Không biết có phải là do ảo giác hay không mà từ sau khi Trình Yển bước vào thì những âm thanh bàn tán xung quanh đều nhỏ lại đi rất nhiều.
Anh đứng giữa đám người, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với cô. Cả cơ thể tỏa ra một khí chất cao quý đứng đắn, không thể với tới.
Ngay lúc này, lại một lần nữa Dụ Thiền ý thức được giữa cô và Trình Yển thực sự có một khoảng cách rất lớn mà không bao giờ có thể vượt qua được.
Cô giả vờ không nghe thấy lời trêu chọc kia của anh, cười một cách xa cách xem như trả lời rồi nhanh chân rời khỏi sảnh lớn.
Để tạo dựng bầu không khí, căn nhà mật thất này cách xa khu công nghiệp ồn ào, nhìn từ ngoài vào thì các căn nhà xung quanh vô cùng đổ nát và không có dấu hiệu của sự sống. Giống như trong một giây tiếp theo sẽ có một tiếng hét thất thanh phát ra từ tòa nhà kia.
Bức tường đối diện vẽ đầy những vết nguệch ngoạc theo phong cách hậu hiện đại, màu sắc rất hào nhoáng, chỉ có điều dán quá nhiều loại quảng cáo nhỏ trên đó nên nhìn vào thì thấy chẳng ra làm sao.
Gió thu phất phơ làm cho những tán lá xanh trên cây cũng chuyển động theo.
Dụ Thiền dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm tranh phun sơn trước mắt đến ngơ ngẩn. Cô rất thích thời tiết như bây giờ, ấm áp không nóng cũng không lạnh, gió mát nhẹ nhàng vỗ vào cơ thể như muốn xoa dịu mọi muộn phiền.
Cô cứ đứng yên như vậy, chẳng bao lâu thì tin nhắn của đàn chị được gửi tới, lo lắng hỏi xem có phải cơ thể cô không được thoải mái hay không.
Dụ Thiền vội vàng lấy lại tinh thần tỏ vẻ mình không sao, chỉ là bên trong quá khó chịu nên muốn hít thở không khí.
Cô do dự một lát rồi gõ lên bàn phím một câu, muốn tìm một lý do rời đi trước.Tin nhắn còn chưa soạn xong thì tin nhắn của đàn chị đã được gửi tới trước:
[Đàn chị: Không sao, chị mua vé cho em xong rồi, vẫn chưa đến lượt chúng ta nên em có thể ở ngoài đó thêm một lúc.]
Mua vé rồi...
Dụ Thiền nhớ lúc cô vừa mới bước vào căn nhà thám hiểm thì có chú ý đến trên bản quảng cáo tuyên truyền có mấy chữ lớn rất bắt mắt: Cửa hàng không hỗ trợ hoàn vé.
Một tấm vé vào cửa với giá 88 tệ, nếu như không đi thì chỉ tấm vé xem như vô ích. Cô cũng không thể vui vẻ an lòng mà lãng phí 88 tệ được, như vậy quá mức xa xỉ.
Nhưng vừa nghĩ đến nhìn thấy Trình Yển và Vưu Lợi Á bên trong mật thất thì trong lòng cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt đến mức hít thở không thông.
Ài, Dụ Thiền thở ra một hơi nhỏ, kiên cường kéo cửa ra bước vào trong.
Trong sảnh lớn lại có nhiều thêm người, biểu tình trên khuôn mặt của họ thể hiện rõ có chút mất hồn. Còn có cô gái nhỏ mười tuổi ngồi khóc ròng trên ghế sô pha, trong miệng không ngừng hét “đáng sợ quá”, những người xung quanh đều nhẹ giọng an ủi cô ấy, dáng vẻ ân cần dịu dàng khiến cho Dụ Thiền ngưỡng mộ không thôi.
Thật tốt.
Thì ra đây chính là cuộc sống của bé gái từ nhỏ đã sống trong gia đình hạnh phúc, có thể thỏa mái mà khóc, cũng không phải lo lắng sẽ có người chỉ trích cô bé ấy vô dụng làm màu chỉ bời vì những giọt nước mắt của cô bé ấy.
“Đang nghĩ gì thế?”
Đàn chị vượt qua đám người đi đến bên cạnh Dụ Thiền rồi đưa cho cô một tấm vé, còn thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang bên đó rồi cho rằng cô đang nhìn người con trai ngồi bên cạnh cô bé kia: “Sao nào, thích đàn anh ngồi bên kia?”
Dụ Thiền nhận lấy tấm vé rồi tiện đó thay đổi chủ để: “Đàn chị, tấm vé này tí nữa dùng để xác nhận thân phận sao?”
“Đúng rồi, nó giống như vé vào cửa vậy, đợi lát nữa trước khi vào mật thất thì sẽ có người kiểm vé.”
Dụ Thiền gật gật đầu, cất kỹ tấm vé, cô ngoan ngoãn cười với đàn chị: “Mọi người định chơi theo chủ để nào vậy ạ?”
“Có hai lựa chọn, xem xem em thích cái nào.” Đàn chị lấy điện thoại ra đưa cho Dụ Thiền xem sơ qua về mật thất, “Cái thứ nhất là chủ đề hiện đại, không cần phải thay áo quần, cái này gọi là <>. Hầu hết chúng ta đều thích chơi cái này. Cái thứ hai là chủ đề cổ đại, yêu cầu cần phải thay áo quần cổ đại, gọi là << Ngày lành tháng tốt>>, nếu như chọn cái này thì có thể phải đi chung với người lạ.
Hai sự lựa chọn, cũng có thể nói rằng cô có cơ hội tránh đối mặt với Vưu Lợi Á và Trình Yển. Sự muộn phiền trong người cũng vơi đi ít nhiều, có cảm giác như chết đuối mà vớ được cộc.
Cô đè ép sự hưng phấn xuống, thăm dò hỏi: “Đàn chị, chị và bạn của chị muốn chơi cái nào?”
Đàn chị ranh mãnh chớp chớp mắt: “Tháng 6 năm sau chị tốt nghiệp thì đương nhiên sẽ chơi <> rồi. Hình như Vưu Lợi Á cũng chọn cái này. Nghe nói <> rất đáng sợ, trong đám người chúng ta cũng không có mấy người chọn cái này.
“Vậy thì em sẽ chơi cái này.” Dụ Thiền chỉ vào áp phích quảng cáo <>.
“Được, chị đi hỏi những người khác đây.”
Đàn chị ghi tên của Dụ Thiền lên trên mảnh giấy, xoay người đi tìm những bạn học khác.
Dụ Thiền thở nhẹ ra một hơi, thật ra cô rất sợ khủng bố kiểu Trung Quốc như này, chủ yếu là vì hồi còn nhỏ từng xem qua phim thây ma nên để lại ấn tượng quá sâu đậm, một người như cô từng xem một số bộ phim đáng sợ như , đến mặt còn không biến sắc mà khi xem bộ < Kinh thành số 81> do Trung Quốc sản xuất thì bị dọa đến mức nửa đêm vẫn không ngủ được.
Nhưng mà vì có thể tránh xa Trình Yển, buổi tối gặp ác mộng thì cũng đành gặp ác mộng thôi.
Trình Yển đang ngồi ở đối diện cô cúi đầu nhìn điện thoại, trên mặt không có biểu tình gì. Lúc anh ấy trở nên yên tĩnh thì cả cơ thể đều mang một khí chất trái ngược, cụ thể là như thể nào thì cô cũng không thể nói rõ được.
Cấu tạo của cái mật thất trốn thoát này vô cùng đặc biệt. Sảnh lớn tầng một là khu nghỉ ngơi cho khách. Một nửa tầng hầm thứ hai là khu nghỉ ngơi cho nhân viên, còn nửa phần còn lại là dành cho trò chơi điện tử. Tất cả mật thất đều được xây ở tầng hầm thứ ba.
Nhân viên lễ tân vừa mới nói <> lượt tiếp theo phải đợi hơn một tiếng nữa. Dụ Thiền không muốn ở chung một bầu không khí với Trình Yển thêm một chút nào nữa nên cô đã cầm lấy chai nước khoáng của mình, từ cửa nhỏ đi xuống, cô nhìn xung quanh, chuyển dời sự chú ý của mình.
Bầu không khí ở đây được thiết kế rất tốt và các hành lang đều được bao phủ bởi các áp phích kinh dị. Cùng với đó là những ngọn đèn có độ sáng yếu màu đỏ đỏ xanh xanh, cả không gian đều tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Mắt của Dụ Thiền có chút nhập nhờn, trong không gian lờ mờ như vậy thì căn bản không thể nhìn rõ được cầu thang. Cô mở đèn pin điện thoại lên, vịn vào tường rồi vô cùng cẩn thận đi xuống dưới.
Khu trò chơi điện tử náo nhiệt hơn sảnh lớn, âm thanh ồn ào đập vào màng nhĩ, phát ra một loại cảm giác có tính xuyên thấu.
Dụ Thiền không kịp thích ứng với bầu không khí này, cô từ chối hai chàng trai đi tới bắt chuyện và xin wechat của mình rồi đi thẳng tới bức tường bắn súng ở phía trước.
Trên quầy trưng bày giải thưởng có rất nhiều búp bê hình thù khác nhau, cô dừng lại trước một trong số chúng, trong lòng cảm thấy hỗn loạn. Con rối này rất giống với chú chó nhỏ mà hồi nhỏ cô từng nuôi.
Chú chó kia là do bà lão nhà bên tặng cho cô. Bà lão nói, chú chó nhỏ và cô có duyên, cả đời này cũng chỉ nhận một mình cô làm chủ nhân của nó. Chú chó thật sự rất thích cô, một khi cô tới gần thì nó sẽ liếm lòng bàn tay cô bằng chiếc lưỡi mềmn mại của mình rồi phát ra âm thanh ư ử từ trong cổ họng.
Sau này khi chú chó lớn được sáu tháng thì bắt đầu tiễn cô đi học, còn không quản mưa gió mà đứng ở trước cửa hẻm nhỏ chờ cô, vừa nhìn thấy cô thì lập tức hưng phấn mà vẫy vẫy đuôi chạy tới.
Những người không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó thì vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được một sinh mệnh với cuộc sống tươi mới, độc lập và một trái tim nhiệt huyết đập mạnh từng hồi đang cố gắng chạy về phía bạn thì rốt cuộc có cảm giác như thế nào đâu.
Đó là trong cuộc sống học sinh tiểu học ảm đảm, nó chính là niềm an ủi duy nhất thắp sáng sinh mệnh của cô.
Dụ Thiền cúi thấp đầu, ngón tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, trong một vài giấc mộng nào đó cô vẫn có thể gặp lại chú chó kia. Cảnh trong mơ vô cũng đẹp đẽ, nhưng thực tại lại giống như một cái cưa rồi từ từ cưa qua cưa lại trên trái tim cô. Cắt thịt bằng dao cùn khiến cho người ta đau khổ nhất.
“Em thích cái này?” Phía sau đột nhiên bị một cái bóng lớn bao phủ, mang theo hương gỗ tươi mát xua tan đi mùi khói thuốc khó chịu xung quanh.
Dụ Thiền hít một hơi đầy khó khăn, xoay người đối mặt với anh.
Đèn trong khu trò chơi điện tử bỗng sáng lên.
Ánh sáng trong suốt chiếu đều trên người anh, làm rõ tất cả những ưu điểm trên khuôn mặt anh. Đôi mắt sâu trong veo đen như mực, được hàng mi mảnh bao phủ trong bóng tối. Đuôi mắt hơi nhướng lên, xương quai hàm thanh tú đẹp như tranh vẽ.
Nhìn thấy cô ngẩng đầu, anh thoải mái mà nhoẻn miệng cười, ngũ quan tuấn tú chốc lát lại càng trở nên sinh động, cả cơ thể đều tỏa ra ánh sáng tự tin.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Dụ Thiền thật sự đã cho rằng ánh sáng rực rỡ chói lòa chỉ là từ ngữ hình dung mà các tác giả phóng đại rồi viết ra.
Cô cố ngăn lại nhịp tim đập rộn ràng tựa như muốn bay ra ngoài của mình lại, lạnh nhạt trả lời: “Không thích, chỉ là nhìn một chút mà thôi. Xin lỗi, tôi không chú ý đến mình đang cản đường, tôi đi ngay đây.”
