Trạng thái căng thẳng khiến các giác quan của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, thậm chí cô còn có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa Trình Yển với những người xung quanh.
Chắc đã có người nhìn ra việc Trình Yển tới đây là có mục đích khác, nên nhẹ nhàng thăm dò hỏi: "Anh Trình, cô nàng ngồi phía sau anh có quen không thế?"
Trình Yển cười khúc khích, anh vỗ nhẹ mặt người đàn ông: "Mồm miệng nói chuyện cung kính chút, phải gọi là tiểu thư, hiểu chưa?"
Đối phương lập tức cúi đầu: "Em đổi liền đổi liền mà, anh Trình có hứng thú với vị tiểu thư ngồi bên này sao?"
Bầu không khí lúc bấy giờ như bị đông cứng lại, Dụ Thiền giống như con cá mắc cạn nằm trên biển chờ chết, mặc cho ánh mặt trời phán xét. Bao nhiêu chuyện trong quá khứ lũ lượt ùa về, nhấn chìm cô xuống lòng biển sâu.
Thời gian lại bắt đầu trôi.
"Không quen."
Giọng Trình Yển rất nhỏ, giống như những chiếc lông vũ, nhẹ nhàng phiêu đãng trong không trung, rơi xuống rồi tình cờ lướt qua vành tai Dụ Thiền.
Hô hấp của Dụ Thiền trong nháy mắt liền bình thường trở lại, vẫn còn may, may anh cũng đã không còn nhớ mình nữa.
Vài mảnh ký ức đã bị lãng quên từ lâu chợt lóe lên trong tâm trí cô, đột nhiên nhận ra, cô của ngày trước đã từng rơi nước mắt vì những điều vớ vẩn không đâu, đúng là chẳng đáng tí nào.
"Vị tiểu thư này." Trình Yển đột nhiên mở miệng, anh cầm lấy ly rượu rực rỡ sắc màu, sắc xanh lam của thứ rượu trong ly tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm, giống như vị nữ thần quyến rũ chuyên đi mê hoặc lòng người.
Giọng anh trầm khàn, mang theo sự gợi cảm đặc trưng của đàn ông trưởng thành: “Nghe bạn em nói, em tìm tôi à?”
Nhận ra anh đang nói chuyện với mình, Dụ Thiền xoay người, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng từ tốn, giống như đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất: "Vừa nãy đúng là có chút phiền toái, có điều đã giải quyết xong rồi."
"Ồ, vậy đáng tiếc thật."
Rõ ràng vừa mới nói vậy, nhưng Dụ Thiền lập tức nhận ra biểu cảm trên mặt anh có vẻ khá nhẹ nhõm. Đại khái là vì cuối cùng cũng không cần chụp ảnh với mấy người phụ nữ mà anh không có hứng thú đi, nên đang tự mừng thầm trong lòng.
Anh không thích cô, ngay từ khi bắt đầu, cô đã hiểu rõ rồi.
Lâm An vừa từ bên ngoài quay lại, liền nhìn thấy Dụ Thiền mặt lạnh một mình ngồi ở trong góc, thân hình cô vừa gầy nhỏ lại đơn bạc ở nơi đó, ánh đèn lập lòe vừa vặn chiếu vào bên người, khiến cả người cô giống như bị bóng tối nuốt chửng vậy.
Lo lắng cho cảm xúc của bạn mình, cô ấy lập tức lôi kéo mọi người về phía bàn chơi trò chơi: "Đi nào, bọn họ bên đó đang chơi thật hay thách, cùng đi đi."
Nói bữa tiệc hôm nay là tiệc tổ chức sinh nhật, nhưng thực chất hầu hết những người đến đây chơi đều có mục đích khác, thành ra cũng coi như mọi người đều chơi rất vui vẻ.
Khi Dụ Thiền đi sang, liền bắt gặp cảnh một nam một nữ đang bị phạt thử thách hôn môi trong ba phút, cảnh tượng vô cùng kích thích.
Cô chưa từng trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng nào trực tiếp đến mức này, không khỏi che miệng thấp giọng kêu lên.
Mấy người đàn ông vây xung quanh vừa thấy Dụ Thiền cũng qua đây, vẻ mặt càng thêm phần phấn khích hơn nữa.
