Cô bị loại cảm xúc này chèo lái, đi qua ba năm cấp ba gầy gò xanh xao. Cô luôn nghĩ, cứ coi như mình là một con đom đóm cũng phải làm một con đom đóm cố gắng hết sức tỏa sáng. Cho dù cơ hội mong manh cũng muốn thử trở thành đàn em ưu tú nhất khiến Trình Yển một ngày nào đó có để mắt đến cô.

Cô tham gia đủ các cuộc thi từ lớn đến bé, làm cho vô số người nhớ đến tên của cô- Dụ Thiền lợi hại nhất của Nhất Trung.

Nhưng hiện tại, dũng khí nỗ lực phát sáng năm đó dường như đã dùng hết rồi.

Lúc đó mọi người đều ở trong khuôn viên trường học, ngồi chung dưới một mái trường, có vẻ như gần trong gang tấc. Nhưng đó đều là giả dối, là bức tường của trường học đã ngăn chặn tạo ra chênh lệch giai cấp giúp bọn họ, đến nỗi mà ở bất cứ đâu cũng có người dám mơ ước.

Đến hôm nay cũng nên tỉnh lại từ giấc mơ đó rồi.

Lúc đến phòng nghỉ ngơi, người hướng dẫn đang phát thẻ nhân vật và quần áo cho mọi người, những người chơi khác đều đang ngồi trong phòng nghỉ. Thấy cô và Trình Yển bước vào đều đồng loạt nhìn qua đây.

Dụ Thiền theo bản năng cảm giác được những ánh nhìn kỳ lạ này, di chuyển dịch sang bên cạnh.

Ngược lại, người hướng dẫn nở nụ cười thân mật: “Hóa ra hai người chơi còn thiếu là tình nhân, vậy thì tốt rồi.”

“Hả?”

Dụ Thiền bối rối không biết nói gì mới ổn, vội vội vàng vàng xua tay phủ nhận, nhưng giọng của cô quá nhỏ, rất nhanh liền bị loa phóng thanh của người hướng dẫn át mất.

Người hướng dẫn lấy ra một bộ hỷ phục: “Còn thừa thẻ nhân vật tân lang và tân nương, tôi còn đang lo lắng hai người chơi còn lại đều là con trai thì khó phân vai.”

Vừa nói, người hướng dẫn vừa chạy qua đưa cho hai người bọn họ hỷ phục và thẻ nhân vật.

Hai gò má của Dụ Thiền nóng lên, kéo góc áo của người hướng dẫn, nhỏ giọng giải thích: “Chị à, chúng tôi thật sự không phải tình nhân.”

Người hướng dẫn làm ra vẻ “tôi hiểu”, an ủi nói: “Yên tâm đi, chủ đề mật thất này ở chỗ chúng tôi được ông tơ bà nguyệt nhắm trúng, chỉ cần từng chơi vai tân lang tân nương thì trong mười người có tới tám người thành đôi đó.”

“Mời người chơi lần lượt đi về phía trước bức tường.” Giọng nói của người hướng dẫn ẩn hiện truyền từ bộ đàm vào bên trong, kết hợp với bầu không khí âm u không có ánh sáng thật sự có chút kỳ dị: “Lát nữa nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thấy bất cứ cảnh tượng gì đều không cần hoang mang, phải giữ vững bình tĩnh.”

Giọng nói của cô bỗng nhiên im bặt.

Mật thất rơi vào sự im lặng, có nữ sinh nhát gan đã nảy sinh ý muốn từ bỏ, nhỏ giọng nói với bạn rằng mình muốn ra ngoài.

Hô hấp của mọi người rõ ràng đã trở nên nặng nề, một nhóm người đi trong hành lang chầm chậm lần mò phía trước. Trước khi vào trong, NPC tịch thu điện thoại của tất cả mọi người, đưa cho đội trưởng do các người chơi bình chọn một bộ gồm có bộ đàm và một chiếc đèn trắng có độ sáng cực kỳ yếu ớt.

Dụ Thiền bị kẹp ở giữa hàng, đi theo bước chân của mọi người. Lúc vừa vào mật thất, khoảnh khắc mà đèn vụt tắt, tất cả mọi người đều kinh sợ. Nhóm người chen lấn xô đẩy, lúc phản ứng lại được thì đã lạc mất Trình Yển.

Độ sáng trong mật thất quá thấp, cô lại có bệnh quáng gà, căn bản không thể thấy được bất cứ thứ gì, muốn tìm anh nhưng lực bất tòng tâm.

