Trong lòng cô khẽ rung động, lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng này.

Tạm biệt Trình Yển ở giao lộ, chạy chậm về ký túc xá. Trần Tri Vi đi du lịch vẫn chưa trở về, Nhậm Đình Đình thì đang ở trong nhà tắm tắm rửa, hơi nóng xuyên qua cửa kính bay vào trong phòng.

Bị bao vây bởi ánh sáng ấm áp, nó dường như có một hơi ấm dư ra.

Ý thức mạnh mẽ từ đáy trái tim, xúc động muốn khóc lại lần nữa dâng lên không thể khống chế được, nước mắt như thủy triều trào ra từ khóe mắt.

Cô không dám khóc thành tiếng, sợ bị Nhậm Đình Đình nghe thấy, vô duyên vô cớ lại làm phiền đến bạn bè như vậy cô cực kỳ lo lắng, chỉ có thể dùng sức cắn chặt môi dưới nén tiếng nấc nghẹn ngào vào trong lòng.

Đồng thời im lặng đếm ngược.

Mười, chín, tám,...một.

Cô không có nhiều thời gian để đau lòng trống rỗng như vậy, còn rất nhiều việc chờ cô làm, lưu giữ lại mười giây đau thương, vậy là quá đủ rồi.

Dụ Thiền lau khô nước mắt, rửa mặt, nhìn mình ở trong gương, xem ra không khác gì mấy so với bộ dạng lúc sáng khi mới ra khỏi cửa, mảy may không nhìn ra được một chút dấu vết đã từng khóc qua.

Hài lòng ngồi xuống trước bàn học, lấy ra một cuốn sách chuyên ngành, tập trung đọc thuộc lòng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua trong tiếng đọc sách như vậy.

Trước khi đi ngủ, Dụ Thiền mở điện thoại ra, tin tức chưa đọc vẫn là số 0 như cũ.

Cần phải kết thúc thôi, cô nghĩ.

Tìm thấy tấm ảnh vừa chụp được lúc nãy, thuận tiện đăng lên dòng bạn bè.

[Ánh trăng thật sự cách tôi quá xa rồi.]

Chap 21

*Không được tiếp tục như vậy nữa, buông tay đi.*

“Huhuhu tám giờ sáng cuối cùng thì cái gì là nhân gian khó khăn chứ!

Nhậm Đình Đình kéo giãn cơ mặt đang buồn ngủ, dường như nằm liệt trên người Dụ Thiền: “Tiểu Thiền, rõ ràng cậu mỗi ngày học đến mười hai giờ tối, tại sao vẫn có thể có tinh thần phấn chấn vào tám giờ sáng sớm chứ, điều này không khoa học!

Kỳ nghỉ dài hạn đã kết thúc, đột nhiên lại phải lao vào cuộc sống học tập căng thẳng, không ít người vẫn chưa thích nghi.

Biểu cảm Trần Tri Vi cũng mang theo ba phần mê mang bảy phần thất thần: “Cậu không hiểu, đây có thể là học bá độc đáo thiên phú đó. Chúng ta theo hệ đàn anh Trình Yển, mỗi ngày đều yêu đương với rất nhiều em gái xinh đẹp, cũng không ngăn cản được người ta mỗi năm đều nhận học bổng.”

Cô mở nắp chai nước khoáng, uống một hơi: “Nếu đổi lại là tớ, mỗi ngày nói chuyện yêu đương cũng mệt chết được, làm sao có thời gian học tập nữa. Tinh lực của học bá so với người thường quả thật là có cách biệt.”

Dụ Thiền ở một bên lẳng lặng lắng nghe, lông mi dày và mảnh mai nhẹ nhàng cử động, che giấu những khác thường trong mắt, bất cứ câu nào cũng không nói.

Nhậm Đình Đình hiếu kỳ: “Tiểu Thiền, đàn anh Trình vào thời điểm học trung học, cũng như vậy sao?”

Dụ Thiền ôm chặt quyển sách trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lúc cao trung tớ cũng không có dịp gặp anh ấy mấy lần, không rõ lắm.” Giọng nói bình tĩnh thẳng như một sợi dây, không chút phập phồng, giống như đang thảo luận về một người xa lạ không chút liên quan.

Phòng học lớn của học viên Kinh tế thương mại và học viên tâm lý cũng không phải ở cùng một tầng, nhân lúc đến ngã quẹo vào lầu hai, Dụ Thiền chỉ về phía vị trí phòng học: “Tớ vào lớp trước đây.”

Rồi chạy rời đi.

Nhậm Đình Đình nhìn theo bóng lưng của Dụ Thiền mà suy tư, nhìn theo bóng dáng cô biến mất trong phạm vi tầm mắt hai người.

“Đi thôi, Vi Vi.”

Vị thầy giáo đứng lớp cơ sở tâm lý học là vị trợ giảng du học trở về, có lẽ vẫn chưa có kinh nghiệm giảng dạy, trình chiếu Powerpoint đọc mười mấy phút, nói y nguyên những khái niệm buồn tẻ nhạt nhẽo, càng nói càng nhạt như nước ốc.

Bạn học xung quanh trước sau Dụ Thiền đã ngủ thành một tảng lớn, những người còn lại không phải đang chơi điện thoại thì là nói chuyện cùng bạn học khác, rõ ràng người ngồi thẳng tắp như cô, lại giống như một người khác loài.

Thật ra cô cũng không thật sự chú tâm nghe, nội dung trong Powerpoint rất lâu trước đây đã học qua, chỉ cần nghe lại một lần là lỗ tai này qua lỗ tai khác.

Không có tác dụng thật sự.

Vừa nghe, suy nghĩ không khống chế được mà lưu lạc khắp nơi, được gió thu nhẹ nhàng thổi qua, quay trở về ba năm trước đây học ở giảng đường chính trị đó.

Đó là một giáo viên chính trị ấm áp và tri thức, lần đầu tiên nóng giận trước mặt bọn họ.

“Học thuộc một cái cũng không được, học thuộc một cái cũng không được, các em đối với thành tích học tập của mình như vậy sao?”

“Sáng hôm nay tôi đã dạy liên tục ba tiết rồi, ba lớp trọng điểm, không có một lớp nào làm tôi bớt lo được!” Trong tay cô giáo là sách giáo khoa, lật đến trang phải học thuộc lòng, chỉ vào giấy trắng mực đen phía trên, “Lý luận đơn giản như vậy, học thuộc rất khó sao?”

Trong phòng học im lặng như tờ, cô nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xuống những học sinh đang cúi đầu rủ mắt xuống, âm thanh lớn hơn một chút, nói lại ba từ cuối cùng một lần nữa: “Rất khó sao?”

Vài học sinh ngồi dãy đầu bả vai nhẹ nhàng run lên, dường như phải bị một loại hoàn cảnh áp lực lớn dọa đến sắp khóc.

“Tôi hiểu được, hiện tại các em phân vân giữa văn lý, hiện tại đang dần lệch trọng tâm. Trọng lý khinh văn vốn dĩ đang là một xu hướng lớn, các em chỉ là những học sinh lớp trọng điểm ở trung học, phớt lờ văn khoa chỉ sẽ càng nghiêm trọng.”

“Đúng vậy, văn khoa đích thực “vô dụng”, khoa học tự nhiên có thể mang đến cho các em nhận thức về thế giới, cải tạo thế giới, lợi dụng thế giới, mà văn học không làm được. Nhưng tư tưởng văn học dạy cho các em, là “tinh thần độc lập, tư tưởng tự do”, là phương thức đối đãi với thế giới, là nghĩ lại và thảo luận nghiên cứu về nguồn gốc nhân sinh. Những thứ này, đích thực trong cuộc sống hàng ngày dùng không hết.”

“Tự cổ chí kim, nhân loại chưa từng ngừng tìm kiếm về hai lĩnh vực, một là vạn vật thế giới, một cái khác là, thế giới tư tưởng tự thân của nhân loại.”

“Trở thành người ưu tú nhất trong đám người Đồng Thành, các em hoàn toàn nhìn không tới những thứ đó, chỉ biết dùng một bài thi nho nhỏ đi bình phán những thứ đó có hữu dụng hay không.”

Cô giáo chính trị gấp lại quyển sách trong tay, chậm rãi đặt lên bàn, chỉ chăm chăm nhìn mọi người đang ngồi dưới bục giảng: “Các em, làm cô quá thất vọng rồi.” . đọc truyện trên tyt

Bốn phía yên lặng như tờ, bên ngoài cửa sổ thi thoảng chen vào vài tiếng chim hót, khí áp thấp tới cực điểm, tất cả học sinh đều đỏ mặt, hổ thẹn mà cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô giáo.

Đích thị, làm học sinh trung học trọng điểm, điểm số chính là tiêu chuẩn bình phẩm tất cả. Nhưng ý nghĩa của việc đọc sách, không chỉ dừng lại ở đó.

“Các em đều biết Trình Yển chứ, đứng nhất khối tự nhiên lớp 12, bài thi toán học so với đáp án tiêu chuẩn đều rất chuẩn.”

“Nếu như hôm nay,” Trong giọng nói của cô giáo chính trị lộ ra vẻ mệt mỏi, còn có vài phần hoài niệm, “Học sinh đứng ở chỗ này là Trình Yển, cậu ấy nhất định có thể đem nội dung đó đọc thuộc lòng một chữ cũng không thiếu.”

