Đại sảnh vẫn ồn ào như cũ, cô bé nửa tiếng trước vẫn còn ở đây khóc thầm, giờ đang ôm điện thoại chơi Vương giả vinh diệu, còn đặt một combo KFC dành cho trẻ em ở bên cạnh.
5 phút trước đó đàn chị gửi tin nhắn cho cô, nói rằng bọn họ sắp phải vào mật thất rồi, có lẽ không thể trả lời tin nhắn kịp thời được.
Dụ Thiền tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, không để ý đến ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, lôi điện thoại ra lặng lẽ học thuộc từ vựng.
Một lúc sau, hướng dẫn viên tập hợp những người chơi của lượt tiếp theo đến tập hợp ở cửa phòng nghỉ ngơi để soát vé qua loa ở quầy lễ tân.
Thấy Dụ Thiền đứng dậy đi về phía bên kia, mấy nam sinh bên cạnh rục rịch manh động, tụm lại một chỗ thì thầm gì đó, thỉnh thoảng ngó qua bên phía cô, có ý định gì thì không nói cũng biết.
Dụ Thiền không muốn chuốc thêm phiền phức, bước nhanh chân đi theo sau hướng dẫn viên.
Bỗng nhiên, có người đụng vào vai cô một cách nặng nề, chân đứng không vững, theo quán tính chao đảo mấy bước, Dụ Thiền khẽ cau mày, quay người lại nhìn “kẻ gây chuyện” sau lưng.
Người đó là một trong những nam sinh vừa nãy, anh ta cười hì hì xin lỗi một cách cà lơ phất phơ: “Người đẹp, xin lỗi nha. Bé đi một mình hả, bọn mình chơi chung nhá.”
Chỗ bị đụng trúng đau nhức âm ỉ, Dụ Thiền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với chàng trai kia một cách đề phòng. Cô nhớ đến cuộc chạm trán ở cổng công viên giải trí lần trước, cô không có tí thiện cảm nào với mấy chàng trai ất ơ này, lạnh lùng lắc đầu: “Không cần.”
Dường như chàng trai chẳng hề nhìn ra sự đề phòng và lạnh nhạt của Dụ Thiền, không biết là cố ý hay vô mình mà cứ chích đến gần người cô, cả người tỏa ra mùi son phấn khó ngửi: “Người đẹp lần đầu đến chơi mật thất này hả? Trong này có vai cô dâu chú rể, một mình bé lỡ như bóc trúng cô dâu, bị chàng trai khác đụng chạm thì làm thế nào? Theo đội bọn anh đi, mấy người bọn anh bảo vệ bé nè.”
Lưng Dụ Thiền căng cứng, nhìn chàng trai một cách cảnh giác, hành vi động tay động chân của người này khiến cô rất ghét, nghiêm mặt nói: “Hình như chúng ta chẳng hề quen nhau, có thể cách xa tôi một chút không?”
Chàng trai này tên Lâm Tùy Văn, tự đánh giá bản thân rằng ít nhiều cũng được tính là trai đẹp, lúc ở trường cũng thường được gọi là hotboy của trường, cả một đống người theo đuổi vây quanh. Theo anh ta thấy, hạ mình đến bắt chuyện với Dụ Thiền đã là nể mặt cô lắm rồi, không ngờ cô lại từ chối hết lần này đến lần khác, đúng là không biết điều.
Anh ta liếc mắt, phát hiện đồng bọn ở phía sau đang nháy mắt ra hiệu với anh ta, dường như đang chế giễu anh ta rằng một cô gái nhỏ như vậy mà còn không nắm bắt được.
Lâm Tùy Văn bĩu môi, đẩy Dụ Thiền một cách hung dữ: “Giả vờ thanh cao cái gì chứ? Đến mật thất chơi một mình chẳng phải là để tìm bồ sao? Hay là, cô đến bán, một đêm bao nhiêu tiền?”
Dụ Thiền hít một hơi sâu, đè nén sự kích động trong lòng, khuyên bản thân không cần phải dây dưa với loại người không có giáo dục này.
Vừa định đi tìm nhân viên công tác của mật thất, bỗng nhiên có người vụt qua từ bên cạnh, chặn trước mặt cô, một mùi thơm dịu thoang thoảng theo đó mà tỏa ra bốn phía, át đi mùi son phấn khiến người ta phát ngấy trên người Lâm Tùy Văn.
Dụ Thiền ngơ ra vài giây, hơi không hiểu, sao Trình Yển lại xuất hiện ở chỗ này. Không phải giờ anh nên ở trong mật thất với Yulia sao?
Trình Yển bảo vệ an toàn cho Dụ Thiền ở phía sau, tùy ý liếc Lâm Tùy Văn một cái, cười một cách không nghiêm chỉnh giễu cợt: “Yo, người anh em trông cũng đẹp trai ha, tôi có một người bạn, độc thân hơn 30 năm rồi, chưa từng có người yêu. Anh ta vô cùng thích kiểu như anh, hay là mấy người chúng ta cùng nhau lập nhóm để chơi nhé?”
Lâm Tùy Văn thấy chàng trai trước mặt cao hơn mình nhiều, hơi sợ cảm giác chèn ép mà anh đem đến, không tự chủ được mà lùi lại vài bước. Sau khi ý thức được bản thân đang làm cái gì, lại thẹn quá hóa giận, nâng cao giọng tạo can đảm cho mình: “Mày là ai? Thần kinh à.”
Trình Yển chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc kích động của anh ta, không thèm đếm xỉa mà trả lời: “Ấy, chẳng phải đến mật thất chơi là để tìm bồ sao? Sao người anh em lại bắt đầu giả thanh cao rồi? Hay là, anh chê giá thấp?”
Lâm Tùy Văn ý thức được đối phương đang cố ý cà khìa, mặt biến sắc: “Chơi tao đúng không?”
Trình Yển nhướng mày, cúi đầu nhìn đôi mắt sắp bùng lửa của Lâm Tùy Văn: “Đừng nóng vội, người bạn đó của tôi có ba căn hộ ở Bắc Thành lận, không phải là trả không nổi đâu, người anh em, ra giá đi.”
Lúc này, nhân viên soát vé vừa hay đi đến chỗ bọn họ, nghe được cuộc trò chuyện của hai người, sau khi soát vé xong, nhìn Lâm Tùy Văn với ánh mắt phức tạp, phát ra tiếng thở dài “chậc chậc” trong miệng, lắc đầu rồi rời đi.
Tuy rằng không nói câu nào cả, nhưng còn khiến Lâm Tùy Văn khó chịu hơn nói ra.
Anh ta bấp ba bấp búng cả nửa buổi không nói nên lời, muốn giải thích, cuối cùng vào lúc bóng dáng ông bác sắp biến mất, hét lên: “Biểu cảm đó của bác là như thế nào? Tôi chẳng hề quen biết anh ta.”
Vốn chẳng có mấy người chú ý đến cuộc tranh chấp ở đây, anh ta hét lên như vậy, mọi người đang buồn chán nên lập tức tập trung sự chú ý qua bên này.
Trình Yển cong môi cười nhẹ, biểu cảm không thể chân thật hơn: “Người anh em, 3 vạn một tháng, mức giá như thế đã đủ mua anh chưa? Không đủ thì anh nêu ra, yên tâm, bạn tôi có tiền, trả nổi.”
Có người nghe câu này xong, trong chốc lát mở to hai mắt, biểu cảm hứng thú, dáng vẻ như đã nghe được một tin lớn vậy.
Không phải Lâm Tùy Văn không chú ý đến những lời thì thầm kìa, chỉ cảm thấy đầu mình như căng phồng ra, cả mặt nóng như lửa đốt, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng mất mặt đến thế này.
Dụ Thiền nghe thấy giọng điệu như chọc chó của Trình Yển, nhịn không được mà muốn cười. Cô thất thần, dường như lại nhìn thấy buổi hoàng hôn hôm ấy, ngồi bên vách tường, nói vài ba câu đã có thể chọc cho những thiếu niên vô lại xoay vòng vòng.
Phong cách làm việc của anh chính là như vậy, vừa nói toạc vừa mạnh mẽ, sẽ không giả vờ sĩ diện nói đạo lí với người ta, mà như chơi trò chơi vậy, nói vài ba câu là đã chọc cho người ta một đao, khi nào xong mới thôi.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tùy Văn thực sự quá buồn cười, Dụ Thiền bịt miệng lại khẽ cười ra tiếng. Lọt đến tai Lâm Tùy Văn, lại trở thành cười nhạo, sỉ nhục anh ta.
Bị chọc cho bực sôi máu, lại không dám nổi giận với Trình Yển, thế là quay người bỏ đi văng tục chửi thề, kéo đám bạn không ra gì đó rời khỏi đại sảnh, cảm giác bóng lưng có hơi xám xịt.
Dụ Thiền đã sắp cười đến mức không thẳng lưng được rồi, ở chỗ chàng trai kia, cô đã hoàn toàn hiểu được cái gọi là gậy ông đập lưng ông. Có lẽ anh ta sẽ không dám nói năng thô lỗ với con gái một cách tùy tiện trong một khoảng thời gian dài.
Trình Yển chầm chậm quay người, im lặng khoanh tay đợi Dụ Thiền cười xong, làm như nuối tiếc mà thở dài: “Haiz, xem ra chỉ có thể để bạn tôi tiếp tục độc thân rồi.”
Dụ Thiền thấy anh vẫn đang nghiêm túc diễn kịch, nhịn cười đến mức bả vai run bần bật: “Đúng là khá đáng tiếc.”
Hướng dẫn viên xác nhận với nhân viên soát vé qua bộ đàm xong, cầm bảng tên của mình hét lớn: “Người chơi ở khu số 3 <> đi theo tôi, chúng ta đến phòng nghỉ ngơi số 1.”
Giọng của cô ấy được khuếch đại bằng máy khuếch âm, vô cùng có tính thẩm thấu.
Dụ Thiền bị làm cho giật mình mà hoàn hồn, bỗng nhiên ý thức được vừa nãy bản thân đang làm gì, nhanh chóng quay người, không cười nữa, đi về phía trước một cách ủ rũ.
Đi chưa được mấy bước, đã bị Trình Yển xoay vai quay lại đối mặt với anh.
“Cứ thế là đi?” Trong đôi mắt trong veo của anh ẩn chứa một cảm xúc không rõ ràng, độ cong của khóe môi như ngả ngớn trêu chọc: “Đồ không có trái tim, giúp em giải quyết rắc rối lớn đến vậy mà ngay cả câu cảm ơn cũng không có?”
“Cảm ơn đàn anh vì chuyện vừa nãy.” Móng tay của Dụ Thiền đâm vào lòng bàn tay, mỗi lần khi cô căng thẳng, luôn có thói quen làm động tác này.
Đèn sợi đốt chói mắt treo ngay trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng trắng chiếu rọi khắp nơi, khiến làn da trắng sứ của Dụ Thiền giống như một viên ngọc đẹp vô cùng trong suốt. Trình Yển nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc, cô rất hợp với màu thuần sắc, cho dù là màu trắng thuần hay là màu đỏ thuần, những màu sắc dư thừa khác xuất hiện trên gương mặt này đều vướng víu thừa thãi.
Trong ấn tượng của anh, cô rất hiếm khi trang điểm, đến cả buổi lễ khai giảng lúc đó lên bục nhận giải cũng để mặt mộc. Hình như chỉ có cái lần đến phỏng vấn vị giáo sư già kia, cô mới bôi một lớp son nhàn nhạt. ( truyện trên app tyt )
Sau này chiếc áo bị dính vết son đó được dì Vương giặt cho sạch sẽ, treo trong tủ quần áo ở nhà, Trình Yển cũng không nói ra được tại sao bản thân lại không vứt nó đi.
“Như này mới đúng.”
Anh cười với Dụ Thiền, ra hiệu cho cô cùng đi đến phòng nghỉ tìm hướng dẫn viên: “Đi thôi.”
Dụ Thiền không trả lời, im lặng đi ở phía trước. Cảm giác tồn tại của Trình Yển quá mạnh, hương thơm nhẹ mùi gỗ thoang thoảng như là xiềng xích, khiến tay chân cô khó mà hoạt động như bình thường. Cô lôi điện thoại ra lướt bảng tin, gắng di dời sự chú ý.
1 phút trước, đàn chị đăng một bức ảnh lên bảng tin. Trên đó là hai bàn tay đan vào nhau, thêm chữ: Cuối cùng người nào đó cũng đã ngả vào vòng tay nam thần như ý nguyện.
Dụ Thiện ngơ ngác, thấy hơi lạ.
Bàn tay trong bức ảnh là Yulia, chiếc nhẫn trên tay cô ấy là phiên bản giới hạn, mấy ngày trước Lâm n còn than thở với cô rằng, mình đã đến tận cửa hàng ở Pháp mà cũng không tranh được.
Nếu như đây là Yulia, vậy tay còn lại là của ai?
Một phút trước, Trình Yển vẫn còn đang chọc chàng trai ất ơ kia như chọc chó.
Chẳng lẽ cô ấy không phải là bạn gái của Trình Yển?
Nhưng mà, sự thân mật và tin tưởng giữa hai người họ, chẳng hề giống dáng vẻ của bạn bè bình thường.
Dụ Thiền nhớ lại năm cô lớp 12, Trình Yển từng nhận lời mời của phía nhà trường, về trường giao lưu tọa đàm với tư cách là học sinh ưu tú đã tốt nghiệp.
Sau khi tọa đàm kết thúc, Dụ Thiền đã nhom nhén tâm tư nhỏ, tìm giáo viên phụ trách hội nghị lần này, xin ở lại giúp quét dọn hội trường. Cô nhân cơ hội chuyển tài liệu lướt qua vai anh, chỉ như vậy thôi cũng đã đủ cho cô vui vẻ rất lâu rất lâu.
Sau khi quét dọn sạch sẽ đại sảnh, Dụ Thiền kéo bao rác đến bãi rác phía sau tòa nhà lớn vứt rác.
Vô ý nghe được Trình Yển đang tán gẫu với đám bạn ở một góc cầu thang.
Anh bị bao quanh bởi một nhóm nam sinh giống như mặt trăng ở giữa được bao quanh bởi các vì sao, chỉ đơn giản là đứng ở nơi đó thôi cũng khiến tất cả những người vây quanh như bị lu mờ.
Dụ Thiền nhìn đến ngơ ngác trong vô thức, nắm chặt bao rác, không động đậy một hồi lâu.
Mấy nam sinh tụm lại một chỗ, thường thích thảo luận về đề tài bạn gái của ai là xinh đẹp nhất. Cứ thế tự nhiên rồi bàn đến Trình Yển.
Có người nói một cách ngưỡng mộ, bạn gái của Trình Yển là hoa khôi của lớp ở trường cấp 3 của bọn họ, cô gái đó xinh đẹp đến nỗi đi trên đường sẽ bị nhầm thành là một ngôi sao nổi tiếng nào đó.
Trình Yển xua tay chặn điếu thuốc mà người khác đưa qua, dường như không được vui lắm: “Chia tay từ lâu rồi.”
Những người vây quanh đều ngạc nhiên: “Em gái xinh đẹp như thế, sao lại chia tay? Đúng là thiếu gia Trình, bạn gái ở bên cạnh không kéo dài hơn một tháng.”
Cũng có người có cách nhìn khác về chuyện này, truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người với gương mặt đắc ý: “Mấy ông chẳng hiểu cái này rồi, bạn gái chỉ có thể có một người, nhưng mà hồng nhan tri kỷ có thể có tận mấy người, với IQ của thiếu gia Trình nhà chúng ta, câu hỏi lựa chọn đơn giản như vậy, chẳng lẽ không nhìn thấu được sao?”
Tiếng hihi haha của đám người càng ngày càng lớn, Dụ Thiền gục đầu ủ rũ nhìn bóng lưng của Trình Yển, không hiểu sao lại hơi buồn bực. Anh không đi chung với mấy người kia, mà chọn hướng ngược lại, ánh nắng trải dài trên lưng anh, từ từ biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cho nên, Yulia là hồng nhan tri kỷ của anh sao?
Không cần chịu trách nhiệm cũng không bị hạn chế, tận hưởng sự vui vẻ do cảm giác mập mờ đem đến, nhưng không được coi là xiềng xích trách nhiệm nghĩa vụ các kiểu.
Dụ Thiền rất khinh thường ý chí của bản thân, lúc quyết định thì dứt khoát gọn lẹ, lúc thực hiện lại lôi thôi dai dẳng, đã nói phải quên anh đi, lại không nhịn được mà chú ý đến tất cả những thứ liên quan đến anh.
Là một trường THPT danh tiếng xếp đầu bảng toàn quốc, trường THPT số 1 đã thu hút không ít học sinh con nhà giàu và học sinh giỏi.
Những người này thường được chia thành 2 kiểu, một kiểu là nhân vật chính của những câu chuyện phiếm trong khuôn viên trường, họ coi việc đã ngủ với bao nhiêu người, đang mập mờ với bao nhiêu đối tượng làm cái vốn để khoe khoang. Bọn họ ăn chơi đàng điếm, làm xằng làm bậy tùy hứng, cho dù gây ra họa lớn đến mức nào, cũng chẳng cần quan tâm đến việc gánh hậu quả, bởi vì có bố mẹ chống lưng.
Ví dụ như thằng nhãi côn đồ đầu đỏ chặn Trình Yển trong ngõ cụt hồi đó.
Kiểu còn lại thì xa rời quần chúng, đối xử xa cách với người khác nhưng rất lịch sự, luôn không thèm nói nói câu nào với bạn học bình thường, quen với việc phớt lờ người khác, tạo thành một nhóm nhỏ vững chắc không thể phá vỡ với những bạn học có gia cảnh tương đương.
Còn Trình Yển không thuộc kiểu nào cả, anh không giống với bất kì ai, anh là đàn anh tỏa sáng nhất trường, được tất cả bạn học ngưỡng mộ, được các giáo viên từ già đến trẻ khen ngợi không ngớt lời hết lần này đến lần khác.
Dụ Thiền sẽ mãi mãi không quên được buổi chạng vạng hôm ấy, chàng thiếu niên tỏa sáng rực rỡ dưới ráng chiều ở chung với cô, trên người phát ra ánh hào quang, chạy điên cuồng trên đường phố một cách tùy ý. Đó là lần đầu tiên linh hồn cô cảm nhận được sự tự do.
Tất cả những phẩm chất riêng trên người anh đều khiến người ta mê đắm, khiến cô không có cách nào đè nén tình cảm của mình, can tâm tình nguyện trở thành một trong muôn vàn con đom đóm không biết tự lượng sức mà ngưỡng vọng bầu trời.
Kiểu tình cảm này giúp cô chèo chống, trải qua 3 năm cấp 3 buồn tẻ nhàm chán. Luôn nghĩ rằng, cho dù chỉ là một con đom đóm, cũng phải làm con đom đóm dốc hết sức mình để phát sáng. Cho dù cơ hội gần như bằng không, cũng muốn thử xem, trở thành một đàn em giỏi giang nhất, khiến Trình Yển có thể nhìn thấy cô vào một ngày nào đó.
Cô tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, khiến vô số người nhớ đến tên cô —— một Dụ Thiền rất giỏi giang của trường THPT số 1.
Nhưng bây giờ, dường như dũng khí cố gắng tỏa sáng năm đó đã bị dùng sạch rồi.
Lúc đó mọi người đều ở trong khuôn viên trường, học chung một tòa dạy học, trông có vẻ giống như gần trong gang tấc. Nhưng đó đều là cảnh tượng giả dối, là bức tường vây quanh khuôn viên trường đã che lấp đi khoảng cách mà cấp bậc tạo ra, để rồi đâu đâu cũng có người dám mơ mộng.
Bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi.
Khi đến phòng nghỉ, hướng dẫn viên đang phát thẻ vai và áo quần cho mọi người, những người chơi khác đều đang ngồi trong phòng nghỉ. Nhìn thấy cô và Trình Yển bước vào, đồng loạt quay qua nhìn.
Dụ Thiền theo bản năng cảm thấy những ánh mắt này rất kì lạ, đi từng bước nhỏ qua bên cạnh.
Hướng dẫn viên thì lại cười rất thân tình: “Thì ra hai người chơi còn lại là người yêu, vậy thì dễ phân rồi.”
“Hả?”
Dụ Thiền ngại ngùng không biết nên nói gì mới đúng, liên tục xua tay phủ nhận, nhưng giọng cô quá yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị loa khuếch âm của hướng dẫn viên lấn át.
Hướng dẫn viên lấy ra hai bộ Cát phục màu đỏ đậm: “Chỉ còn thẻ vai cô dâu chú rể, tôi còn đang lo hai người chơi còn lại là nam, không dễ phân lắm.”
Nói rồi, hướng dẫn viên chạy qua phát Cát phục và thẻ vai cho bọn họ.
Hai má Dụ Thiền nóng hổi, kéo vạt áo của hướng dẫn viên rồi nhỏ giọng giải thích: “Chị ơi, bọn em thật sự không phải là người yêu.”
Hướng dẫn viên lộ ra biểu cảm “Chị hiểu”, an ủi nói rằng: “Yên tâm, chủ đề này của mật thất chỗ chúng tôi được Nguyệt Lão phù phép, chỉ cần từng chơi 2 vai cô dâu chú rể này, 10 đôi thì đến 8 9 đôi nên duyên.”