Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 21


1 năm

trướctiếp

Kỳ thật, sau khi biết được chuyên ngành và đề tài nghiên cứu của vị giáo sư già, Dụ Thiền cũng đã đoán được mục đích mà Trình Yển dẫn cô đến, hơn nữa nhất định để cho cô chủ đạo buổi phỏng vấn rồi.

Thì ra anh vẫn luôn chú ý đến chuyện tiếp sau của hot search đó, hơn nữa còn dùng cách thức của mình, tạo ra cơ hội cho cô, giúp cô giải quyết khó khăn.

Loại cốt truyện mơ mộng này, Dụ Thiền chỉ xem qua trong truyện cổ tích của hoàng tử và công chúa.

Con đường của cô từ bé đến giờ vẫn luôn là tự mình bước đi.

Tự mình giải quyết vấn đề, tự mình vượt qua gập ghềnh, tự mình leo lên ngọn núi cao hơn.

Chưa từng nghĩ tới sẽ có người có thể vươn tay giúp đỡ cô dù chỉ một lần, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người, thay cô gánh vác.

Điều này đối với cô, có lẽ là điều lãng mạn nhất trên đời.

Trình Yển cổ vũ vỗ vỗ vai cô: "Cảm ơn tôi làm gì, là em vốn đã rất ưu tú.

Dụ Thiền cắn môi, cố kìm lại những giọt nước mắt chực trào ra, tự thề nhất định phải học tập thật tốt, xứng đáng với những việc Trình Yển làm cho cô.

Hai người đang định cứ như vậy trở về trường học, điện thoại của Trình Yển bỗng nhiên vang lên, anh ấn nút nghe, nói vài câu với đối phương.

"Đàn em, có muốn cùng anh đi trung tâm thành phố một chuyến không? Mời em ăn một bữa thịnh soạn."

Dụ Thiền đương nhiên muốn cùng anh ở chung một chỗ càng nhiều càng tốt, vội vàng gật đầu đồng ý: "Đàn anh, hay là chúng ta đến bãi đỗ xe trước?"

"Xe của tôi bây giờ còn ở trung tâm thành phố "Trình Yến bất đắc dĩ nói: "Bữa tiệc lớn này, chính là nó đổi lấy."

"Vậy em dẫn đàn anh đi xe buýt nha."

Trạm xe buýt ngay trước cửa khu chung cư, người trên xe rất nhiều, có không ít người đứng ở trong xe, còn có chút mùi vị một lời khó nói hết.

Dụ Thiền bỗng nhiên hối hận đề nghị vừa rồi của mình, Trình Yển là công tử nhà giàu, để xe đấy không lái, bị cô kéo lên xe buýt cùng nhau chịu khổ.

Một người khí chất như anh, làm sao chịu được cảnh này.

Cô giật giật tay áo Trình Yển: "Đàn anh, hay là chúng ta xuống gọi xe đi."

"Em không cần phải phải phiền hà vậy đâu." Anh chống cửa sổ, để lại một không gian nhỏ, ý bảo Dụ Thiền đứng vào:" Tiểu cô nương đừng đứng bên ngoài, không an toàn."

Có thể là do giờ cao điểm buổi sáng, đi chưa được mấy trạm, người trên xe càng ngày càng nhiều, gần như chen vai thích cánh, người dán sát vào người.

Hai người cách quá gần, cho nên Dụ Thiền có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng như thiêu đốt của anh phả vào cổ mình.

Dấy lên một sự rung động, cả lưng đều tê tê dại dại.

Khuôn mặt của anh vì khoảng cách mà phóng đại hết mực, có thể nhìn rõ được mạch máu bên cạnh yết hầu, kéo dài xuống dưới, tiến vào dưới cổ áo, nơi mà tầm mắt không cách nào nhìn tới được.

Dụ Thiền bỗng nhiên nhớ tới, Trình Yển có xương quai xanh. Cho nên những mạch máu rõ ràng kia, có phải là sẽ uốn lượn leo đến rãnh bên trong xương quai xanh của anh, phập phồng cùng với hô hấp, như ẩn như hiện.

Khoảng cách giữa cô và Trình Yển càng lúc càng gần, hơi thở nam tính nồng đậm hoàn toàn vây quanh cô, mùi gỗ thơm giống như độc dược quyến rũ lấy người ta, chất liệu quần áo trước ngực ma sát lẫn nhau, lồng ngực anh nóng bỏng lại rắn chắc, xúc cảm như gần như xa trên da thịt tra tấn lý trí của cô.