Một vòng chơi kết thúc lại tới một vòng khác, có người mặt đối mặt ăn bánh quy, còn có người đóng giả làm nữ chính phim thần tượng diễn cảnh đi tỏ tình khiến không ít người dở khóc dở cười.
Bầu không khí càng lúc càng sôi nổi, có người vỗ tay, huýt sáo, cười to ha ha, thậm chí Dụ Thiền cũng bị bọn họ lây nhiễm làm cho bật cười theo.
Nụ cười còn chưa tắt, đầu của chiếc chai vận mệnh đã từ bên cạnh quay qua đây, từ từ chỉ trúng cô.
Vẫn còn may...
Dụ Thiền giật giật khóe miệng, nghĩ tới một màn lựa chọn thử thách phải chịu phạt vừa rồi, cô cười nói: "Tôi chọn nói thật."
“Nói thật trước cũng được, không thể nói dối cũng không thể không trả lời, nếu không phải bị phạt uống hết mười lon bia.” Người chủ trì lại xoay xoay chai bia trong tay: “Người bị chỉ trúng lần này sẽ đặt câu hỏi.”
Vừa dứt lời, chai bia lập tức chuyển động rồi xoay tròn, ở trước mắt mọi người mà xoay hết một vòng, rồi hai vòng, ba vòng...
Cuối cùng, cái chai cạn kiệt năng lượng rồi từ từ dừng lại.
Đám đông nhìn dọc theo hướng miệng chai, nơi mấy người trong phòng đang lười biếng uể oải dựa vào ghế sô pha, ngón tay thon dài vẫn đương nghịch điện thoại. Trình Yển tùy ý nhếch mí mắt, vẻ mặt đầy hứng thú: "Cái chai này xoay cũng được lắm."
Tại sao anh cũng ở đây?
Dụ Thiền cáu kỉnh nhéo ngón tay, cô vốn cho rằng kiểu người như Trình Yển sẽ không có hứng thú với mấy trò chơi thịnh hành nhưng có phần nhàm chán như này.
Có điều, cẩn thận nghĩ lại, trong mấy năm nay, sự hiểu biết của cô đối với Trình Yển vốn cũng không sâu đến vậy, ít nhất vào năm năm sau, cô cũng không cách nào phân biệt được những lời mà Trình Yển trước mắt cô đang nói này, rốt cuộc câu nào mới là thật, câu nào lại là giả.
Xuyên qua ánh đèn xanh đỏ chớp nhoáng, liền thấy rõ toàn bộ động tác của Trình Yển. Anh hơi nghiêng người, nghe mỹ nữ mặc váy đỏ bên cạnh nói chuyện. Hai người hành động thân mật, không hiểu sao, trong đầu Dụ Thiền chợt lóe lên mấy chữ "tình nhân bên gối".
Cũng phải thôi, anh là Trình Nhị thiếu gia, vị Cậu hai Trình vừa mới ra đời đã là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Thì đương nhiên quanh người cũng không thể thiếu mấy đóa hoa sẵn lòng rộng mở, chờ người tới hái rồi.
Một lúc lâu sau, vị Cậu hai Trình khó phục vụ kia mới chậm rãi mở miệng, giống như một con dao sắc bén, cắt đứt lớp vỏ bọc cứng rắn mà Dụ Thiền đã dày công xây dựng cho mình trong suốt bao nhiêu năm qua.
"Nhưng mà, tôi lại chẳng có khao khát tìm hiểu về mấy người phụ nữ mà mình vốn không có hứng thú."
Biểu cảm trên mặt anh giống như tên đao phủ tàn ác nhất, nhẹ nhàng trao cho cô liều thuốc độc chí mạng gây chết người.
Sau khi Dụ Thiền rời đi, một vị phú nhị đại khác vui vẻ đi đến trước mặt Trình Yển, lắc đầu nói: "Dám không nể mặt Cậu hai Trình là cậu ở ngay chỗ này, em gái này cũng thú vị lắm."
Rồi vỗ vai Trình Yển: "Các anh em đang muốn đuổi theo cô ấy, cậu thấy thế nào?"
Cái vị lớn lên với khuôn mặt phong lưu phóng đãng, ngũ quan sắc nét, mi mục đầy vẻ đa tình này, chỉ cần nhẹ nhàng quăng ra một cái mị nhãn liền có thể câu được trái tim đương độ xuân thì của rất nhiều cô gái nhỏ. Lại thêm năng lực kiếm ra tiền ngay từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ tới lớn, anh càng chẳng bao giờ thiếu con gái vây quanh.
"Chẳng thế nào cả." Trình Yển không quay đầu lại, thờ ơ đùa nghịch với chiếc nhẫn vàng đen trong lòng bàn tay: "Cậu có thể thử xem sao, có điều về cái dự án mới mà cậu đang bàn bạc ấy mà, tôi không thể bảo đảm nhất định sẽ êm đẹp đâu." ( truyện trên app tyt )
Nghe ra được là anh đang uy hiếp mình, Lương Tề há to miệng lùi lại: “Cậu cái thằng khốn này, sao lại ỷ mạnh hiếp yếu thế chứ?” Hắn đi vòng qua trước mặt Trình Yển: “Tôi chỉ đang thắc mắc, vừa rồi cậu còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói cậu không có hứng thú với người ta, sao giờ lại bắt đầu bày đặt tỏ vẻ muốn bảo hộ người ta rồi hả?"
“Ồ, chắc tôi say rồi, nói vớ vẩn thôi.” Vẻ mặt Trình Yển rất vô tội, tựa hồ thực sự là bởi vì bản thân say rượu mà sau đó mới nói ra lời không nên nói trong lúc bực tức vậy.
Nhưng dù có lừa được người khác thì cũng không lừa nổi Lương Tề, từ khi còn là phát tiểu của nhau thì hắn liền biết bạn mình có cái đức hạnh gì rồi: "Có cái rắm ấy, cậu hai ngày nay không phải toàn uống Cephalosporin sao, nếu mà uống rượu thật sao cậu còn chưa chết?"
Họ còn chưa nói xong, đã có người tiến đến cắt ngang cuộc thảo luận về kỳ tích y học của hai người bọn họ, người tới là thiếu gia của một công ty nhỏ, tóc nhuộm vàng, đeo kính áp tròng màu xanh lam, cả người trông cứ có chút không đứng đắn.
Trình Yển có đôi chút ấn tượng với người này, trong nhà đối phương có vài dự án là do Kinh Hoằng đầu tư vào, ở một mức độ nào đó thì hai người cũng được coi là mối quan hệ giữa bên A với bên B.
Vẻ mặt tóc vàng đầy nịnh nọt: “Trình thiếu, cô gái vừa rồi không biết phân biệt tốt xấu, cho cô ta mặt mũi mà cô ta lại không cần, ngài đừng tức giận.” Anh ta lùi lại một bước, đẩy cô nàng mỹ nhân váy đỏ đi theo bên cạnh mình ra phía trước: "Tôi làm người rất biết tốt xấu, chỉ cần Trình thiếu ngài thích là được."
Nụ cười điềm nhiên như không trên mặt Trình Yển đột ngột biến mất. Trong hai năm này anh đã đối xử khách khí với không ít người, đến nỗi nhiều người đã quên mất, năm đó anh đã dùng những thủ đoạn dữ dội đến mức nào, chinh chiến trên thương trường đầy rẫy gió tanh mưa máu, chỉ để giành lại Kinh Hoằng từ trong tay chú nhỏ nhà mình.
Tóc vàng vẫn đang nói chuyện sôi nổi, nhận thấy người phụ nữ bên cạnh mình đang run rẩy, còn cho rằng cô ả là người chưa trải sự đời, nên mới rụt rè khi tới trước mặt ông chủ lớn, bèn liếc nhìn cô ả một cách hằn học.
Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm của Trình Yển, làm anh ta sợ tới mức thiếu chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.
Anh ta hồi lâu không dám nói cái gì, đột nhiên nghĩ tới mấy năm trước cha đã cho anh ta lời khuyên. Khi đó Trình Yển vừa mới tốt nghiệp, vừa mới trở về Trình gia lập tức đánh vị chú nhỏ kia một đòn đau, đặt nền tảng để anh đứng vững trong Trình gia, thậm chí là ở toàn bộ Bắc Thành.
Tóc vàng còn nhớ anh ta lúc đó không hề để tâm đến Trình Yển, không phải chỉ là một cái phú nhị đại có đầu óc với thông minh hơn chút thôi sao, có cái gì hay chứ. Những lời này khiến cha anh ta sợ đến mức khi ấy vội kéo anh ta lại dặn dò cẩn thận, với loại người như Trình Yển thì phải tránh đi càng xa càng tốt.