Thấy cô dừng lại, người phía sau thúc giục cô đi nhanh về phía trước, chỉ sợ nếu như đi chậm sẽ bị jumpscare* của NPC làm cho chạy toán loạn

*Chú thích: Jump scare (hay jumpscare) là một kỹ thuật thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet, nhằm hù dọa khán giả bằng cách làm cho họ ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột trong hình ảnh hoặc sự kiện, thường xảy ra đồng thời với một âm thanh đáng sợ, chủ yếu là tiếng la hét lớn.

Thế này cũng tốt, Dụ Thiền buồn bã cúi đầu, nuốt xuống cái tên sắp được hét ra, đợi mật thất kết thúc thì hai người đường ai người đó đi, sau này có lẽ xác suất gặp lại cũng không có.

Đây không phải điều cô luôn muốn sao?

Trong bóng tối dày đặc hình như ẩn giấu rất nhiều thú dữ to lớn và hung ác, chỉ cần tiến lên phía trước, bọn chúng liền xông ra, nuốt chửng mọi người vào bụng.

Vòng qua một ngã rẽ, vừa đi được một bước, phía trước đó không xa đột nhiên hai chiếc đèn lồng màu trắng nhạt sáng lên, phản chiếu mấy chữ lớn màu đỏ tươi trên tấm hoành phi: TÔN THANH SƠN LINH TRẤN.

Giọng của người hướng dẫn một lần nữa lại vang lên: “Giải mã chính thức bắt đầu, mời mọi người ghi nhớ thân phận của bản thân và bối cảnh, chúc mọi người có cuộc hành trình vui vẻ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dường như trong cùng một khoảng thời gian mà đèn lồng đột nhiên chớp tắt kịch liệt, tiếng cười thê lương thảm thiết của con gái đột nhiên phát ra từ phía sau mọi người.

Tất cả mọi người đều chân nam đá chân chiêu, la hét rồi chạy toán loạn.

Trong sự hỗn loạn, Dụ Thiền bị một người nào đó ở phía sau đẩy một cái, trán đập mạnh vào bức tường bên cạnh, đau đến mức cô phải kêu lên mấy tiếng.

Giống như bị hút vào môi trường chân không, không nghe được bất cứ âm thanh gì xung quanh, chỉ có tiếng ầm ầm không ngừng ở trong đầu.

Dụ Thiền xoa nhẹ trán, những người khác đã chạy xa rồi, ánh sáng trắng của đèn lồng ở phía xa thấm vào lòng người, bị cơn gió không biết từ đâu tới thổi bay, lăn lên lăn xuống rồi lại va vào cửa gỗ tạo ra tiếng “cạch… cạch…”

Cửa gỗ khóa chặt, xung quanh đều là vách tường, không có cửa vào nào khác.

Nhớ đến tình cảnh bi thảm của người chơi đi ra từ mật thất lúc trước, Dụ Thiền cắn môi, lắc đầu, cô chỉ là vô tình bình tĩnh hơn những người bên cạnh chứ không phải thật sự không sợ hãi. Dựa vào tường bình tĩnh lại, cái này suy cho cùng là trốn thoát khỏi mật thất không phải nhà ma, xung quanh có lẽ cất giấu manh mối có thể mở cửa.

Cô tiến lên phía trước mấy bước muốn đến gần cửa lớn, tỉ mỉ quan sát.

“Cẩn thận.”

Phía sau đột nhiên có người kéo cô lại, Dụ Thiền không ngờ đến có người sẽ đột nhiên tập kích, theo quán tính ngả về phía sau, lao thẳng vào lòng đối phương, đột nhiên cảm nhận được hương thơm của gỗ tràn ngập.

“Đàn anh.” Trong giọng nói của Dụ Thiền có sự vui mừng bất ngờ mà đến cả bản thân cô cũng không phát giác: “Sao anh lại ở đây?”

“Sao? Em cho rằng tôi là NPC à?”

“Không, ý tôi không phải vậy.”

“Vậy sao em lại giống như một đứa trẻ thế, buông tay liền biến mất.” Trình Yển khoác vai Dụ Thiền, giúp cô đứng vững lại: “Đi đường còn không nhìn, không sợ ngã à?”

Giọng của anh rất nhỏ mang theo cảm giác hơi khô giống như nhét một đám mây vào tai cô. Trong lòng của Dụ Thiền không ngừng có pháo hoa nhỏ được bắn lên, cô đã đánh giá thấp sự yêu thích của mình với Trình Yển, giây phút đó một lần nữa gặp gỡ trong mật thất khiến cô nghĩ đó không phải là thất vọng, không phải bối rối mà là thật sự rất rất vui mừng.