Hơi thở càng lúc càng dồn dập, gần như nghẹt thở.

Dụ Thiền chưa từng có khoảng cách gần như vậy với người khác giới, huống chi người trước mặt vẫn là ánh trăng trong lòng cô ngày nhớ đêm mong. Trái tim bị trêu chọc đập lên thình thịch, cơ hồ muốn vọt tới cổ họng.

Trong đầu rối bời đến tê dại, hoàn toàn quên mất cách điều khiển tay chân của mình.

Cô dùng răng cắn đầu lưỡi, hi vọng đau đớn có thể ép buộc chính mình bình tĩnh lại, nhất định không thể để cho anh nhận ra.

Lúc này, người trong xe buýt cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt, mắt thường cũng có thể thấy được ở trong xe người đã vãn đi không ít.

Trình Yển thuận thế kéo khoảng cách giữa hai người ra, cúi đầu xem xét tình hình của cô, đôi mắt đen sáng ngời giống như đá quý, như đêm tối đầy sao.

Cảm giác áp bức kia rốt cục biến mất, Dụ Thiền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khôi phục hô hấp.

Cô chuẩn bị mở miệng nói chuyện.

Một giây sau, xe buýt đột nhiên rẽ ngoặt.

Dụ Thiền không khống chế được mà bị quăng về phía trước, mãnh liệt nhào vào trong lòng Trình Yển.

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Trình Yển lại khom lưng, cho nên cô cứ như vậy trực tiếp đụng vào xương quai xanh của anh, cắn mạnh một cái.

Mũi và răng đều rất đau.

Dụ Thiền vội vàng lui về phía sau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, xúc cảm mềm mại của làn da dưới hàm răng, cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, làn da mềm mịn ửng hồng mỏng manh như muốn vỡ tung ra, vành mắt dường như có nước mắt lóng lánh.

Hoàn toàn là nước mắt sinh lý do đau đớn kích thích.

Dấu môi lưu lại trên người anh phảng phất như lửa than nóng rực, nóng đến mắt cô đau nhức, ngay cả khoé mắt cũng không dám dừng lại trên đó.

Chỉ có thể cúi đầu càng thấp càng tốt, nếu trước mặt có một khe hở thì tốt biết mấy.

Trình Yển cúi đầu, nhìn thấy son môi trên áo sơ mi trắng của mình, trong mắt tràn đầy hứng thú, giọng nói lười biếng ngả ngớn, còn mang theo nụ cười: "Cúi đầu làm gì, cắn tôi rồi định không thừa nhận sao?"

Chương 20

◎Ánh trăng thực sự cách tôi quá xa rồi.◎

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Dụ Thiền, hai người cuối cùng vẫn gọi xe riêng.

Tài xế dùng khẩu âm phương Bắc, đặc biệt nhiệt tình: "Hôm nay thật là nóng quá" Anh ta xuyên qua giá để đồ bên cạnh cầm lấy khăn lông, lau mồ hôi trên trán, tựa hồ là vì tìm kiếm sự đồng cảm, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi phía sau: "Cô gái nhỏ, có phải cô cũng cảm thấy nóng không, mặt đỏ hết lên rồi." Dụ Thiền đang ôm bình nước khoáng uống nước, nghe nói được lời này, "Khụ khụ" vài tiếng, thiếu chút nữa sặc hết nước trong miệng ra.

Cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của người bên cạnh, cô giống như dính phải câu chú bất động, ngồi yên tại chỗ không dám động đậy.

Phát hiện cô gái ngồi phía sau mặt càng ngày càng đỏ, còn cúi đầu nhỏ giọng ho khan, tài xế ánh mắt mãnh liệt trừng lớn: "Cô gái nhỏ, cô làm sao vậy, có phải là bị say nắng rồi không?

"Em ấy, đây là ăn phải đồ hỏng rồi."

Trình Yển híp mắt, tiếng cười nhẹ như mây mỏng nơi chân trời.

Tài xế trên trán dấu chấm hỏi càng lớn: "Ăn đồ hỏng? Đây là ăn cái gì vậy, mặt đỏ thành như vậy?"