Không cần biết đó là bạn hay thù, chỉ cần kết giao với anh chắc chắn sẽ mang lại vô số rắc rối.
Khi đó, tóc vàng không quan tâm, cho rằng cha mình chỉ là quá nhạy cảm. Mãi cho tới lúc này, khi anh ta bị Trình Yển nhìn chằm chằm chỉ có thể đứng tại chỗ, động cũng không dám động, anh ta mới thật sự ý thức được, người anh em này hoàn toàn khác so với cái đám phú nhị đại chỉ biết ăn nhậu chơi bời bọn họ.
Trình Yển là loài động vật máu lạnh chỉ biết ăn thịt người chứ không thèm nhả xương.
Tóc vàng chợt có chút hối hận khi nãy vội vàng chạy tới lấy lòng anh, tâm tư của anh nào dễ đoán được.
Hàm ý trong ánh mắt vừa rồi của Trình Yển, chắc chắn là đang không vui rồi.
Với chú nhỏ của mình mà còn tàn nhẫn như vậy, với người không có quan hệ huyết thống với mình chẳng lẽ anh còn có thể nương tay đôi chút hay sao.
Anh sẽ xử mình thế nào đây?
Có khi nào sẽ ra tay với công ty không?
Tóc vàng bị những suy nghĩ của chính mình dày vò dọa sợ đến tim đập thình thịch, anh ta sợ nếu tiếng thở của mình quá nặng sẽ lại khiến Trình Yển khó chịu.
Qua một lúc lâu, phía đối diện rốt cuộc cũng có động tĩnh, có lẽ con dao vẫn luôn treo lơ lửng trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng đã hạ xuống rồi.
Tóc vàng lúc này mới bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, giống như đang giễu cợt, lại cũng như đang khuyên nhủ: "Đối xử với các cô gái, phải biết giữ mồm giữ miệng một chút, mới có lợi với cậu."
Tóc vàng liên tục gật đầu: "Đúng đúng, lần sau tôi tuyệt đối không dám nữa."
“Quay về nói với bố cậu, khoản đầu tư của gia đình cậu trong quý tới giảm một nửa.” Trình Yển đặt ly rượu sạch của Lương Tề vào lòng bàn tay tóc vàng: “Còn tại sao à, kêu ông ấy đây là ý của tôi, gửi lời xin lỗi tới những người mà cậu đã từng xúc phạm, đã hiểu chưa?"
Tóc vàng nhăn mặt, ngoại trừ gật gật đầu, cũng không dám làm ra bất kỳ động tác nào khác.
Trò hay lần này Lương Tề thấy cũng đã xem đủ rồi, quyết định cứu tóc vàng đang trên bờ vực sụp đổ một mạng, tiện thể kéo Trình Yển ra ngoài luôn: "Được rồi, người khác không nhìn ra chẳng lẽ tôi cũng không nhìn ra hay sao? Album riêng tư trong điện thoại di động của cậu ấy mà, toàn bộ đều là ảnh của em gái vừa rồi, cô nàng hẳn là Bạch Nguyệt Quang của cậu đi. Giờ cũng đã gặp lại rồi, sao cậu còn mở miệng ra là lại làm tổn thương người ta nữa chứ?"
Trình Yển chỉ cho hắn thấy chiếc BMW đang đậu ở phía xa: "Bên kia, là người của Trình Tự."
Lương Tề tự hỏi: "Sao chú nhỏ cậu lại nắm bắt tin tức nhanh vậy chứ?"
"Không phải ông ta nhanh tin, mà là cục diện hôm nay vốn đều là do ông ta bày ra."
“Ý cậu là?” Lương Tề trong nháy mắt trừng lớn mắt: “Chuyện của em gái kia cậu giấu kỹ đến vậy, Trình Tự sao mà lần ra được?”
"Ông ta chưa lần ra."
Ánh mắt Trình Yển thâm trầm, ánh lên vẻ nguy hiểm hung hãn, giống như một con báo chuẩn bị săn mồi: "Cho nên, đêm nay bất quá chỉ là thử một chút thôi."
Anh lắc lắc đầu rồi ngừng lại không nói nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT