Dục vọng của con người, chính là vực thẳm không đáy.

Tết thiếu nhi năm chín tuổi, Dụ Thiền được ba mẹ tặng cho một quyển tuyển tập truyện cổ tích của Oscar Wilde. Trang bìa quyển sách ghi một câu tiếng anh dạng hoa thể không hiểu được, cô xem không hiểu, bèn ôm sách đi hỏi Thẩm Như.

“Đời người có hai bi kịch lớn: Một là không có được thứ mình muốn có, hai là đạt được điều mình muốn.” Thẩm Như vừa cười vừa phiên dịch nội dung câu nói tiếng anh ra.

Dụ Thiền càng nghe càng không hiểu, cô nằm lên đùi Thẩm Như, ngẩng đầu hỏi tiếp: “Mẹ ơi, thứ luôn muốn có được, phải rất vui vẻ mới đúng, trong sách sao lại nói như vậy chứ, nó lại là một loại bi kịch khác sao?”

Dụ Thiền khi chín tuổi xem không hiểu câu nói kia, nghi vấn đó đã gác lại như vậy, theo dòng thời gian trôi về phía trước, mãi đến bây giờ.

Tại sao sự việc lại trở nên như vậy chứ? Dụ Thiền lại mất ngủ rồi, mơ mơ màng màng nằm hơn một tiếng vẫn chưa ngủ được, dứt khoát trợn tròn mắt, nằm ở trên giường ngốc nghếch, bất tri bất giác lại nghĩ đến quyển sách lúc nhỏ kia.

Hai ngày này không có tiết học, cô không cần phải đến phòng thí nghiệm, đang ở thư viện, Vu Dương thông báo với cô thời điểm mở cuộc họp, cô luôn mượn cớ đi không được, họp trực tuyến cùng với mọi người.

Phương pháp này tuy rằng kém thông minh, nhưng thắng ở điểm là có hiệu quả, đã rất lâu rồi cô cũng không gặp Trình Yển.

Suy nghĩ kĩ lại, kỳ thực Trình Yển cũng không làm việc gì sai cả, ngược lại, từ lúc quen biết cho tới hiện tại, anh đã giúp đỡ cô giải quyết rất nhiều phiền phức, giúp cô nâng chai truyền nước biển, giúp cô xử lý kẻ chủ mưu cố tình tung tin đồn sau lưng cô, cho cô cơ hội nhận thức được cảm sự lợi lại nhất của thụ tâm lý học. Ở phương diện đối xử với cô như một đàn em, anh tuyệt đối có thể xưng được một loại ý nghĩa thầy tốt bạn hiền.

Nhưng mà, tại sao cô lại cảm thấy thống khổ đến như vậy?

Dụ Thiền nghĩ, đại loại là do dục vọng của con người, từ đầu đến cuối không ngày nào là cảm thấy thỏa mãn.

Trước khi đến trường đại học C, có thể trở thành bạn của Trình Yển, là ước vọng quá cao mà cô có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Càng không cần nói đến cùng Trình Yển ăn cơm với nhau, ngồi trên xe anh trở về trường học, trở thành người con gái duy nhất được anh dẫn về nhà...

Là do trải qua những lần ảo mộng đó, làm cô dần dần lạc mất phương hướng, không thể khống chế được mà càng mong muốn nhiều hơn, thậm chí sâu trong nội tâm tự nhiên sinh ra, mơ mộng hão huyền muốn trở thành độc nhất vô nhị. Dục vọng bản chất chính là một loại thuốc độc gây nghiện, vĩnh viễn không thỏa mãn.

Tình huống như vậy quá nguy hiểm rồi.

Đến đây phải dừng lại thôi, kịp thời ngăn sự tổn hại, nhân lúc cô còn chưa lún quá sâu, lập tức bức ra bước lên bờ. Cô chỉ cần đi ra ngoài rồi đến một nơi yên tĩnh, đổi hoàn cảnh sống, công việc bận rộn hơn, quên sạch sẽ những ký ức không vui những ngày đã qua, một lần nữa trở lại trạng thái ban đầu.

Làm một đàn em bình thường, như vậy sẽ tốt hơn.

“Tiểu Thiền, cậu không ngủ sao?”

Nhậm Đình Đình mở đèn ngủ nhỏ màu vàng ở đầu giường lên, chui đầu ra từ trong chăn, thấp giọng nói.

Cô ấy và Dụ Thiền nằm đối giường nhau, đầu của hai người thật sự rất gần nhau, một chút tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cô ấy có thể cảm nhận được, mấy hôm nay Dụ Thiền ngủ không được ngon giấc.

Mấy ngày nay, lúc ban ngày thoạt nhìn Dụ Thiền thực sự rất bình thường, bình tĩnh mà đi học, bình tĩnh mà ngâm mình ở thư viện, phòng thí nghiệm, thậm chí vẫn còn tinh thần, ồn ào vì chuyện tình yêu thương tâm của Trần Tri Vi.

Cô giấu tất cả tâm sự hỗn loạn vào trong lòng, yên lặng lưu lại để đến ban đêm âm thầm tự mình gặm nhấm nỗi đau, không để cho bất cứ người nào thêm phiền phức.

Nhậm Đình Đình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng rất không thoải mái, rõ ràng là bạn bè phải ở bên nhau, nhưng không có một người nào có thể giúp được cô.

Dụ Thiền cũng quay đầu qua, xuyên qua ánh đèn vàng ấm áp, nhìn thẳng vào mắt cô bạn thân: “Tớ vừa mới tỉnh, lập tức ngủ đây.”

Nhậm Đình Đình mở to miệng, nhưng cũng chỉ thở dài một hơi, cô ấy lấy từ dưới đầu gối ra một túi thơm: “Cái này giúp hỗ trợ giấc ngủ, lúc tớ học lớp mười hai áp lực rất lớn, toàn nhờ vào nó mà rất nhanh có thể chìm vào giấc ngủ.”

“Ừm, cảm ơn Đình Đình,” Dụ Thiền nhận lấy túi thơm, kích động cười cười, trong lòng được bao quanh bởi sự ấm áp tràn đầy, dường như nằm trên một áng mây mềm mại, “Mau ngủ đi, tớ tiếp tục ngủ đây.”

“Đừng khách sáo.”

Nhậm Đình Đình vuốt vuốt đầu cô, tắt đèn ngủ nhỏ, nằm lại vào trong chăn.

Một lần nữa ký túc xá lại chìm vào yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng dế kêu càng lúc càng lớn, bao quanh lấy ánh trăng, cùng nhau nhảy vào trong phòng.

“Tiểu Thiền,” Ngay lúc Dụ Thiền tưởng rằng mọi người đã ngủ hết rồi, Nhậm Đình Đình đột nhiên lên tiếng lần nữa, “Chúng ta là bạn tốt, có bất cứ điều gì cần, bất cứ lúc nào đều có thể tìm tớ.”

Dụ Thiền không quay đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhỏ giọng trả lời một tiếng cảm ơn.

Ánh trăng càng thêm yên tĩnh, một đêm không mộng mị.

Thời khóa biểu sáng nay đã đầy kín, nhưng mà đại đa số nội dung chương trình học đều là Dụ Thiện đã sớm học qua, vào học thực sự nhẹ nhàng. Đã bước vào đầu thu, nhiệt độ đã dần xuống thấp, đi ở trên đường, từng đợt gió lạnh nhè nhẹ lướt qua làn da, kích động một cơn ớn lạnh.

Cô cũng chẳng muốn ăn gì, chỉ đơn giản đến tiệm trái cây mua mấy quả táo, thay thế cho bữa trưa.

Buổi chiều không có tiết học, vốn dĩ cô định đến phòng thí nghiệm giết thời gian, xem tài liệu lịch sử, vì cần phải chuẩn bị cho hạng mục Bắc Thành lần này. Nhưng mà, vẫn chưa ra khỏi ký túc xá, đã nhận được điện thoại của đàn chị: “Đàn em Dụ, buổi chiều em có đến phòng thí nghiệm không?”

“Vâng ạ, đàn chị có đồ gì cần em đem đến giúp hả?” Dụ Thiền vừa thu dọn tập sách, vừa đi ra ngoài.

“Không phải đâu,” Đàn chị nhỏ giọng, “Tổ của chúng ta có hoạt động nghiên cứu thể nghiệm người chơi ở công viên trò chơi, những người khác đều không có thời gian, em có muốn đi một chuyến không?”

Bình thường mà nói, loại công viên giải trí này, loại hình nghiên cứu trải nghiệm của người dùng về các địa điểm vui chơi giải trí, có thể hoàn toàn đem nó ước lượng bao nhiêu chi phí ăn uống vui chơi. Không nói tới việc miễn phí trải nghiệm các hạng mục trò chơi, phải tiến hành nghiên cứu và phân tích các câu hỏi phần lớn đều rất căn bản, đem về và điều chỉnh một chút, đã đầy đủ để làm thành một bài báo.

Là cuộc sống mà tất cả các học sinh yêu thích tiếp nhận nhất, theo lý mà nói, không nên đến phiên cô một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Khoảng không nghi vấn, đàn chị còn tưởng rằng cô đang lo lắng không có cách nào có thể tự mình hoàn thành, vội vàng bổ sung: “Yên tâm đi, rất đơn giản, loại điều tra này trong tổ chúng ta đã có sẵn những câu hỏi mẫu rồi, em chỉ cần sửa một chút tên văn kiện, đem đi dùng là được rồi. Khi có điều gì không rõ thì có thể hỏi mọi người, bọn chị ai có thời gian thì sẽ trả lời em ngay.”

Dụ Thiền cảm thấy có chút được yêu thương mà lo lắng, cô không dám chắc mà hỏi lại: “Đàn chị, sau khi phân tích số liệu xong, phải nộp cho ai vậy?”

Lý giải hợp lý nhất là, chắc là vì các đàn anh đàn chị đi không được, cho nên mới cử cô đi chạy vặt. Ở trong các phòng thí nghiệm lớn, sinh viên chạy vặt làm việc không ký tên, trên cơ bản đã là quy tắc thỏa thuận ngầm của tất cả mọi người.

“Số liệu của chính em, đương nhiên chỉnh lý xong sẽ nộp cho thầy Bùi, nếu như những người khác hỏi em, thì bảo bọn họ đi tìm thầy Bùi.” Giọng nói của đàn chị đột nhiên kéo dài, lẩm bẩm vài câu với người bên cạnh, bổ sung tiếp: “Nếu lúc ở công viên giải trí gặp cái gì ăn ngon chơi vui, cứ trực tiếp mua, không cần tiết kiệm tiền dùm thầy Bùi, những việc khác có thể tạm thời buông bỏ trước, quan trọng nhất là đi chơi thật vui vẻ.”

Nói đến đây, Dụ Thiền mơ hồ phát hiện ra có chút không bình thường, nếu là tình huống bình thường, đàn chị không cần phải giao phó những việc này. Thái độ hiện tại của đối phương như vậy, nhìn thế nào cũng không giống đang sắp xếp nhiệm vụ, ngược lại, giống như là đang đưa cho cô một cơ hội để đi chơi.

Dụ Thiền khẳng định: “Đàn chị, cuộc điều tra này, lúc đầu không phải của tổ chúng ta phải không.”

Cô nhớ rõ, hôm qua trước khi đi, có thấy qua sách tuyên truyền về công ty giải trí ở chỗ một giáo viên khác. ( truyện trên app tyt )

“ Là ý của chị đại,” Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng một lúc, có chút không chắc chắn, “Đàn em, bọn chị đều cảm nhận được trạng thái hai ngày gần đây của em, có chút không thoải mái. Em không cần phải tự giấu trong lòng, sẽ rất khó chịu đó. Chiều nay em đi công viên giải trí giải khuây đi, việc thực nghiệm, cứ bỏ qua một bên.”

Giọng nói của sư tỷ ấm áp và dịu dàng, trái tim Dụ Thiền run rẩy, phảng phất trong cái lạnh của những ngày vào đông lại có sự ấm áp như vây quanh bếp lò, hốc mắt đột nhiên rưng rưng ấm áp.

Từ nhỏ cô đã như một cây cỏ dại, lẳng lặng mà lớn lên trong hoàn cảnh trong hoàn cảnh gió táp mưa sa. Ba mẹ luôn bận rộn công việc, em trai tuổi còn nhỏ, cô phải làm một cô con gái ngoan ngoãn, làm một người chị tốt.

Chịu thiệt cũng được, khổ sở trong lòng cũng không sao, chỉ có thể dùng cách của mình mà âm thầm chịu đựng, như vậy mới không làm người nhà lo lắng, mới có thể khiến cho người khác yêu thích.

Không ngờ tới, đây là những đàn anh đàn chị mà cô mới quen biết chưa đến mười ngày.

Cũng để ý đến cảm xúc của cô, dốc lòng an ủi cô.

Đây là loại cảm giác trước giờ chưa từng có.

Nghe thấy giọng đàn chị ấm áp ở đầu dây bên kia, Dụ Thiền đột nhiên cảm thấy, buông bỏ Trình Yển, cũng không phải là việc khó khăn gì. Vận mệnh đã đóng cánh cửa để đuổi theo ánh trăng của cô, vẫn còn mềm lòng mà mở cho cô một cánh cửa sổ.

Lo lắng tối nay sẽ mưa, trước khi ra khỏi cửa, Dụ Thiền đặc biệt bỏ một cây dù vào túi xách.

Công viên trò chơi được xây dựng ở ngay trung tâm thành phố, nửa tháng trước vừa mới chính thức khai trương. Cho dù không phải vào ngày nghỉ, thì người đến chơi vẫn không ít, đại đa số đều là những đôi tình nhân dựa vào nhau, đa số là lứa tuổi sinh viên đại học.

Trong lòng nhớ những hạng mục cần khảo sát, Dụ Thiền bắt đầu ra khỏi cửa, quan sát cực kỳ tỉ mỉ, cô cố tình đến nơi đây trước hai giờ đồng hồ, chính là nghĩ sẽ trở thành du khách đầu tiên, đạt được thể nghiệm trò chơi chân thật nhất.

Sao khi hợp tác với trung tâm điều hành, tiến hành khảo sát.

Có đối lập, có tham chiếu, mới có thể tìm ra vấn đề thật sự, phát hiện vấn đề.

“Xin chào.”

Dụ Thiền đang tập trung ghi chép lại, một người đàn ông mang khẩu trang màu đen đến bên cạnh đột nhiên vỗ vai cô, ánh mắt phức tạp, giống như có chút phiền muộn và khinh thường.

“Xin chào?”

Dụ Thiền cũng không rõ ý đồ của anh ta, thử hỏi thăm dò: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Từ lúc mới bước vào cửa, cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi, vốn dĩ tôi cũng lười so đo với cô, nhưng hiện tại cô đang chụp lén tôi sao, còn cùng bạn của cô thảo luận, thật quá đáng lắm đó. Tôi biết tôi cũng có chút danh tiếng, fan hâm mộ cũng nhiều, nhưng mà, tôi cũng không thể giữ lại cho mình một chút không gian riêng tư sao?”

“Hả?”

Dụ Thiền không hiểu chuyện gì, cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện quanh mình không có ai khác, cho nên xác định đối phương đang nói chuyện với mình.

