giống như máy móc được thiết lập sẵn trình tự: “Không có”

Rõ ràng không có ý muốn tiếp tục nói chuyện.

Nếu như là người có năng lực quan sát chắc hẳn đã hiểu rõ ý trên mặt chữ của cô, chính là thôi bỏ đi.

Nhưng người có năng lực quan sát không phải Trình Yển.

Anh gập người thật sâu đối diện với đường nhìn của cô, nhìn đôi mắt lấp lánh như hươu con của cô, lời trong miệng từng chữ từng câu rơi vào tai của Dụ Thiền, giống như có một sợi lông nhỏ đang quét qua quét lại trong lỗ tai: “Vậy thì đang tức giận với tôi sao?” Giọng của anh như mang theo điện từ, trong sự trầm thấp còn có cảm giác hơi gai góc: “Hửm?”

Dụ Thiền không quay đầu, đôi mắt phía trước mặt sáng đến mức bất ngờ, cô chỉ sợ chút tâm tư nhỏ của bản thân sẽ không thể che dấu trước mặt anh.

Trong thế giới của giống như có một tấm lưới lớn che khuất tất cả. Mà cô, chỉ là một con mồi trong tấm lưới này, bị buộc chặt tay chân, bất kể có vùng vẫy ra sao cũng không tìm được lối thoát.

“Đàn anh, anh nghĩ nhiều rồi.”

Trình Yển nhìn đôi mắt Dụ Thiền có chút bi thương, không khỏi cau mày: “Để tôi đoán thử…” Anh chống cằm: “Là ngày đó không tiễn em từ sân bóng bàn quay về trường sao? Xin lỗi, ngày đó tôi không biết bên ngoài trời đổ mưa.”

Lời xin lỗi của anh đến quá đột ngột, thành thật đến mức làm cho Dụ Thiền hơi bất ngờ. Trong nhận thức của cô, con trai nhà giàu ngậm thìa vàng mà lớn lên như Trình Yển từ trước đến nay ghét nhất là phải cúi đầu. Bọn họ có tư bản vững chắc, không cần thiết phải để ý đến cảm nhận của người bên cạnh, hay nói cách khác cho dù khiến cho người khác không vui cũng sẽ được coi như tính cách thật.

Nhưng Trình Yển không như vậy, anh sẽ vì mấy chuyện mà cô thấy nhỏ nhặt không đáng kể mà thành khẩn cúi đầu nhận lỗi.

Anh thật sự không giống với những người khác, có trái tim vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Dụ Thiền càng khó chịu hơn, cô không muốn mãi ở phía sau mà đánh mất anh, càng ý thức được anh tốt đến nhường nào, chính là giống như cô đơn vùng vẫy trong vùng nước chết không thể nhìn thấy được hy vọng.

“Chuyện đã xảy ra rồi, tôi giải thích thế nào cũng có chút trốn tránh trách nhiệm.” Trình Yển đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một đống xu trò chơi, anh đi qua thương lượng với ông chủ mấy câu, ông chủ đưa cho anh một chiếc súng hơi.

Anh đeo kính bắn, hai tay cầm súng, thử ngắm tâm.

Đi đến đứng phía sau Dụ Thiền, tay đưa qua vai cô, chỉ vào chú chó bằng vải mà trước đó cô vẫn nhìn chăm chú: “Bây giờ em có thể lớn tiếng mà mắng tôi mấy câu, hoặc là, tôi lấy con chó kia đền tội với em, thế nào?”

Giọng nói của anh tự tin mà kiên định, như thể búp bê chó bằng vải đó đã thuộc về anh vậy.

Dụ Thiền hít một hơi thật sâu, ngón tay không tự chủ run lên, trái tim chìm xuống mạnh mẽ dường như sắp rơi xuống. Cô nghe thấy được sự run rẩy trong giọng nói của bản thân lại vô cùng rõ ràng: “Đàn anh, búp bê vải nên tặng cho bạn gái của anh, cô ấy vẫn đang ở trên lầu đợi anh đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play