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Dụ Thiền ho khan càng không ngừng được, xúc cảm vừa mới đụng vào xương quai xanh của anh ở trong đầu không xua đi được, hai má ửng hồng, độ cong lồng ngực phập phồng càng lúc càng lớn "Khụ khụ khụ..."

Ăn đồ ăn......Vừa rồi cô cái gì cũng không ăn, duy chỉ không cẩn thận cắn phải xương quai xanh của anh. Chuyện này xem ra nhất thời không qua được, Dụ Thiền xấu hổ đến cả người nóng lên, không dám quay đầu lại.

Giá như trên đời này có thuốc mất trí nhớ thì tốt biết bao.

Bỗng nhiên, cô phát hiện, xuyên qua cửa kính xe, có thể mơ hồ thấy được bóng dáng Trình Yển, anh lấy khuỷu tay chống nửa người trên, nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ tràn đầy hứng thú bị kính xe lờ mờ phản chiếu trước mắt cô.

Ở một góc nào đó một cảm giác không thể nói rõ đánh trúng vào tim.

Bỗng nhiên, cả người cô cứng đờ, tay cầm chai nước khoáng bất giác siết chặt.

Mãi đến khi bàn tay ở phía sau lưng lần nữa lướt xuống, ý thức của cô mới lần nữa khôi phục liên kết với ngoại cảnh.

Trình Yển, đang giúp cô xoa dịu.

Bàn tay kia còn mang theo nhiệt độ ấm áp, xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh, thỉnh thoảng ở trên lưng của cô đốt lên lốm đốm lửa.

Dụ Thiền không dám quay đầu lại, sợ phá hỏng bầu không khí giờ phút này, tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên cửa kính xe, bóng cây bên đường lượn vòng, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người ngồi phía sau.

Không biết có phải là, Dụ Thiền làm bộ như vẫn chưa khôi phục, bờ vai nhỏ bé run rẩy, tất cả cảm quan toàn thân cô, đều bị tập trung trên làn da dưới lòng bàn tay Trình Yến.

Bác tài xế nói đúng, hôm nay dường như rất nóng.

Nơi ăn cơm là một nhà hàng cảnh biển, bên ngoài mỗi phòng nhỏ có ban công nửa mở, đứng ở lan can, dưới chân chính là mặt biển gợn sóng lăn tăn, bọt sóng bao vây ánh mặt trời nhỏ vụn, nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt biển.

Thỉnh thoảng còn có tiếng sóng biển, giống như một đôi tình nhân yeu nhau say đắm, phối hợp ăn ý, trình diễn hoàn mỹ.

Trước biển cả vô tận, sự tồn tại của con người như bị thu nhỏ lại trong phút chốc, biển cả giống như người mẹ bao dung khiến những muộn phiền, lo toan trong cuộc sống dường như thật nhỏ bé, không đáng để nhắc tới.

"Thích biển không?"

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, gió biển mặn ướt mang theo mùi gỗ thơm bao quanh cô: " Phiền muộn có thể giải quyết, nhưng cau mày không chịu nhờ người khác giúp đỡ không phải là một trong những cách giải quyết."

Dụ Thiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo như ngọc của Trình Yển, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm sáng ngời, giống như xoáy nước, cô có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư thật của người khác.

"Đàn anh" Dụ Thiền nằm sấp ở trên lan can, nhìn phía dưới mặt biển: "Sao lại đột nhiên nói như vậy?"

"Em nói xem?"

Giọng nói vẫn tươi cười như trước, như thể trước mặt cô, lần nào anh cũng nói bằng giọng điệu này, âm cuối chậm rãi lên cao, nhẹ nhàng như tia nắng đầu tiên của buổi bình minh.

Sức mê hoặc quá mạnh rồi.

Thì ra mấy ngày nay anh đều có thể nhìn ra.

Dụ Thiền vén mớ tóc lòa xòa bên tai cô: "Em thể hiện rõ ràng như vậy sao?"

"Mấy ngày nay khóe miệng của em sắp rũ xuống đất đến nơi rồi."

Trình Yển lấy kem từ người phục vụ đưa cho Du Thiền: "Đồ uống lạnh ở đây làm rất ngon, em ăn thử đi."

Dụ Thiền liền gật đầu, múc một thìa nhỏ bỏ vào miệng, kem ngọt lạnh nhưng không béo, còn có mùi muối biển và bạc hà, thật sự rất ngon. Đôi mắt cô sáng ngời, khóe mắt cong lên, mỉm cười gật đầu với Trình Yển: "Mắt nhìn của đàn anh chưa bao giờ kém cả."

Chủ đề cứ như vậy chẳng sâu chẳng nông bị thay đổi.

Mặc dù cô đã nghe hướng dẫn rõ ràng trong lời nói của Trình Yển, nhưng cô vẫn không thể làm được, đem chuyện của bản thân đến làm phiền người khác. Huống chi người trước mắt này lại là người mà cô bằng mọi cách đều muốn ở lại bên mình, nếu cô liều lĩnh nhờ anh giúp đỡ, liệu anh có cau mày lạnh lùng như những người lớn kia không: "Em không thể nghe lời một chút được sao? Để người khác yên tâm một chút không được sao? Thật là một người phiền phức." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặc dù với tính cách của Trình Yển, khả năng xảy ra chuyện như vậy là rất nhỏ, nhưng cho dù xác suất là một phần vạn, cô cũng không dám tùy tiện mạo hiểm. Trình Yển thấy cô khó xử nên không tiếp tục hỏi nữa, vỗ nhẹ vào vai cô: "Đi thôi, bọn họ đến rồi."

Dụ Thiền gật đầu, đi theo anh trở về phòng riêng. Căn phòng riêng trống rỗng ban đầu lập tức trở nên đông đúc, bốn hoặc năm người đàn ông và phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đang ngồi vào bàn, điệu bộ và cử chỉ của họ đầy sang trọng.

Họ là những người đến từ thế giới của Trình Yển, đứng ở một nơi mà người bình thường không thể chạm tới, nhìn xuống.

Nhìn thấy Dụ Thiền, nét mặt mấy người bọn họ không thay đổi, mỉm cười chào đón cô, mỗi hành động họ làm đều thể hiện sự giáo dục tốt của họ.

Thái độ của họ không thể gọi là tốt hay xấu, nếu phải tìm một từ để miêu tả họ Dụ Thiền cho rằng hợp lý nhất nên là "xem nhẹ".

Trong một dịp như vậy, cảm giác về một khoảng cách rất lớn, lại lần nữa hiện lên trong lòng. Rõ ràng là ở trong cùng một không gian, nhưng cô cảm thấy mình bị ngăn cách với anh bởi một thế lực vô hình.

Rõ ràng là gần trong tầm tay, nhưng không thể nắm bắt, không thể chạm vào.

Khi món ăn được đưa lên, cô vô tình liếc nhìn thực đơn, giá một suất trứng cá muối nhỏ cũng đủ trang trải toàn bộ chi phí sinh hoạt của cô trong cả học kỳ.

Mức giá phi lý này khiến cô hãi hùng khiếp vía. Sự khác biệt to lớn mà cô đã cố gắng hết sức để lờ đi lại lần nữa hiện lên trong tâm trí.

Cả bữa ăn đều vô vị, hải sản tươi mềm như nhai sáp trong miệng.

Dụ Thiền hận không thể vùi mình vào trong bát, cảm giác tự ti mãnh liệt gần như nuốt chửng cả người cô.

Ăn xong cũng đã ba giờ chiều rồi.

Một số người thảo luận về việc đến phòng bi-a mới mở của một người bạn để chơi, cảm xúc đặc biệt dâng cao.

Trình Yển quay đầu hỏi ý kiến của Dụ Thiền: "Muốn đi không?"

Là một học sinh giỏi về nhiều mặt từ khi còn nhỏ, những nơi như sảnh chơi bi-a thường chỉ tồn tại trong sự cảnh cáo nghiêm khắc của các giáo viên.

Trải qua sự thổi phồng lên như vậy, bàn bi-a trong sảnh trò chơi sẽ tự động bị đánh đồng với những thiếu niên hư hỏng.

Không phải Dụ Thiền chưa từng tò mò, nhưng tò mò không được phụ huynh và thầy cô yêu thích, cho nên cô vẫn luôn tuân theo quy củ, chưa từng đi tới những nơi đó.

Bây giờ, sau khi nhận được lời mời của Trình Yển, không thể không nói rằng, trong lòng cô rất muốn thử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp