Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 25: Không phải anh ấy theo đuổi mình, là mình yêu thầm anh ấy


1 năm

trướctiếp

Buổi chiều thứ 5 không có tiết 3-4, lúc Dụ Thiền ôm sách về đến kí túc xá, Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi vẫn chưa dậy.

Tối hôm qua hai người họ chơi game xuyên đêm, bây giờ vẫn đang trong trạng thái “hồn lìa khỏi xác”.

Vì sợ làm ồn đám bạn, Dụ Thiền đặt sách xuống một cách cẩn thận nhẹ nhàng, bật máy tính lên tiếp tục tìm hiểu các tài liệu lịch sử liên quan đến dự án Bắc Thành.

Gần đây thầy Bùi Thực vừa dẫn dắt đội hoàn thành một dự án lớn, phẩy tay cho cả đội nghỉ một buổi chiều. Đàn anh đàn chị đều vô cùng vui vẻ, cùng quyết định phải tổ chức teambuilding thoát khỏi mật thất.

Đương nhiên Dụ Thiền cũng nằm trong danh sách được mời tham gia teambuilding.

Thời gian tập hợp là 12h trưa.

Còn hơn 2 tiếng nữa mới đến giờ, ở ký túc xá xem tài liệu lịch sử một lát, sau đó thay áo quần rồi ăn cơm, vừa hay có thể đến địa điểm tập hợp đúng giờ.

Bỗng nhiên Trần Tri Vi ở trong chăn kêu gấp gáp kêu lên một cách ngạc nhiên: “Ôi má ơi!” Cô ấy lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kích động, ánh mắt kinh ngạc, “Thiền Thiền, Đình Đình, còn sống không đó? Nhanh tới hóng hớt, tin cực sốc!”

Nhậm Đình Đình mắt vẫn đang mê ngủ: “Vi Vi, tốt nhất là tin này xứng với việc mới sáng sớm cậu đã gọi mình dậy, nếu không thì hôm nay mạng nhỏ của cậu khó mà giữ được.”

“Hai ngày trước Lâm Mông nộp đơn xin thôi học, cậu biết chuyện này không?”

Dụ Thiền không biết thật, cô tưởng lúc trước Lâm Mông rời khỏi kí túc xá 304 chỉ vì không muốn tiếp tục ở chung với cô, xin giáo viên quản lí kí túc xá đổi phòng mà thôi.

Thì ra cô ta vậy mà thôi học rồi?

“Thôi học?” Cơn buồn ngủ của Nhậm Đình Đình bớt đi đôi chút, “Không phải hình phạt mà nhà trường đưa ra chỉ là cảnh cáo thôi sao? Sao lại thôi học? Chẳng lẽ lương tâm của cô ta bỗng nhiên trỗi dậy, nhận ra không thể tiếp túc đối mặt với Tiểu Trần nhà chúng ta nữa cho nên chọn thôi học để chuộc tội?”

Trần Tri Vi cười nhẹ: “Đình Đình, cậu nói như vậy tự cậu tin được không?”

Nhậm Đình Đình xoa xoa mặt, ép bản thân tỉnh táo: “Cho nên cô ta thôi học là bởi bì có lựa chọn tốt hơn?”

“Cũng có thể”, Trần Tri Vi trầm trồ, “Mình phát hiện rằng ở lâu với Thiền Thiền, đúng là đầu óc thông minh hơn thật.”

Nhậm Đình Đình: “Thế thì cậu chắc chắn là ngoại lệ duy nhất rồi.”

Mất 5 giây Trần Tri Vi mới kịp phản ứng lại, chộp lấy cái gối bên cạnh rồi đập: “To gan! Dám nói năng láo xược với ai gia, Đình quý nhân, ngươi không có phần hóng hớt tin này nữa đâu.”

Dụ Thiền đứng ở bên cạnh, cười híp mắt ngồi xem hai bên đánh nhau. Thấy hai người gần như đã tỉnh rồi, cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Vào khoảnh khắc mở cửa sổ ra, không khí trong lành ngoài cửa sổ và tiếng người nô đùa ùa vào kí túc xá.

Là hương vị cuộc sống vừa đẹp đẽ vừa bận rộn.