Đó là lần thứ hai Dụ Thiền được nghe đến cái tên Trình Yển này.

Cô giáo chính trị là một vị rất có tình cảm nữ sĩ, từ khi tốt nghiệp mười mấy năm, mỗi lần đứng trên bục giảng, cặp mắt đều lấp lánh rực rỡ. Cô thật sự rất nhiệt tình trong ngành giáo dục của mình, càng yêu quý những đứa trẻ non nớt dưới bục giảng.

Rất nhiều năm về sau, Dụ Thiền mới hiểu rõ, những câu nói năm đó của cô giáo chính trị kia là hối tiếc, kỳ thực là đang cảm thán tri âm khó tìm, nhiệt tình khó nói, là một vị giáo viên thâm niên nhiệt tình yêu thương phụ lòng, cô đơn sâu thẳm nhất.

Cũng chính là bài học đó, đã làm cho Dụ Thiền bắt đầu hiếu kì, người học sinh được cô giáo chính trị hoài niệm không ngớt, rốt cuộc là người như thế nào.

Trong lúc truyền tin, hoàng hôn buông xuống, nghi thức kéo cờ thượng niệm kiểm điểm, trong lời nói của giáo viên...nhiều dáng vẻ như vậy, rốt cuộc dáng vẻ nào mới là Trình Yển thật sự đây?

Chuông tan học reo lên kéo cô từ trong ký ức trở về thực tại, dòng người bắt đầu chuyển động hướng ra ngoài phòng học, sau tiết toán học là tiết công cộng, sẽ học cùng lớp với học viện kinh tế và thương mại.

Dụ Thiền hoàn hồn, dọn dẹp tập sách.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, cô vừa đi, vừa mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Là email của thầy hướng dẫn Bùi Thực, trong tổ có một tâm lý ở Bắc Thành đang nghiên cứu một hạng mục, nếu như làm thành công, thành viên trong tổ có thể có cơ hội dùng số liệu nghiên cứu, phát biểu làm thành một bài báo cáo phát biểu trong SCI1.

Loại cơ hội này đến tay học sinh chính quy mà nói, không khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ cần bắt được, con đường học thuật sau này, chính là một con đường bằng phẳng.

Trong email còn nói, nếu như xác định tham gia, giữa tháng mười một sẽ khởi động, tương lai có thể phải ở lại nơi đó hơn sáu tháng, có đến đầu hạ năm sau mới có thể trở về.

“Tiểu Thiền, mau đến đây.”

Nhậm Đình Đình cách mấy chỗ hướng về phía Dụ Thiện vẫy tay, chỉ chỉ về phía chỗ ngồi bên cạnh.

Dụ Thiền cất điện thoại, cười đáp lại: “Tới ngay.”

Tiết học toán cao cấp luôn là kẻ thù của sinh viên khoa học xã hội, Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe thiên thư, đến cả bút viết cũng không mang theo, một quyển sách một cái đầu là đủ rồi.

Dụ Thiền nhìn không được, nhân lúc giải lao hai mươi phút giữa tiết, chỉ những trọng điểm trong sách cho bọn họ: “Trước đây tớ đã nghiên cứu qua đề thi hình học cuối kỳ của trường chúng ta, đây là vài loại thường ra đề, nghiêm túc lắng nghe, cuối kỳ nhất định không thành vấn đề.”

Nhậm Đình Đình cảm động sâu sắc, ôm cánh tay Dụ Thiền không buông: “Tiểu Thiền, không có cậu, hai chúng tớ có thể làm thế nào đây!”

“Ể?” Cô ấy dựa vào người Dụ Thiền, đôi mắt thoáng nhìn qua, chỉ vào vị trí phía trước cách bọn họ hai ba dãy bàn, “Kia không phải đàn anh Trình Yển sao? Tại sao anh ấy lại ở đây? Năm ba không học tiết công cộng mà.”

Dụ Thiền trong một khoảnh khắc chợt ngưng bút dạ quang trong tay, nhưng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đánh dấu những điểm trọng điểm trong sách.

Mặc dù cô muốn trốn tránh, nhưng người bên cạnh vẫn không cho cô cơ hội này.

Trần Tri Vi bên cạnh cô, tiến đến trước mặt Nhậm Đình Đình: “Là đến học cùng bạn gái mới, cậu không biết hả?”

“Hả? Nhanh vậy sao?”

Trần Tri Vi gật đầu: “Trên diễn đàn hai ngày nay đã truyền tin rồi, viện của chúng ta có một trao đổi sinh đến từ Đức, con lai đại mỹ nữ, vừa đến đã cùng Trình Yển ở bên nhau. Nghe nói, người ta là vì tình yêu mà vượt đất nước, xa xôi vạn dặm đến gặp Trình Yển đó.”

Sắc mặt Nhậm Đình Đình có chút khó coi, đến cả giọng nói cũng lạnh đi không ít: “Vi Vi, đừng nói nữa, giáo viên đến rồi.”

Trần Tri Vi không hiểu chuyện gì???

Ai là người lén lúc nói chuyện với mình trong giờ học chứ? Đình Đình đột nhiên đổi tính rồi.

Dụ Thiền cố gắng khống chế ánh mắt của mình, không nhìn về phía hay người đang ngồi cùng nhau phía trước. Từ trung học cho đến hiện tại, cô nhìn thấy rất nhiều cô gái ở bên cạnh Trình Yển đến rồi lại đi, trước mặt bọn họ, anh vĩnh viễn ấm áp đáng tin cậy, cũng vĩnh viễn mang một chiếc mặt nạ tầng tầng xa cách, là một người tình nhân tinh xảo lại hoàn mỹ.

Đây là lần thứ nhất, trên mặt anh là biểu cảm không giống như trước. Đây là một loại tín nhiệm và thả lỏng hoàn toàn, người trước mặt dường như là, là người bạn cũ anh biết đã rất nhiều năm vậy. Cô gái đó không cần phải vắt óc suy nghĩ, chỉ là ngồi bình thường trước mặt anh, là có thể làm gương mặt anh hiện lên nụ cười.

Trực giác nhạy bén đột nhiên tiến thẳng vào trong não, chỉ cần một ánh nhìn, cô có thể hiểu được, người con gái này ở trong lòng Trình Yển, là độc nhất vô nhị. Tin tức bát quái của Trần Tri Vi tuy rằng nghe thấy có chút khoa trương, nhưng có tới tám chín phần, là sự thật.

Ngọn lửa vĩnh viễn sáng chói lóa mắt, trước nay cũng không thiếu hoài một con thiêu thân đầy dũng khí.

So sánh như vậy, cô đến cả tư cách lao vào ngọn lửa cũng không có.

m thanh của giáo viên, bạn học đang thảo luận, tất cả đều bị kéo ra rất xa, cô bị người nào đó ném vào một cánh đồng không trắng xóa, đưa mắt nhìn bốn phía, đều hoang vu.

Vận mệnh có thể sợ nàng buông bỏ quyết tâm không đủ sâu sắc, mới an bày một sự thật tàn khốc ở một góc cạnh tinh vi, rõ ràng là cố tình phô bày trước mặt cô.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên làn sương mù dày đặc, cách một lá chắn màu trắng mông lung, hình ảnh Trình Yển và cô gái bên cạnh càng ngày càng hiện lên rõ ràng, cô càng không muốn nhìn, bức tranh phía trước càng đến gần cô hơn.

Không được tiếp tục nữa, thật sự cầu xin cô.

Buông tay đi.

Trong nội tâm cô đang cầu xin chính mình, cũng đã từng chấp niệm, làm đến sự giãy giụa cuối cùng.

Dụ Thiền cúi đầu, lấy sách bài tập toán ra luyện tập để phân tâm sự chú ý.

Học tập, vĩnh viễn là điều tốt nhất để lãng tránh.

Chuông tan học vang lên, cô lập tức ôm cặp sách, dường như chạy trốn khỏi phòng học. Tất cả định lực trong cơ thể đều cạn kiệt, nếu ở lại lâu hơn, cô thật sự lo lắng mình sẽ không cách nào khống chế được, rơi nước mắt làm trò cười trước mặt mọi người.

Nếu đã như vậy, vậy thì rời đi trước.

Đúng lúc Bắc Thành có hạng mục mới đang cần người.

Cô cần một hoàn cảnh hoàn toàn mới và thời gian để bình tĩnh lại, cũng cần một công việc vô cùng bận rộn, không nên đem hết tâm tư để lại phía sau.

Trần Tri Vi vẻ mặt ngờ nghệch: “Thiền Thiền sáng nay không phải cậu ấy đã ăn rồi sao? Sao bây giờ lại đói như vậy?”

Nhậm Đình Đình không nhịn được gõ đầu cô: “Vi Vi, cậu thật sự ngốc hay giả vờ ngốc, vừa rồi tớ đã cố tình đưa mắt ra hiệu, đừng nói nữa đừng nói nữa, cậu khăng khăng nói thật to lên.”

“Hả? Cậu đưa mắt ra hiệu với tớ khi nào?” Trần Tri Vi càng nghe càng không hiểu.

“Được rồi được rồi, không việc gì, chúng ta mau đi tìm cậu ấy thôi, bây giờ tâm trạng cậu ấy không tốt, không thể ở một mình được.” Nhậm Đình Đình liếc mắt nhìn Trình Yển đang ngồi phía trước, lôi kéo Trần Tri Vi đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play