Cũng Từng Hôn Ánh Trăng

Chương 20


1 năm

trướctiếp

Quả nhiên…….

Nửa là vui mừng nửa là thất vọng, Dụ Thiền nắm lấy tay Nhậm Đình Đình: "Đình Đình, chúng ta đi thôi." Hai người đi đến chỗ ngoặt, tiếng tiếng reo hò lại lần nữa bùng nổ.

Dụ Thiền không nhịn được quay đầu lại nhìn, Trình Yển bị các bạn vây quanh, khen ngợi, hâm mộ, si mê, anh bị đủ loại ánh mắt bao vây, toàn thân bao phủ ánh sáng rực rỡ, ưu việt đến mức không ai dám có ý bất kỳ ý nghĩ không tôn trọng nào.

Cô ước gì anh có thể lại lần nữa quay đầu, có thể nhìn thấy vẻ tự hào kiêu hãnh trên khuôn mặt anh, dù là một lần.

Tuy nhiên, thần linh dường như không nghe thấy lời nguyện cầu của cô, mãi cho đến chỗ rẽ, cũng không thể nhìn đến lúc Trình Yển quay đầu.

Dụ Thiền trong lòng thở dài, bỗng nhiên nghe được Nhậm Đình Đình đang gọi cô: "Tiểu Thiền nhi, cậu muốn uống gì?"

Phục hồi lại tinh thần, tùy tiện chỉ vào một loại trên thực đơn: "Cái này." Cô lấy điện thoại di động ra, mở wechat trả tiền, "Để tớ trả tiền đi, Đình Đình dù sao cậu cũng là cùng tớ tới đây."

Lời còn chưa dứt, tin tức của Trình Yến bỗng nhiên truyền ra:

[Trình Yển: Sao lại đi rồi?]

Gì, Gì cơ?

Dụ Thiền ngẩn ngơ tại chỗ, đại não tựa như bánh răng rỉ sét, kẹt đến không thể suy nghĩ.

Anh vừa rồi quả nhiên là nhìn thấy rồi.

Cô buồn rầu kéo tóc, vắt hết óc suy nghĩ nên dùng lý do gì mới có thể che giấu quá khứ.

Nhiệt ý khoan thai đến chậm, hun đến hai má đỏ bừng.

Đang rối rắm, tin tức tiếp theo lại xuất hiện.

[Trình Yến: Ở đâu?]

Theo bản năng đem vị trí của mình báo ra.

[Trình Yển: Có phiền mua giúp tôi hai ly đồ uống mang tới không, chọn cái em thích là được.]

Trình Yển lại nhờ cô giúp mua đồ uống.

Những lời này giống như pháo hoa nổ tung trong đầu, từng đốm lửa rực rỡ dị thường.

Dụ Thiền vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, ép bản thân tỉnh táo lại, kéo cổ tay Nhậm Đình Đình: "Đình Đình, cậu có thể cùng tớ lại đến sân bóng rổ một chuyến nữa không?"

Nhậm Đình Đình kinh ngạc: "Tiếp tục tản bộ?"

"Không không không, không phải" Dụ Thiền yêu cầu nhân viên cửa hàng bán cho hai ly nước chanh, "Có người nhờ tớ giúp anh ấy mang ly nước qua, cho nên tớ phải quay lại một chút."

Nhìn hai gò má ửng đỏ trên mặt cô, Nhậm Đình Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là tiểu nam sinh nào, tớ sớm đã phát hiện cậu không đúng lắm rồi, hai ngày nay mặt đầy cảnh xuân." Cô xua xua tay, uống một ngụm coca lớn: "Nếu cậu đã có hẹn, vậy tớ cũng không quấy rầy thế giới của hai người các cậu nữa."

"Không, không phải."

Dụ Thiền bị trêu chọc càng ngày càng thẹn thùng, ấp úng giải thích.

"Ai ya, chuyện sớm muộn thôi, tớ về ký túc xá đây."

Bỏ lại một câu như vậy, Nhậm Đình Đình nhảy xuống bậc thang, để lại cho Dụ Thiền một bóng lưng đầy ý tứ.