Ở bên kia, cuộc đại chiến của Trần thái hậu và Đình quý nhân đã vào hồi kết. Hai người vẫy tay với cô cùng một lúc: “Nhanh tới đây, chúng ta tiếp tục hóng hớt.”

Dụ Thiền cười một cách bất lực, đến ngồi cạnh bàn học, kiên nhẫn nghe Trần Tri Vi kể.

“Sở dĩ cô ta thôi học, là bởi vì người nhà đã nộp đơn cho cô ta vào một trường danh tiếng ở Mỹ. Người ta chả thèm khát gì tấm bằng đại học của đại học C nữa, quyết định ra nước ngoài đánh bóng tên tuổi.”

Nhậm Đình Đình cười khẩy, nói một cách lạnh lùng: “Không hổ là Lâm đại tiểu thư, đúng là có quyền có thế.”

Trần Tri Vi trấn an, nói: “Đừng nóng vội, còn chưa đến phần đặc sắc nhất đâu!” Cô ấy quay về phía Dụ Thiền, chớp chớp mắt, “Thiền Thiền mình nói cho cậu nghe, chuyện này đúng đã cái nư luôn!”

Trần Tri Vi tiếp tục: “Có người trong nội bộ nói là, cô ta thôi học chẳng phải vì đã nộp đơn vào trường danh tiếng đâu. Thật ra, trước khi cô ta hãm hại Thiền Thiền, nhà cô ta đã giúp cô ta nộp đơn theo diện sinh viên trao đổi rồi, hơn nữa còn là học bổng toàn phần. Nhưng bởi vì hình phạt gần đây, slot của cô ta bay luôn rồi. Người nhà sốt ruột, muốn cho cô ta thi IELTS trực tiếp ra nước ngoài, kết quả là cô ta đăng đoạn chat tìm người thi hộ lên instagram, còn @IELTS Official, việc ra nước ngoài du học toi hẳn luôn.”

“Nhưng mà cô ta cũng không thể ở lại đại học C được nữa, cho nên thôi học về nhà ôn thi lại, có điều mình cảm thấy cô ta muốn về nhà để tránh sóng gió, năm sau lại nộp đơn du học tiếp.”

Nhậm Đình Đình nghe đến ngơ ngác: “Cô ta tự chui đầu vào rọ hả?”

Trần Tri Vi lắc đầu một cách đầy ẩn ý: “Đương nhiên không phải, thời điểm trùng hợp đến thế, rõ ràng có người đang trị cô ta. Lúc đầu cô ta lợi dụng Internet để dẫn dắt người khác bạo lực mậng với Thiền Thiền, bây giờ bản thân cũng gặp xui xẻo vì Internet, đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy.”

Dụ Thiền thật sự không ngờ tới hướng phát triển này, bỗng nhiên trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Lâm Mông ngồi đối diện cô với dáng vẻ kiêu ngạo tự đại trong đồn cảnh sát lúc trước.

Thật ra, những chuyện mà Lâm Mông làm không làm tổn thương đến cô nghiêm trọng như mọi người vẫn nghĩ.

Lúc còn rất nhỏ, vì bố mẹ đột ngột qua đời, Dụ Thiền đã nhận thức được rốt cuộc câu nói “Nhân sinh vô thường” có ý nghĩa gì. Thứ cô đánh mất trong khoảng thời gian đó không chỉ là bố mẹ, mà còn có những người họ hàng tốt bụng tử tế.

Họ xé bỏ lớp mặt nạ hòa bình,vì quyền nuôi dưỡng cô và em trai, họ vung tay động chân, chỉ trích lẫn nhau, nói đối phương không thích hợp để nuôi trẻ con, thực ra ai cũng nhìn ra được, bọn họ chỉ thèm muốn tiền bồi thường của vợ chồng Thẩm Như.

Sau đó mợ cô dành thắng lợi trong trận tranh dành này, vui mừng hớn hở dẫn Dụ Thiền và Dụ Bách về nhà.

Ban đầu, một nhà mấy miệng ăn vẫn miễn cưỡng trải qua vài tháng ngày êm thấm. Cho đến khi Dụ Thiền lên lớp 4, giáo viên ngữ văn giới thiệu cho học sinh trong lớp đến tiệm sách mua một quyển “Từ điển Tiếng Trung”.

Lúc đó Dụ Thiền vẫn không biết, mình và em họ nhà cậu có sự khác biệt. Cô nghĩ, hôm qua cậu cô đã chi 5 nghìn tệ mua máy tính mới cho em trai họ. So ra thì mua sách chỉ tốn có 50 tệ.

Có lẽ cậu sẽ cho nhỉ.

Trong bữa ăn cô dè dặt cẩn thận nhắc đến chuyện này, bày tỏ rằng chắc chắn sẽ sử dụng quyển sách này cho thật tốt.

Mợ cô ném đũa ngay tại chỗ, véo tai cô rồi chửi như tát nước: “Mày điên rồi phải không? Mua một quyển sách mà tốn tận 50 tệ, cũng đâu phải là đại tiểu thư quý tộc gì, sao biết cách hưởng thụ thế?”

Lúc đó Dụ Thiền vô cùng sợ hãi, cơn đau buốt như xé toạc tâm trí, không biết tại sao mợ cô đột nhiên lại nổi giận đến vậy. Nhưng cô biết, lúc này nhận sai chịu thua là cách giải quyết tốt nhất.

Cô vừa khóc vừa xin lỗi, nói rằng bản thân không nhất định phải mua sách mới, mua một quyển sách cũ cũng được.

Nhưng mợ cô vẫn không chịu bỏ qua: “Mày và em trai mày ăn của nhà bọn tao, uống của nhà bọn tao, bây giờ lại còn muốn tao cho mày mua sách tiêu khiển? Mày ăn đã rồi nên muốn hút máu nhà bọn tao đúng không?”

Vậy vẫn chưa hết đâu.

Ngày hôm sau, mợ nổi giận đùng đùng túm gáy Dụ Thiền đến trường học, trước mặt bạn học trong lớp, chửi mắng giáo viên ngữ văn không cần thể diện, thông đồng với tiệm sách, bắt học sinh mua sách tiêu khiển. Cứ đòi giáo viên ngữ văn và hiệu trưởng khom lưng xin lỗi bà ta, sau đó nôn ra khoản tiền hoa hồng mà tiệm sách đã trả ra.

Cả đời này Dụ Thiền cũng không thể quên được cái cảm giác đó, bị người khác túm cổ, trút bỏ danh dự, đứng trên bục giảng, bị tất cả bạn học trong lớp coi như quái vật mà vây lại xem.

Hậu quả của chuyện này là, từ năm lớp 4 tiểu học trở đi, cô không còn người bạn nào ở bên cạnh. Các bạn học coi cô như kẻ rắn rết, không muốn nói chuyện với cô. Những giáo viên khác cũng đều nửa ngầm nửa công khai nhắm vào cô, chuyển cô xuống hàng cuối cùng, phớt lờ những lần cô giơ tay, phê bình bài tập mà cô nộp.

Loại trải nghiệm như ác mộng này kéo dài đến khi cô lên cấp 2 mới đặt dấu chấm hết.

Cho nên, lúc đó Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi tò mò, tại sao đối mặt với bạo lực mạng khắp nơi mà vẫn có thể giữ bình tĩnh. Thật ra là bởi vì, cô đã từng trải qua từ đầu đến đuôi loại trải nghiệm như thế này từ khi còn là một đứa trẻ.

So ra thì, tất cả những việc mà Lâm Mông làm, cùng lắm chỉ khiến cô chịu ác ý từ Internet, huống gì phản ứng dây chuyền đến ngay sau đó còn giúp được cô ở một mức độ nào đó. Về bản chất, những tổn thương gây ra nhẹ hơn rất nhiều so với những trải nghiệm thuở thơ ấu.

Với tư cách là người đứng sau, Lâm Mông đã chịu phải hình phạt thích đáng, vậy là đủ rồi. Dụ Thiền vẫn còn cuộc sống của riêng mình, sẽ không lấy lỗi lầm của cô ta để trừng phạt bản thân, cho nên không muốn hận cô ta, chứ đừng nói đến việc lãng phí cảm xúc của chính mình ở chỗ cô ta. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng mà không ghét không đồng nghĩa với việc sẽ tiếc thương cho cô ta.

Nếu như lúc đầu cô ta không chọn cách tìm người thi hộ để gian lận thì sẽ không bị nắm thóp, đương nhiên cũng sẽ không rơi vào bước đường như bây giờ.

“Tiểu Thiền, nghĩ gì thế?”

Nhậm Đình Đình đánh răng rửa mặt xong, chạy qua vỗ vai cô.

Dụ Thiền lấy khăn lau mặt ở bên cạnh đưa qua: “Mình đang nghĩ, trưa nay ăn gì.”

Nhậm Đình Đình cũng cười: “Cậu không tò mò chuyện này là do ai làm sao? Có khi nào là kỵ sĩ nào đó âm thầm ở sau lưng bảo vệ cậu không, để trút giận thay cậu, sau đó lúc cần ra tay thì ra tay!”

Dụ Thiền bật cười: “Cốt truyện mà cậu nói còn không có độ tin cậy bằng việc có người ngoài hành tinh xâm nhập vào tài khoản instagram của cô ta.”

“Aiya aiya”, Nhậm Đình Đình đến bên cạnh cô: “Cậu là nhân vật chính, cậu cảm thấy chuyện là như thế nào?”

Dụ Thiền lắc đầu một cách bất lực, gương mặt cũng hoang mang như vậy: “Mình cũng không biết, có lẽ là cô ta còn đắc tội với người khác nhỉ.”

Trần Tri Vi tán thành, nói: “Cũng đúng, không chừng cô ta đắc tội ở đâu đó, bị người ta trị.”

Đề tài này đến đây là kết thúc, nói chuyện cả nửa buổi, cả ba người đều hơi đói.

Nhậm Đình Đình: “Tiểu Thiền, không phải trước đây cậu có giới thiệu cho bọn mình một tiệm hoành thánh sao, hôm nay vừa hay có thời gian, cùng nhau ăn thử đi.”

Nhắc đến tiệm hoành thánh, Dụ Thiền vô thức nhớ đến Trình Yển, đầu óc bỗng chốc căng như dây đàn, ký ức ăn hoành thành cùng anh trước đây như được mở van, cuộn trào như thủy triều.

Cô cố giả vờ giữ bình tĩnh, khẽ hắng giọng: “Hôm nay mình không muốn ra ngoài ăn, bọn mình đặt đồ ăn đi.”

Trình Yển, cô khẽ nhẩm cái tên này trong lòng. Người biết hết chi tiết về kẻ đứng sau vụ hotsearch ở đại học C chỉ có hai người là cô và Trình Yển, những người khác cùng lắm chỉ biết một thông báo chính thức. Vậy thì, có khi nào người vạch trần hành vi gian lận của Lâm Mông là anh không?

Ý nghĩ vừa mới xuất hiện thì đã bị chính cô lập tức phủ nhận. Lúc đó Trình Yển giúp cô tìm ra kẻ đứng sau, dẫn cô báo cảnh sát, còn giúp cô giải quyết vấn đề giáo viên hướng dẫn đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Sao có thể còn bỏ thêm tâm sức gây rắc rối cho Lâm Mông được.

Nhậm Đình Đình thầm oán giận mà nhìn Dụ Thiền: “Giờ này đặt đồ ăn ngoài, ship qua cũng đã 11h30 rồi, đến lúc đó có lẽ mình đã đói chết rồi.”

Cuối cùng, dưới sự nhất trí bỏ phiếu của Trần Tri Vi và Nhậm Đình Đình, Dụ Thiền vừa bị đẩy vừa vị kéo ra khỏi cổng trường, bị ép dẫn bọn họ cùng nhau đến tiệm hoành thánh của bà nội Tề.

Trong tiệm chỉ có một mình bà nội Tề, may mà người đến ăn không nhiều, cô có thể chào hỏi. Không thấy bóng dáng bé Tề nhỏ, có lẽ vẫn đang học ở trường.

Vừa nhìn thấy Dụ Thiền, bà nội Tề lập tức đến tiếp đón một cách nhiệt tình: “Con bé này, sao mấy ngày nay không thấy con và Tiểu Trình đến cùng nhau thế?”