Suy nghĩ thật sự ở nơi sâu thẳm trong nội tâm căn bản không phải là cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Trình Yển, cô thích anh, muốn đứng bên cạnh anh, muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn trở thành bạn của anh.

Cứ cho là bức tường ngăn cách giữa hai người không cách nào phá bỏ được.

Nhưng bên cạnh Trình Yển không thiếu bạn bè, càng không thiếu kiểu con gái cái gì cũng không có như cô.

Cách biệt giữa cô và Trình Yển quá lớn, lớn đến mức người khác chỉ coi cô là một kẻ hám của chứ không có ai tin mục đích đơn thuần của cô.

Hai suy nghĩ đối lập nhau đang thay phiên xuất hiện trong đầu cô, đánh nhau đến bất phân thắng bại. Dụ Thiền không đưa ra được lựa chọn liền theo thói quen muốn trốn tránh khỏi những thứ này.

Nếu đã ở trong mật thất vậy thì cứ chơi đi. Có chuyện gì ra ngoài rồi nói.

Trình Yển khom người xuống, nhặt lên tấm ván gỗ từ chỗ Dụ Thiền sắp giẫm phải, mượn ánh sáng trắng của đèn lồng mà nhìn rõ chữ khắc trên tấm ván sau đó cười nhẹ vài tiếng.

Dụ Thiền bị tiếng cười làm bừng tỉnh, vội vàng kéo tay áo của Trình Yển: “Đàn anh, cơ quan mở cửa chính là tấm hoành phi đó.”

“Hoành phi.”

Tiếng của hai người gần như phát ra cùng lúc, hai âm thanh một lớn một nhỏ hòa vào nhau, có một loại ăn ý và hiểu ngầm hiếm thấy.

Trình Yển lắc lắc tấm ván gỗ trong tay: “Chữ trên này giống với chũ trên tấm hoành phi, có lẽ là chìa khóa tìm ra lời giải.”

Dụ Thiền không thấy rõ, lần mò đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đạo cụ ở trên mặt đất sao?”

Trình Yển ý thức được có gì đó không hợp lý, đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt cô, phát hiện cô căn bản không có phản ứng gì: “Có phải em không thấy gì đúng không?”

Dụ Thiền bất giác giải thích: “Nếu có nguồn sáng thì có thể.”

“Bệnh quáng gà sao?” Trình Yển kéo cổ tay cô, để lên khuỷu tay: “Đoạn đường tiếp theo em bám vào tôi, chỗ này rất bừa bộn, đừng để bị ngã.”

Dụ Thiền cẩn thận từng li từng tí mà bám vào cánh tay của Trình Yển, cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp da ở trong lòng bàn tay. Cô từ trước đến nay chưa từng có tiếp xúc gần như vậy với con trai, hơn nữa đối phương còn là Trình Yển. Hai gò má dần đỏ ửng, cũng may ở đây tối đen như mực nên đã che được khuôn mặt ửng đỏ của cô dưới màn đêm.

Đi được mấy bước, Dụ Thiền cảm nhận rất rõ vì để bảo vệ cô, Trình Yển đã cố ý đi chậm lại.

“Đàn anh.” Cho dù không thể thấy nhưng cô vẫn bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh: “Tôi giống như vì rất nhiều chuyện mà luôn gây phiền phức cho anh, xin lỗi anh.”

Trình Yển không trả lời, chuyên tâm tìm kiếm ván gỗ trên mặt đất. Người chơi bên cạnh cũng đã có người phản ứng lại, cúi đầu tìm kiếm.”

Rất nhanh mọi người đã thu thập được năm tấm ván lớn nhỏ tương đồng, theo thứ tự “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”, đặt lên cái rãnh phía trên cửa lớn.

Lúc tấm ván gỗ cuối cùng được đặt lên, phát ra một tiếng “két…”. Cửa lớn theo tiếng động mà mở ra, thứ chào đón mọi người là đình viện sáng rực ở phía trước. Trong sân treo đèn kết hoa, treo đầy các loại vải lụa đỏ kích thước khác nhau.

Ở giữa nhà chính vậy mà lại đặt một cỗ quan tài to lớn, phía trước quan tài, đặt chậu than đang cháy.

Hỷ tang không rõ, kết hôn và chôn cất lại kết hợp cùng một nơi.

Cảnh tượng kỳ dị này khiến không ít người cảm thấy lạnh sống lưng.

Còn chưa phản ứng lại, hai chiếc đèn lồng trên cửa bỗng vụt tắt.

Chính giữa những người chơi ở phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đi kèm với đó là tiếng gào thét thảm thương của con gái, dọa cho nhóm người hét toáng lên, chen lấn xô đẩy chạy vào trong cửa gỗ.

Hai người con trai đi vào sau cùng vừa chạy vừa chửi: “Vãi, mẹ nó, trong tay NPC còn cầm dùi cui điện, đau chết bố mày rồi.”

Dụ Thiền và Trình Yển chạy vào đầu tiên, lúc trước ở cửa, cô vẫn luôn quan sát mấy chiếc đèn lồng trắng đó. Cô ngay lập tức kéo kéo Trình Yển chạy vào trong cửa gỗ cùng lúc phát hiện ra chúng vụt tắt, chỉ sợ động tác chậm anh sẽ bị nhóm người đó chen lấn đến bị thương.

Nghe thấy sự oán giận của hai người chơi kia, Dụ Thiền ở phía sau đập đập vào ngực, phát hiện ra tay của bản thân còn đang nắm chặt cánh tay của Trình Yển liền như bị điện giật mà buông ra, khí nóng còn chưa tan hết đã một lần nữa bốc lên trong lòng, hoảng loạn chuyển chủ đề: “Luôn cảm thấy chỗ này, hụ hụ, có chút giống với cảnh tượng của âm hôn.”

Trong đình viện có rất nhiều nến điện, ánh sáng vàng ấm áp dường như đánh lên trên mặt người ta một lớp filter nhẹ. Hình dáng và đường nét của Trình Yển mềm mại hơn không ít, trong đôi mắt đen láy điểm xuyết ánh sáng lấp lánh như sao.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô.

Tim Dụ Thiền đập liên hồi, vốn đã nghĩ sẵn văn trong đầu nhưng một câu cũng không nói ra được, cứ đứng ngây ngốc như vậy thôi.

“Dụ Thiền, lúc trước tôi ở thư viện có đọc qua một quyển sách, trong đó nói, có sinh vật cổ một cái đầu to gấp mấy lần con người, thậm chí gấp mười mấy lần. Nhưng chúng vẫn sẽ trở thành một món trong bữa ăn của người cổ đại, em biết vì sao không?”

Dụ Thiền không hiểu tại sao anh lại đột nhiên hỏi cái này liền thành thật trả lời: “Bởi vì loài người biết sử dụng dụng cụ, hơn nữa có sở trường làm việc nhóm.”

“Vậy nên từ khi loài người có ý thức đã sống theo bầy đàn. Giúp đỡ người khác và cũng nhận sự giúp đỡ của người khác.” Trình Yển khom người, nhìn vào mắt cô: “Ý của tôi là lúc nhận sự giúp đỡ của người khác, lời nên nói là “cảm ơn” chứ không phải “xin lỗi”.”

Trình Yển cốc nhẹ vào đầu cô: “Em không phải là phiền phức mà là bạn.”

Dụ Thiền không ngờ sẽ nhận được câu trả lời của anh ở đây, cô cho rằng anh lúc đó chỉ đơn thuần là không nghe thấy hoặc âm thầm nhận lời xin lỗi của cô.

Cô từ bé đã được giáo dục phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mới có người yêu mến. Vậy nên sợ hãi việc cầu xin trợ giúp đỡ từ người khác, lo lắng sẽ quấy rầy đối phương, càng lo lắng người khác coi cô là phiền phức.

Chưa từng nghe có người nói với cô, giúp đỡ người các và nhận sự giúp đỡ từ người khác đều là chuyện vô cùng chính đáng.

Càng không có ai nói với cô: “Em không phải là phiền phức.”

Có một loại cảm giác nhẹ nhõm được trút ra từ sâu bên trong tâm hồn cô, cô muốn nói gì đó, biểu thị sự cảm ơn. Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng liền cảm thấy cổ họng khô rát, lồng ngực như bị bông vải chặn lại, đau đến không nói thành lời.

Đôi mắt đen sáng của Trình Yển gần như trong tầm tay, ánh sáng trong veo màu vàng chảy trong mắt anh, phản chiếu đường nét mờ ảo của cô.

Con tim của Dụ Thiền run lên, cô gật đầu một cách nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play