Để có thể thỏa mãn trí tò mò thời thơ ấu, vẫn có thể tiếp tục ở lại với Trình Yển, bất kể là nói thế nào, đều không có lý do gì để từ chối.
Cô gật gật đầu, nhéo đầu ngón tay: "Được đó."
Sự thật đã chứng minh rằng không có con quái vật đáng sợ nào trong quán bi-a, trùng vào dịp nghỉ lễ quốc khánh nên có rất nhiều người đến chơi, bên trong vô cùng đông đúc, bầu không khí nồng nặc mùi rượu và khói thuốc khiến Dụ Thiền ho khan liên tục.
Cô không tự chủ được tiến lại gần Trình Yển, hương thơm độc đáo của cây cẩm lai thoảng qua, miễn cưỡng cung cấp cho cô mảnh đất tinh khiết cuối cùng.
Trình Yển hiểu lầm ý của cô: "Lần đầu tiên tới, đang sợ sao?"
"Không phải là sợ" Dụ Thiền không dám ngẩng đầu, vết son chói mắt vẫn còn án ngữ ở trên xương quai xanh của anh. Người tới người lui, chú ý tới hai người bọn họ, đều ném tới ánh mắt mơ hồ cùng kỳ quái. Có quá nhiều điều ẩn chứa trong những biểu cảm đó, cô không dám nghĩ nhiều nữa: "Ở đây có nhiều người quá, tôi sợ sẽ bị đi lạc."
Trình Yển cong môi cười khúc khích, dẫn cô lên lầu hai. Môi trường nơi này tốt hơn nhiều so với tầng một, xung quanh là đèn neon màu xanh hồng, gạch lát nền dưới chân rất khéo léo, khi có người giẫm lên sẽ hiện ra màu khác với gạch bên cạnh .
Một số người đi đến bàn ở trung tâm để chơi bóng. Dụ Thiền không có thiên phú về thể thao, vì vậy cô tự giác ngồi trên ghế sofa bên cạnh, đóng vai trò là người xem yên tĩnh.
Lúc này, một người đàn ông tóc đỏ từ trong căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra, trên người anh ta là hàng hiệu thời trang, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim loại nổi bật, anh ta có khuôn mặt được ưa chuộng trong các video ngắn.
Anh ta tự nói: "Ô, anh Trình thật là một vị khách quý, đã lâu không đến rồi." Ánh mắt chú ý đến Dụ Thiền, anh ta ngay lập tức cảm thấy hứng thú: "Yo, em gái này thật là xinh đẹp, là học sinh mới của trường điện ảnh nào vậy?"
So với sự thờ ơ của những người bạn khác của Trình Yển, thái độ của Hồng Mao là một thái cực khác.
Anh ta không chút do dự nói đùa: "Em gái, không phải là anh lừa em đâu, trong những người mà anh Trình đưa đến đây, em là người đẹp nhất."
Nụ cười của Dụ Thiền ngưng trệ trong chốc lát, rất nhanh liền khôi phục bình thường: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải như anh nghĩ đậu."
Còn chưa nói xong, một quả bóng bi-a đã vẽ một hình parabol hoàn hảo trong không trung, quẹt qua trán của Hồng Mao, rơi xuống chiếc ghế sô pha trước mặt. Hai người đều sửng sốt, Hồng Mao sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, hồn phách bị doạ sợ không còn đến một nửa.
Anh ta tức giận quay đầu lại, phát hiện thủ phạm đang dựa vào cây cơ bi-a, tay kia nghịch quả bi-a ở trong tay, cười một cách bất cần và xấu xa: "Thật ngại quá" biểu cảm trên mặt không có chút nào là chân thành: "Trượt tay".
Sự tức giận của Hồng Mao tan biến ngay lập tức sau khi nhìn thấy người đó là ai, anh ta ngượng ngùng cười khan hai tiếng: "Anh Trình, xin lượng thứ, là tôi ngu ngốc."
Trình Yển nhướng mày: "Người suýt bị đụng phải là cậu, lại không phải tôi, cậu xin lỗi gì chứ?"
Hồng Mao nhăn mặt, tựa hồ sắp khóc: "Anh Trình, em sai rồi, sau này nếu còn ngu ngốc, em chính là cháu của anh." Anh ta phúc đến thì lòng cũng sáng ra, lại quay lại xin lỗi Dụ Thiền: "Em gái, không, cô gái, tôi sai rồi, là tôi bình thường lắm mồm thành quen, không quản tốt cái miệng này, xin lượng thứ."
Không biết lần này lời xin lỗi có phải là chân thành hơn hay không, Trình Yển thu lại nụ cười trên mặt, nhàn nhạt ném một câu: "Được rồi, nhặt bóng lại đây, cùng chơi đi."
Dụ Thiền ở bên cạnh âm thầm theo dõi toàn bộ quá trình.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Yển tức giận, bị đôi mắt sắc bén và nghiêm khắc đó nhìn chằm chằm, cho dù anh đang cười, cô vẫn cảm thấy sởn gai ốc khắp người.
Anh rõ ràng vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh đang tức giận, giống như mặt biển lặng sóng đang dập dềnh, nếu không cẩn thận sẽ bị những con sóng khổng lồ từ dưới đáy cuộn lên nuốt chửng.
Thính giác của Trình Yển rất nhạy bén, không có gì đáng ngạc nhiên khi anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hồng Mao và cô.
Anh đây là đang trút giận thay cô sao? Hay là không hài lòng với việc Hồng Mao tùy tiện nói về cuộc sống riêng tư của mình đây?
Dụ Thiền không thể hiểu được. Không khí dường như càng loãng hơn.
Cô đặt ly nước trong tay xuống, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tiếng nước chảy róc rách biến thành tiếng ồn trắng xoa dịu thần kinh, Dụ Thiền cúi đầu, nước lạnh tạt vào mặt, tinh thần tạm thời ổn định, thở ra một hơi dài.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô xoay người đi ra ngoài, tại khu vực hút thuốc cạnh nhà vệ sinh nam, cô mơ hồ nghe thấy hai người đàn ông nhắc đến tên mình.
Sự chú ý của Dụ Thiền đã bị thu hút, cô chăm chú lắng nghe một vài câu.
"Này, anh Lưu, cô gái bên cạnh Trình Yển kia có lai lịch gì? Người nổi tiếng trên mạng? Tiểu minh tinh? Hay là sinh viên của trường nào? Trông khá thú vị."
"Hình như là đại học C, tên là Dục Thiền, cái tên này thật thú vị, giống như một con bọ nhỏ. Hai ngày trước cậu không đọc hot search sao, người ta thực sự yêu Trình Yển, kiên trì làm người thứ ba cho người ta."
"Thì ra là một nữ sinh, hơn nữa còn rất nhiệt huyết, có tiền thật tốt, tôi cũng muốn cùng nữ sinh chơi đùa, rẻ tiền lại đơn thuần. Đáng tiếc tốt như vậy, cả đại học C đoán chừng không có lấy mấy người."
"Này, cậu nói xem Trình Yển hôm nay đưa cô ấy tới đây, là bởi vì Thích Tâm Ngữ tới sao?"
"Thật sự có khả năng này, Trình Yển tuy rằng tính tình phóng đãng, những năm qua đổi rất nhiều bạn gái. Nhưng suy cho cùng Thính Tâm Ngữ cũng là mối tình đầu, đối với đàn ông mà nói, mối tình đầu đều là là bạch nguyệt quang và nốt chu sa, thật khó quên."
Thích Tâm Ngữ, đây là lần đầu tiên Dụ Thiền nghe thấy cái tên này.
Cũng nên là lần cuối cùng.
Đầu óc cô ong ong cả lên, cô như mất đi nửa phần hồn, từng bước khấp khiểng quay trở lại tiền sảnh.
Hóa ra đây là suy nghĩ của mọi người về cô, khi khoảng cách giữa hai người quá lớn, cái gọi là tình yêu chỉ là cái cớ làm tấm màn che mà thôi.
Cho dù bây giờ cô chỉ là một người bạn bình thường đứng cùng anh, đều sẽ không tránh được việc bị xem nhẹ.
Vậy Trình Yển thì sao?
Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như vậy? Hôm nay đưa cô đến đây, thật sự chỉ đơn thuần là nhất thời nghĩ ra thôi sao?
Dụ Thiền cả người rối bời, trong lòng kích động, không muốn ở trước mặt những người này lộ ra vẻ rụt rè, liền vươn vai ngồi trở lại trên sô pha.
"Sao ngồi đây nãy giờ vậy, không thích chơi sao?" Hương thơm đến trước người, Dụ Thiền ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn thẳng tắp áp sát trước mặt cô, chiếm cứ toàn bộ không gian xung quanh, khiến cô không thể thoát khỏi.
Dụ Thiền nhẹ nhàng lắc đầu: "Đàn anh, em có chút mệt rồi."
Cô vội vàng cúi đầu, ánh mắt không khống chế được, ẩm ướt mờ mịt, xâm chiếm hết tầm mắt cô.
Chuyện gì vậy chứ?
Rõ ràng là không muốn khóc.
"Bây giờ? Vậy em về trước đi, tôi tìm người đưa em về."
Dụ Thiền vội vàng lắc đầu từ chối, cô không muốn bất cứ người nào phát hiện ra nước mắt của mình, thật sự quá xấu hổ: "Không cần không cần, đàn anh, em tự về được."
"Vậy được." Trình Yển đồng ý rất thẳng thắn, không hề có ý định quan tâm cô nữa, ngữ khí cộc lốc nói: "Đi đường cẩn thận."
Rõ ràng sáng nay khi ra ngoài, anh vẫn còn nói chuyện với cô bằng giọng điệu tươi cười đó.
Chỉ trong chưa đầy mấy chục giờ đồng hồ, đã trở nên hoàn toàn khác. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì mối tình đầu của anh sắp tới, nên nóng lòng muốn đá bay cô đi sao?
Hay là, cô đã không còn có thể khiến anh cảm thấy tươi mới?
Dụ Thiền không nói nữa, yên lặng đi ra khỏi quán bi-a, bên ngoài trời đã tối, trên trời có mưa nhỏ lất phất.
Hơi lạnh phả vào làn da trần, cô không khỏi rùng mình, hai gò má hơi ươn ướt, không biết là mưa hay nước mắt.
Bên đường có một quán ăn nhỏ, tiếng đài phát thanh rất lớn, cách mười mấy bước cũng có thể nghe rõ.
"FM106.7 ở đây để nhắc nhở quý thính giả và các bạn rằng đầu thu se lạnh, mọi người nhớ mặc thêm áo giữ ấm, đề phòng cảm cúm theo mùa….." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Dưới chân thỉnh thoảng có vài vũng nước bẩn, nước mưa rơi vào trong đó tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Đúng vậy, bây giờ đã là tháng mười rồi.
Mùa hè đã trôi qua, nhưng cô không hiểu sự thay đổi của bốn mùa, đã lầm tưởng rằng dấu vết nhiệt độ cuối cùng của đầu mùa thu là mùa hè nở rộ trên trái đất. Vừa bắt đầu, đã là sai lầm.
Cảnh tượng trong quá khứ chậm rãi hiện lên trong đầu, từ lần đầu tiên gặp mặt dưới ánh chiều tà cho đến hiện tại, mỗi một cảnh tượng đều là bảo vật mà cô lau chùi sạch sẽ cất giấu trong đáy lòng.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên mệt mỏi rồi.
Đã đến lúc phải buông tay, không thể cưỡng cầu, cuối cùng sẽ chỉ làm tổn thương người khác và chính mình.
Con đường từ quán bi-a đến bến xe buýt dài vô cùng, cô vừa đi vừa đi, mỗi bước đi đều có cảm giác như giẫm phải mũi dao, đau đớn ê ẩm.
Dụ Thiền còn nhớ, khi còn nhỏ, cô luôn ghen tị với những cô bé trong lớp, khi họ đón sinh nhật, sẽ nhận được rất nhiều búp bê và thậm chí cả hoa hồng đỏ từ bố mẹ và bạn bè.
Nhưng cô không bao giờ có được những thứ đó.
Vào ngày sinh nhật, nhiều nhất chỉ có một bát mì với trứng luộc. Thường thì, quả trứng đó sẽ bị em họ của chú cô giật lấy.
Lâu dần, cô không còn thích ăn trứng nữa.
Bằng cách này, những quả trứng trong bát của cô không còn bị giành lấy, nhưng là cô tự chủ động từ chối, chủ động bỏ cuộc.
Giống như những con búp bê vải và hoa hồng không bao giờ có được.
Giống như, một người không bao giờ có thể chạm vào được.
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, tài xế trong xe hạ kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú lịch thiệp: "Cô giáo Dụ, sao em lại ở đây vậy?"
Dụ Thiền vội vàng lau nước mắt, giấu đi những giọt nước mắt, cười nói: "Trình tiên sinh, thật trùng hợp."
"Cô giáo Dụ, không mang theo ô phải không?"
Vừa nói, người lái xe đeo găng tay trắng đã xuống xe, cầm chiếc ô màu đen che trên đầu Dụ Thiện để che chắn cho cô khỏi những hạt mưa đang ào ạt rơi xuống.
Dụ Thiền cảm kích nói: "Trình tiên sinh, cảm ơn ngài, ngài thật là khách sáo quá rồi."
Trình Tự cười dịu dàng đáp lại:"Là cô giáo Dụ khách sáo mới phải, nói mới nhớ, cô giáo Dụ, em đã quên tôi còn là sư huynh của em sao, chúng ta cùng khoa, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm."
Đây là sự thật.
Ngày hôm đó vô tình gặp nhau ở ngoài phòng vẽ, Trình Tự đã nhận ra Dụ Thiền là đệ tử cuối cùng của thầy giáo, anh đã mượn danh nghĩa đến tìm thầy để hỏi thăm. Sau khi xác nhận thân phận, hai người đều rất vui vẻ, đặc biệt là Trình Tự, trên môi luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tôi mới ra nước ngoài có một tháng, về nước nghe nói thầy từ nay đóng cửa từ chối tiếp khách, không thu nhận đồ đệ nữa. Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn duyên phận gì với thầy nữa, không ngờ hôm nay còn có thể gặp được sư muội ở đây."
Kí ức dần ùa về, hạt mưa đập trên nóc xe tạo nên những âm thanh hỗn loạn.
Trong lúc ngẩn ngơ, Dụ Thiền luôn cảm thấy, cô lại nhìn thấy bóng hình của Trình Yển trên gương mặt của Trình Tự. Trong lòng cô tự giễu mắng mình, cô thật sự rất xấu xa, cô đã quyết định buông tay, vậy mà cô vẫn không quên được anh.
Trình Tự mở cửa xe: "Cô giáo Dụ, tôi có thể đưa em về trường được không? Mưa lớn như vậy, cô gái như em một mình đi giữa đêm khuya, thực sự quá nguy hiểm rồi."
Dụ Thiền trong tiềm thức từ chối.
Trình Tự dường như nhìn ra cô đang nghĩ gì, nói thêm: "Không phải là cô giáo Dụ đang làm phiền tôi, mà là tôi muốn cảm ơn cô giáo Dụ, đã giúp tôi kết nối lại với thầy giáo. Em đã cho tôi một ân huệ lớn như vậy, tôi chỉ là đưa em về trường mà thôi, đều là em thiệt thòi hơn."
Dường như là đạo lý này.
Lời đã nói đến như vậy, Dụ Thiền cũng không nên từ chối, hơn nữa, đôi giày da nhỏ cô mang hôm nay là giày mới, rất cọ xát vào chân, bây giờ lại bị dầm mưa, chỗ bị cọ vào dường như bị bong ra một mảng thịt, đau đến mức khiến cô thở hổn hển.
Tình hình này thực sự không thích hợp để tiếp tục đi bộ.
Dụ Thiền gật đầu lên xe. Đem màn mưa liên tục dứt khoát bỏ lại ở phía sau.
Trình Tự từ trong hộp đựng đồ bên cạnh lấy ra một chiếc khăn khô đưa tới: "Sư muội, mau lau đi." Anh lại nói thêm: "chúng ta là đồng môn, cứ gọi em là là cô giáo Dụ không được thích hợp cho lắm, sau này gọi em là sư muội, có được không?"
Dụ Thiền ba phần hồn thì mất đi bảy, trong lòng rối bời, căn bản không có sức lực để ý tiểu tiết như vậy, đành phải gật đầu một cách máy móc.
Hơn mười phút sau, tài xế cũng quay trở lại xe, trong tay cầm một thứ giống như đồ uống, cung kính đưa cho Trình Tự.
Thì ra là đi mua đồ, thảo nào lâu như vậy không thấy tài xế lên xe.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, cốc nước đã được đưa tới trước mặt cô: "Em vừa mới dầm mưa xong, uống chút gì nóng có thể phòng cảm lạnh."
Không ngờ một chi tiết nhỏ như vậy lại được chú ý đến, Dụ Thiền nhìn Trình Tự đầy cảm kích, lại lần nữa nói cảm ơn.
Vị ngọt đậm đà của ca cao nóng tạm thời xua tan đi sự mông lung trong lòng, khiến cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tâm trạng của Dụ Thiền dần hồi phục, bên ngoài cửa kính xe, trên bầu trời đầy mây đen, cô không ngờ lại nhìn thấy bóng trăng.
Nó được bao phủ bởi nhiều lớp mây vũ tích, chỉ tỏa ra một quầng sáng yếu ớt.