Trước Dụ Thiền, Trình Yển chưa từng dẫn cô gái nào đến tiệm hoành thánh. Đương nhiên bà nội Tề cho rằng, hai bọn họ là một đôi, còn muốn đợi lần sau Dụ Thiền đến thì tặng thêm cho con bé trứng ngâm trà.

Nghe chủ tiệm nói như vậy, ánh mắt Nhậm Đình Đình hơi thay đổi, quét mắt quanh tiệm một lượt, hơi mím môi, rõ ràng có hơi không vui.

Dụ Thiền ngại ngùng mở miệng, cô không nói ra những chuyện lúc trước giữa cô và Trình Yển, một là sợ người khác nói cô mơ mộng hão huyền, hai là đối với cô mà nói, Trình Yển thật sự quá quý báu, còn về chuyện cô không dám nói những kỷ niệm đó ra, chỉ sợ là giấc mộng hão huyền của mình cô, vừa nói ra thì tỉnh mộng.

Bây giờ chưa có phòng bị gì đã bị hai người nghe thấy hết, bốn con mắt phía sau như phát sáng, không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được lưng như kim chích.

Mặt khác, cô vẫn phải nghĩ ra một lý do chính đáng để từ chối sự quan tâm của bà nội Tề, nhưng cũng không thể nói thẳng với bà nội Tề sở dĩ không đến cùng nhau là bởi vì cô đang tránh anh.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Cố mà tiếp tục, tìm một lí do nửa giả nửa thật qua loa cho xong: “Bà nội, mấy ngày nay con bận việc học, không có cơ hội ra ngoài.”

Giải quyết phía bên này xong, lại lập tức xoay người kéo Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi đến ngồi vào một góc: “Hai chị tha mạng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.”

Rõ ràng Nhậm Đình Đình có hơi không vui: “Cậu và Trình Yển từng đến đây hẹn hò? Tiến triển đến bước nào rồi, anh ấy nắm tay cậu chưa?”

Trần Tri Vi ở bên cạnh bổ sung: “Thiền Thiền, cậu như vậy là cậu không đúng, có chuyện gì cũng phải nói cho bọn mình, có còn coi bọn mình là bạn bè không vậy.”

Vừa nãy trong ý trong lời nói của chủ tiệm đã tiết lộ hết cả, ý là Dụ Thiền và Trình Yển là khách quen ở đây, một nam một nữ thường xuyên kết cặp đến ăn, rõ ràng là có gì đó.

“Haiz, hai cậu nghĩ gì thế, không hẹn hò, không nắm tay mình, đàn anh không phải là kiểu người như các cậu nghĩ đâu.”

Nhậm Đình Đình tách đũa dùng một lần xong, đưa cho Dụ Thiền, cau mày: “Tiểu Thiền, mình nghiêm túc đó, kiểu công tử bột như anh ấy không hợp với cậu đâu. Nếu như anh ấy đang theo đuổi cậu, cậu tuyệt đối không thể lọt hố. Nói không chừng những chiêu trò đó đã thử với mấy chục, mấy trăm cô gái rồi.”

“Thật sự không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường đến ăn một bữa, chỉ thế mà thôi, thật sự là mấy cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Dụ Thiền”, biểu cảm của Nhậm Đình Đình nặng nề hẳn, bỏ đôi đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Thiền, “Mình là bạn của cậu, cậu cho rằng mình thật sự không nhìn ra sự bất thường của cậu trong mấy ngày nay sao? Cậu vì anh ấy mà rơi bao nhiêu nước mắt, anh ấy thì sao, tán cho đã rồi chạy, chả ra sao cả!”

Dụ Thiền nắm tay Nhậm Đình Đình, vuốt ve vỗ về lòng bàn tay cô ấy: “Haiz, Đình Đình, cậu thật sự đã hiểu nhầm rồi.”

Cô cúi đầu, có gì đó như đâm chồi trong lòng, cho cô dũng khí để nói ra bí mật.

Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lo âu của người bạn thân, thú nhận từng câu từng chữ:

“Không phải anh ấy theo đuổi mình, là mình yêu thầm anh ấy.”

“Nhưng mà, bây giờ anh ấy đã có bạn gái rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp