Bốn phía ầm ĩ ồn ào, trong không khí tràn ngập mùi hương hỗn tạp của hạt tiêu và dầu mỡ, ngoài cửa thỉnh thoảng có mấy đứa học sinh tiểu học cùng nhau đi ngang qua.

Tiếng của Dụ Thiền như bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào ấy, nhẹ nhàng vụt qua như cơn gió.

Có lẽ là vào cái đêm ấy, sự an ủi của Nhậm Đình Đình đã cho cô sức mạnh để cô có thể thản nhiên đối mặt với nội tâm của mình mà đem bí mật trong hơn ba năm qua đưa ra ánh sáng mà nói với bạn bè.

Cái cảm giác chia sẻ bí mật ấy cũng không tệ như cô nghĩ. Điều đó giống như bỏ xuống được tảng đá đè nặng cô trong nhiều năm vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Nếu Dụ Thiền như trút được gánh nặng thì hai người bạn đối diện cô đều khiếp sợ, rất lâu cũng chẳng nói lên lời. Nhậm Đình Đình hồi phục lại tinh thần trước và ý thức được ý tứ trong lời nói của Dụ Thiền nên áy náy nắm tay cô: “Mình xin lỗi…”

Trong lòng Nhậm Đình Đình, Dụ Thiền là người hoàn mỹ nhất thế giới. Cô là thủ khoa kỳ thi đại học ở Dụ Thiền lại có thể sử dụng thành thạo tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Hàn. Không những thế cô còn có thể giành được giải thưởng ở cuộc thi tranh sơn dầu cấp quốc gia. Được bao phủ bởi những ánh hào quang ấy thì vẻ ngoài của cô chỉ là ưu điểm không đáng nói đến.

Nếu dùng cụm “Thiên chi kiêu nữ” để nói về cô cũng chẳng sai.

Chẳng ai nghĩ rằng cô sẽ là người nhỏ bé trong tình yêu.

Có ngạc nhiên đấy nhưng tự trách lại càng nhiều hơn.

Mấy ngày nay vì chuyện này mà Dụ Thiền tâm tình không tốt, vất vả lắm mới đến công viên giải trí chơi lại bị cô ấy và Trần Tri Vy ép hỏi chạm đến vết thương lòng.

Trần Tri Vy cũng nghĩ đến điểm này, cảm giác muốn hóng chuyện cũng không còn, trong lòng rất áy náy. Cô ấy và Nhậm Đình Đình mỗi người nắm một tay của Dụ Thiền nhỏ giọng xin lỗi: “Mình xin lỗi, bọn mình không biết chuyện là vậy…”

“Không sao, không sao thật mà.”

Dụ Thiền lắc đầu cười nói: “Mình còn muốn cảm ơn các cậu đã giúp mình có dũng khí nói chuyện này ra.”

Cô nhận bát hoành thánh nóng hổi từ tay của bà nội Tề đẩy đến trước mặt Nhậm Đình Đình: “Có nghĩa đây là một khởi đầu tốt để mình có thể bỏ lại quá khứ mà tiến về tương lai và quên hắn đi.”

Nhậm Đình Đình gật đầu đồng ý: “Đúng, nam nhân ưu tú ngoài kia nhiều như rừng vậy.”

Nhớ tới bản thân mình ngày trước ở trước mặt Dụ Thiền nói rất nhiều sự tích đào hoa của Trình Yển thì Trần Tri Vy hận không thể quay lại lúc ấy tát cho mình hai cái. Lúc đó Dụ Thiền ngồi bên cạnh nghe chắc chắn trong lòng rất khó chịu.

Trần Tri Vy hận mình vụng về không giỏi ăn nói lại cũng không có kinh nghiệm yêu đương nên không biết nói gì để an ủi, cô ấy chỉ có thể cam đoan: “Thiển Thiển, sau này cậu có người cậu thích chỉ cần nói với mình thì mình sẽ trói cậu ta lại mang đến trước mặt cậu.”

Dụ Thiền nhướng mày, hàng mi cong vút ở trên con ngươi giống như hoa nở, lại thêm má lúm đồng tiền ở hai bên như có thể nhìn thấu lòng người.

“Mình không sao thật mà, chỉ là…”

Cô cho thêm một ít giấm vào bát súp gà hoành thánh thơm ngon: “Cần một chút thời gian.”

“Đúng rồi, Trình Yển đã có bạn gái rồi, mình không muốn gây phiền phức cho họ, chuyện này hai người các cậu nhất định phải giấu kỹ giùm mình.”

Hai người đối diện liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan sẽ giữ vững bí mật này, để cho nó ngay cả cửa ký túc xá 304 cũng không ra được.

Sau khi ăn tối xong ba người tách ra ở ngã tư.

Dụ Thiền từ phố ăn vặt đi đến trạm xe buýt.

Lúc ăn cơm, Đoàn Kiến Quần thông báo xe đã thương lượng trước tạm thời xảy ra chuyện, nơi tập trung buộc phải hủy bỏ, đại sư tỷ bảo mọi người trực tiếp tập trung trong mật thất trốn thoát.

Sợ mình một lát nữa sẽ say xe, Dụ Thiền rẽ vào cửa hàng bên cạnh, mua loại kẹo bạc hà mình thường ăn.

Còn chưa kịp quét mã tính tiền, một bóng đen ập xuống từ đỉnh đầu cô, che đi hơn phân nửa ánh mặt trời chiếu lên người cô.

“Trùng hợp thế, cô cũng ở đây à?”

Lúc thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên cạnh như mang theo tia điện làm lỗ tai cô ngứa ngáy. Cũng khiến cho lồng ngực cô theo phản xạ mà nhảy loạn, tay cũng run rẩy suýt nữa không cầm được điện thoại di động.

Cả người Dụ Thiền cứng ngắc, không nghĩ tới có thể ở đây gặp Trình Yển.

“Chào đàn anh.”

Cô lễ phép gật đầu chào hỏi, trên mặt là sự thản nhiên cầm kẹo bạc hà rồi xoay người rời đi.

Chỉ mới đi được một bước thì bị Trình Yển đưa chiếc ô đang cầm trong tay ngăn lại. Cô khó hiểu mà đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang anh. Người này vẫn như trước nở một nụ cười, ánh mắt mờ ám như thể không có điều gì có thể gây hứng thú với anh.

Nhận ra là cô đang hoang mang, Trình Yển lại không chút hoang mang mà lười nhác mở miệng: “Vội thế à, muộn giờ rồi sao?”

Dụ Thiền chớp chớp mắt không nhìn anh: “Tôi đang có việc nên tương đối sốt ruột thôi.”

Cô không biết nói dối, càng không thể nhìn thẳng anh để bị anh biết được nên chỉ hy vọng là anh không nhận ra kỹ năng diễn xuất vụng về của cô.

Trình Yển cười khẽ: “Tôi nhớ là chiều nay khoa cô không có tiết, đây là vội đi hẹn hò à?”

“Vội đi hẹn hò?”

Nghe câu này, Dụ Thiền như là bị người cách không tát một cái khiến cho miệng đau mà tim cũng đau. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu cô nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều thứ. Nếu bây giờ cứ như vậy rời đi, có lẽ cô sẽ bị cho là vô lễ, nhưng nếu tiếp tục ở lại thì cô sợ rằng mình sẽ bị cảm xúc khống chế mà nói ra những điều không nên nói.

Lúc đầu óc còn đang do dự, cơ thể cô đã nhanh chóng đưa ra phán đoán. Cô đẩy chiếc ô của Trình Yển đang chắn đường mình ra, nói “Xin lỗi đàn anh, tôi thật sự rất vội.” rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Cô chạy càng lúc càng nhanh, một bước cũng không dừng lại. Khi cô đến bến xe buýt thì có mấy người liếc mắt sang nhìn cô như đang thắc mắc sao cô lại chạy vội như thế. Dụ Thiền lùi lại nấp sau biển dừng, hai tay cô chống đầu gối thở hổn hển.

Ánh mắt cô chua xót nóng bỏng không kìm được, trong lòng cô cũng nghẹn ngào khó lòng diễn tả.

Cô không thể dũng cảm đối mặt với trái tim mình, vậy chỉ có thể là một kẻ đào ngũ hèn nhát. Khi ở một mình, cô đã tự xây dựng lên ngàn bức tường cho trái tim mình, tự dặn mình phải buông tay, phải thanh thản, phải buông bỏ. Quá khứ chỉ là mây bay.

Nhưng khi Trình Yển thực sự đứng trước mặt cô thì cô bức tường trong tim cô luôn sụp đổ khiến cho cô biến trở lại là một Dụ Thiền thấp kém và nhạy cảm.

Ngay cả khi đăng lên vòng bạn bè vào ngày nghỉ lễ 11 cũng có chút suy nghĩ “Lỡ như anh ấy nhìn thấy” “Lỡ như anh ấy quay lại hỏi”.

Nào ngờ ở một nơi mà cô không biết thì anh ấy đã tìm được người có thể hiểu và đi cùng anh ấy. Cô lại là người duy nhất dậm chân tại chỗ tự mình đa tình như một chú hề ngu ngốc. ( truyện trên app tyt )

Nhớ đến khi lên lớp môn Toán cao cấp vô tình nhìn thấy lại khiến cho Dụ Thiền thấy tự ti. Một cô gái tự tin, có khí chất lại hào phóng như Yulia mới xứng đôi với Trình Yển. Ngược lại Dụ Thiền cô chính là người quá bình thường, nếu nói thật thì chính là gánh nặng của Trình Yển.

Khi cô đến phòng thoát hiểm thì hầu hết mọi người trong sư môn đã đợi sẵn trong sảnh. Thấy Dụ Thiền xuất hiện, Đại sư tỷ tươi cười chào hỏi, kéo cô tìm một cái ghế trống ngồi xuống: “Sư muội muốn uống gì, tỷ đi lấy cho.”

“Cà... Nước khoáng là được ạ, cám ơn sư tỷ."

Thói quen thật là một việc thật đáng sợ. Lúc trước vì đón ý nói hùa với Trình Yển mới dưỡng thành thói quen uống cà phê. Hiện tại muốn buông, đại não lại một lần lại một lần mà nhắc nhở cô rằng trong cuộc sống cô đã từng xuất hiện một người như vậy. Giống như pháo hoa vậy, dù cho có sáng có đẹp đến mấy nhưng cũng rất ngắn ngủi nhanh tàn.

Khi đại sư tỷ trở lại thì có một người khác đi bên cạnh cô ấy.

Đối phương có làn da trắng nõn xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc áo ngắn có thiết kế tinh xảo, khoe vòng eo tinh tế. Dọc theo đường đi, hương thơm được gió đưa đi hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

Dụ Thiền tiếp nhận nước khoáng do sư tỷ đưa tới, cố hết sức kéo ra khóe miệng một nụ cười: “Sư tỷ, làm phiền tỷ rồi.”

“Đây là Yulia mới từ Đức trở về.”

“Yulia, đây là tiểu sư muội mà tôi nói với cô - Dụ Thiền.”

Sự trùng hợp nối tiếp nhau khiến Dụ Thiền hối hận khi nhận lời Đại sư tỷ mà đến đây.

Nếu không, cô đã không đụng phải chàng trai mà cô thích và sau đó là bạn gái của anh ấy chỉ trong nửa giờ.

Cô lịch sự một nụ cười chào Yulia và cầu nguyện rằng Đại sư tỷ sẽ nhanh chóng đưa cô ấy đi chào những người khác.

Yulia vuốt mái tóc xoăn ra sau tai, đôi tay xinh xắn đeo một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo, kiểu móng tay cũng là loại đá opal đang được ưa chuộng nhất bây giờ. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một đường cong hoàn mỹ: “Xin chào.”

Dường như cô hoàn toàn không chú ý đến sự lúng túng của Dụ Thiền nên khi chào hỏi xong liền nhân cơ hội ngồi xuống.

Vì tò mò, Dụ Thiền rên rỉ trong lòng rồi cẩn thận nhìn trộm Yulia bằng cách giả như đang nhìn xung quanh.

Cô ấy và Lâm An là cùng một kiểu người, xuất thân giàu có, tự tin hào phóng, vững vàng làm chủ cuộc sống của mình, không sợ hãi.

Cũng là kiểu người mà Dụ Thiền ngưỡng mộ nhất.

Cô vẫn nhớ khi còn nhỏ, cô giáo luôn thích yêu cầu mọi người viết bài luận về các chủ đề như “Lý tưởng của tôi”. Dụ Thiền thích tham gia loại lớp học này nhất vì cô ấy có thể tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình trong lớp học.

Cô hy vọng rằng mình có thể là một con đại bàng bay vút trên bầu trời, có răng nanh và móng vuốt để tự bảo vệ mình, và có đôi cánh rộng và mạnh mẽ để tự do bay lượn. Không có bất kỳ ràng buộc nào vượt qua những đám mây, xuyên qua tia chớp và quyết tâm và dũng cảm đối mặt với khó khăn một cách dũng cảm.

Sáng tác kỳ lạ này đã bị giáo viên cho 0 điểm.

Trong lớp, cô được yêu cầu đọc to một mình trên bục giảng để cho cả lớp thấy thế nào là một bài văn 0 điểm.

Mọi người không thích cô ấy chút nào, và họ đã cười phá lên khi nghe bố cục quá lộn xộn của cô. Dụ Thiền vẫn còn nhớ tiếng cười bùng nổ đó cho đến bây giờ. Mỗi lần nghĩ đến cảnh đó thì Dụ Thiền luôn cảm thấy rất tiếc.

Cô cảm thấy có lỗi với chính mình, người đã viết ra sáng tác này, vì đã không thể sống theo cách mà Dụ Thiền nhỏ mong muốn nhất.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn rụt rè và nhát gan, sợ gây phiền phức cho những người xung quanh, sợ trở thành gánh nặng. Thứ mình muốn không dám tranh đấu, sợ có dục vọng, sợ thất vọng. Thu mình trong cái vỏ cứng tự mình dệt rồi cho là tự bảo vệ mình.

Nếu Dụ Thiền nhỏ biết thì cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng.

Dụ Thiền siết chặt chai nước khoáng trong tay cảm thấy chán nản.

Trong mật thất bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết khiến người trong đại sảnh sợ hãi, người có chút nhát gan đã có ý niệm lui ra ngoài.

Yulia và Đại sư tỷ cũng đang nói về điều này.

Đại sư tỷ cười nói: “Cái loại mật thất kinh dị thật sự là thích hợp để đi hẹn hò, tiếp xúc thân thể cùng cầu treo hiệu ứng đều có, thật thích hợp đi cùng người mình thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play