Nhưng mà, rõ ràng đều nói tiếng Trung, tại sao khi tổ hợp chúng lại, cô cũng không hiểu rốt cuộc là có ý gì?

Anh ta đang xem cô là đối tượng để càu nhàu hay sao?

“Anh gì ơi, có phải anh nhận sai người rồi không?”

“Tố chất tâm lý này của cô, da mặt cũng dày nha! Bị tôi bắt tại trận rồi, vẫn còn ra vẻ vô tội mà ngụy biện?” m thanh qua lớp khẩu trang của anh ta càng lớn, không ít người bên cạnh liếc mắt nhìn qua, hướng về bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vô duyên vô cớ bị một người xa lạ mắng nhiếc, tuy Dụ Thiền có tấm lòng hiền lành như Bồ tát, nhưng cũng có chút tức giận. Cô thu lại nụ cười trên mặt, lặng lẽ mở bút ghi âm ra, biểu cảm bất đắc dĩ: “Anh gì ơi, anh đang nói gì vậy, tôi thật sự nghe không hiểu.”

Người đàn ông mang khẩu trang cực kỳ tức giận, nói với Dụ Thiền những lời lạnh nhạt: “Cô mà cũng xứng để thích tôi sao? Tôi tuyệt đối không thể nào để mắt tới cô được, dựa vào dáng vẻ cũng có chút xinh đẹp, liền muốn tôi xem trọng mà liếc nhìn cô, dẹp bỏ suy nghĩ đó đi.”

Anh ta liếc nhìn người đàn ông cao to bên cạnh, đối phương nhận được chỉ thị, lập tức đến trước mặt muốn giật điện thoại của Dụ Thiền.

Người đàn ông mang khẩu trang đứng nép phía sau người đàn ông cao to, trong miệng không chịu bỏ qua mà buông ra: “Tôi là nhân vật của công chúng, cho có sự cho phép của tôi, cô tùy tiện chụp ảnh của tôi, là phạm pháp đó. Hôm nay tâm tình tôi tốt, sẽ không tố cáo cô, cô hãy xóa hết những tấm ảnh chụp đi, rồi hướng về phía tôi xin lỗi tôi, tôi sẽ không truy cứu cô nữa.”

Đây có phải là kịch bản mới của một nhóm cướp giật không?

Dụ Thiền thực sự không hiểu được diễn cảnh đang diễn ra trước mặt, người đàn ông to lớn ghì chặt cổ tay cô, bị vây quanh bởi hơi thở nặng nề hôi hám của anh ta, làm cô đến mức nhức đầu chóng mặt.

Tay đau đến nổi run rẩy, căn bản không còn chút sức lực nào.

Nhưng mà, nhất định không để anh ta cướp mất di động, bên trong có rất nhiều số liệu nghiên cứu bí mật của tổ, còn có những ghi chú cô vừa mới viết, mất đi rồi sẽ rất phiền phức.

Cô liều mạng nắm chặt di động, nhưng với chút sức lực yếu ớt này căn bản không thể chống lại người đàn ông kia. Thể lực hai người bọn họ chênh lệch nhau quá lớn, người đàn ông cao to khống chế đôi tay cô, dùng sức bẻ ngón tay cô, đột nhiên đau đớn đến nổi hai mắt rơi lệ.

Chung quanh không ít người chú ý đến sự bất thường bên này, khe khẽ nói nhỏ.

Cảm giác bị những người xung quanh sỉ nhục lại nảy lên trong lòng cô một lần nữa, trong đầu Dụ Thiền dường như có đồng thời hàng nghìn hàng vạn con ong vây quanh, vo ve vo ve không ngừng.

Mặt đường dưới chân dường như đã biến thành bờ cát mềm mại, dùng sức một chút, sẽ bị hãm sâu xuống phía dưới, rơi vào vực sâu không nhìn thấy ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play