“Chờ đã,” Trình Yển vươn tay đặt lên bực bắn súng, vòng ra một khoảng không gian nhỏ rồi chặn đường đi của cô, anh cười nhẹ: “Không phải dạo này em đang yêu đương đấy chứ?”
Dụ Thiền nhìn bàn tay trước mặt, các đốt ngón tay rõ ràng, giọng nói vẫn không có chút nhiệt độ nào, giống như một cỗ máy được lập trình sẵn: “Không có.”
Rõ ràng có ý không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
Nếu như người có mắt nhìn sẽ nhìn hiểu ra ngầm ý kia của cô rồi lập tức rời đi.
Nhưng người có mắt nhìn không phải là Trình Yển.
Anh cố ý cúi xuống, ngang tầm mắt nhìn cô, nhìn vào đôi mắt nai tơ của cô, lời nói trong miệng của anh từng chữ từng chữ một xuyên vào tai Dụ Thiền, giống như có một sợi tơ nhỏ lọt qua tai: “Vậy là đang giận tôi?” m thanh của anh tựa như mang theo luồng điện, trong cái trầm thấp kia còn có chút cảm giác rời rạc “Hử?”
Dụ Thiền quay đầu đi, đôi mắt trước mắt trong sáng đến kinh người, cô sợ mình không giấu nổi tâm tư nhỏ nhoi trước mặt anh.
Dường như có một cái lưới rộng lớn che trời rợp đất trong thế giới của cô. Còn cô chỉ là một con mồi trong tấm lưới ấy, tay chân đều bị trói, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không tìm được cách thoát thân.
“Đàn anh, anh nghĩ nhiều rồi.”
Trình Yển nhìn đôi mắt có chút buồn bã của Dụ Thiền, anh không khỏi nhíu mày: “Để tôi đoán xem,” Anh sờ sờ cằm, “Là cái hôm từ quán bi-a về trường mà không tiễn em sao? Xin lỗi, hôm đó tôi không biết ngoài trời đang mưa.”
Lời xin lỗi của anh được nói ra một cách quá mức thẳng thắn, khiến cho Dụ Thiền có chút ngạc nhiên. Trong nhận thức của cô, một đứa trẻ giàu có như Trình Yển, người ngậm thìa vàng trong miệng mà lớn lên sẽ không bao giờ thèm cúi đầu. Họ có tư cách không cần phải cúi đầu, không cần quan tâm đến cảm nhận của những người xung quanh, cho dù khiến người khác không vui cũng được coi như là thật tình.
Nhưng mà Trình Yển không phải là như vậy, anh sẽ vì những chuyện cô xem như vặt vãnh kia mà thành khẩn cúi đầu nhận lỗi.
Thật sự anh và người khác không giống nhau, anh có một trái tim ấm áp và mềm mại.
Dụ Thiền càng trở nên đau lòng, cô không muốn sau khi vĩnh viễn mất đi anh mới ý thức được anh tốt đến mức nào, nó giống như một mình vật lộn trong dòng nước đọng không có hy vọng.
“Chuyện cũng đã qua rồi, tôi có giải thích như thế nào thì cũng sẽ có chút mang theo ý trốn tránh trách nhiệm.” Trình Yển vươn tay, trong lòng bàn tay anh có một nắm đồng tiền xu, anh bước tới nói với ông chủ mấy câu, ông chủ đưa cho anh một khẩu súng hơi.
Anh đeo kính bắn súng lên, hai tay cầm súng rồi bắt đầu thử ngắm chuẩn tâm.
Đi tới đứng phía sau Dụ Thiền, vươn tay xuyên qua vai của Dụ Thiền rồi chỉ vào con rối cún con mà cô nhìn chằm chằm lúc nãy: “Bây giờ em có thể lớn tiếng mà mắng tôi vài câu, hoặc là, tôi lấy được chú chó này để tạ lỗi với em, thế nào?”
Giọng anh vừa tự tin vừa bình tĩnh, giống như con rối cún con kia đã nằm trong túi của anh rồi vậy.
Dụ Thiền hít sâu một hơi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, trái tim kịch liệt chùn xuống, giống như sắp rơi xuống đáy. Cô nghe thấy giọng mình run run và đặc biệt rõ ràng: “Đàn anh, con búp bê đó anh nên tặng cho bạn gái của mình, cô ấy còn đang đợi anh ở trên tầng.”