Cầm nước chanh trở về đường cũ, phiền não mới lại xuất hiện.

Nghĩ đến cảnh tượng trên sân bóng kia, da đầu cô có chút tê dại.

Dụ Thiền thật sự không muốn trở thành tiêu điểm của đám người, loại cảm giác này quá tệ.

Nhưng, nếu như người đó là Trình Yển..…

Không có gì là không thể cả.

Xây dựng tâm lý cho mình thật tốt, Dụ Thiền mang theo nước chanh, xuyên qua cổng sân bóng rổ, trực tiếp chui vào trong đám người, đi tới bên cạnh Trình Yển.

Đồng đội cho rằng đây lại là em gái đến dâng hiến tình yêu, nhao nhao khuyên can: "Vô dụng, trở về đi, trái tim con chó này chính là làm bằng sắt, nhiều nước như vậy, một chai cậu ta cũng không lấy.

Đủ loại tầm mắt tập trung trên người, sau lưng luôn có chút nóng rát. Dụ Thiền ngại ngùng hướng về phía các đội viên tốt bụng nhắc nhở cô cười cười, không nói chuyện.

Một giây sau, Trình Yến cất túi bóng xong xoay người, nhận lấy nước chanh trong tay Dụ Thiền, cắm ống hút vào một ly trong đó, lại đưa cho cô, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, nở nụ cười phong lưu.

Dụ Thiền kinh ngạc: "Cái này là của em sao?"

"Nếu không, em cho rằng ly này là cho ai?"

Anh nhặt túi đựng bóng từ trên mặt đất lên, lúc uống đồ uống, chiếc cổ thon dài, yết hầu lăn lên lăn xuống, Dụ Thiền nhìn thấy cổ họng cũng ngứa ngáy theo.

Trong nháy mắt, nửa đêm nóng ẩm như trong mộng lúc trước đó, Trình Yển nửa người trên trần trụi lại hiện lên trong đầu cô.

Hình ảnh giọt nước trượt ở yết hầu dần trùng hộp ở trước mắt, làm cho buổi chiều mùa hè vốn đã nóng bức, lại tăng thêm vài phần khô khốc.

Dụ Thiền bỗng nhiên có chút miệng lưỡi khô khốc, bị nhiệt ý cuốn lấy, ngay cả đại não cũng có chút mơ hồ. Cô vô cùng may mắn vì mình đang cầm ly nước chanh trong tay. Cô ngậm ống hút, cố gắng dùng đồ uống lạnh lẽo hạ nhiệt độ cơ thể tăng vọt của mình xuống.

Đồng đội xung quanh có chút kinh ngạc, Trình Yển lại thật sự nhận đồ trong tay em gái này, cười vang ồn ào, có người hô to: "Tâm tư của anh Trình cậu đừng đoán."

Vu Dương cười vui vẻ nhất, vươn tay về phía đội viên khác: "Đừng chỉ lo xem náo nhiệt, mau lấy tiền ra mau lấy tiền ra."

Có người nghi hoặc: "Chậc, sao cậu biết anh Trình sẽ nhận đồ trong tay em gái này?"

Vu Dương thu tiền thu đến không ngậm miệng lại được, buột miệng nói ra: "Đó là điều đương nhiên, Dụ muội muội của chúng ta có thể giống người khác sao?"

Lời này rơi vào tai người khác, người vây xem nét mặt đều là ý vị sâu xa. Không ít người nhìn chằm chằm Dụ Thiền, trong mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dụ Thiền tạm thời không có thời gian để ý tới suy nghĩ của người khác, cô cố giả bộ trấn tĩnh, len lén ngắm nét mặt của Trình Yển, không biết anh đối với câu nói kia của Vu Dương, rốt cuộc có mấy phần đồng ý. Hay là nói, đó chính là ý tứ của bản thân anh đây?

Ôm nước chanh mãnh liệt uống một ngụm lớn, hương vị lạnh buốt chua ngọt nổ tung trong khoang miệng, mang đến từng đợt nhẹ nhàng khoan khoái.

Mặc kệ đáp án là gì, ít nhất đối với cô bây giờ mà nói, cũng không quan trọng.

Mùa hè này, nếu dài hơn một chút, thì tốt rồi.

Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dụ Thiền bị điện thoại đột nhiên gọi tới đánh thức.

Cô còn có chút mơ màng, trong thanh âm mang theo giọng mũi của người vừa mới tỉnh ngủ, mềm như tiếng khò khè khò khè của mèo nhỏ ở trong ổ: "Đàn anh, có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, giống như gió mát buổi sáng: "Quấy rầy em ngủ rồi, ngày hôm nay có kế hoạch gì không?"

"Không có." Dụ Thiền hai mắt đều không mở ra được, lo lắng làm ồn đến bạn cùng phòng, hạ thấp giọng, theo bản năng trả lời: "Không chỉ ban ngày, buổi tối cũng có thời gian."

Mãi đến khi tiếng cười ở phía bên kia càng lúc càng lớn, mới phản ứng được lời bản thân vừa nói mang theo bao nhiêu hàm ý khác.

Trong nháy mắt liền tỉnh rồi.

Cô không biết mình có nên giải thích một chút hay không, lại cảm thấy càng tô càng đen, hệ thống ngôn ngữ vốn lưu loát lại một lần nữa sụp đổ, nhặt lên vài chữ vụn vặt trên mặt đất, cố gắng che giấu những lời vừa rồi: "Là có chuyện gì cần giúp đỡ sao?"

"Ừ, rời giường chỉnh trang một chút đi, theo tôi đi phỏng vấn vị giáo sư già."

Đây là công việc của bộ phận tuyên truyền, Dụ Thiền không nghĩ tới, lần đầu tiên mình phỏng vấn, lại là Trình Yển đến đưa đi, hạnh phúc tới quá mức đột ngột, làm cho cô một hồi lâu cũng không tiêu hóa hết tin tức này.

"Thế nào, không muốn đi sao? Yên tâm, sẽ không để em phỏng vấn đến tối đâu."

Dụ Thiền:.......

Trên thế giới này thật sự không có thuốc có thể làm cho người ta mất trí nhớ sao?

Trước khi ra khỏi cửa, Nhậm Đình Đình cũng tỉnh rồi, mơ mơ màng màng hỏi: "Tiểu Thiền nhi, cậu đi đâu?"

"Chuyện của bộ phận tuyên truyền, phải đi phỏng vấn một vị giáo sư già.

Nhậm Đình Đình cố gắng ngồi dậy, miệng oán giận: "Bộ phận này của các cậu cũng quá biến thái rồi, sớm như vậy gọi người ta ra ngoài, không có nhân tính."

Cô bò xuống giường, lấy son môi màu đậu đỏ từ trên giá xuống: "Nếu là đi gặp thầy giáo, vậy thì trang cho có tinh thần một chút, không phải gần đây cậu đang rầu rĩ chuyện đổi thầy hướng dẫn sao, nói không chừng giáo sư người ta thấy cô bé có tiềm lực như cậu, liền thu nhận làm đệ tử cuối cùng." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dụ Thiền dở khóc dở cười: "Đây cũng không phải tiểu thuyết, nào có trò đùa như vậy, cậu sao không nói giáo sư người ta từ trong túi lấy ra bản võ công bí tịch cho tớ đi?"

Nhâm Đình Đình một bên tô son môi cho Dụ Thiền, một bên tiếp tục nói: "Chúng ta lùi lại để tiến một bước, cũng không phải là không được."

Đi ra khỏi ký túc xá, Trình Yển đã ở dưới lầu, anh đang lơ đãng nghịch chiếc bật lửa màu vàng đen, thần sắc lạnh lùng uể oải, dọa lui không ít người rục rịch muốn tiến lên bắt chuyện.

Dụ Thiền sợ anh chờ đến không còn kiên nhẫn, chạy chậm tới: "Đàn anh, chúng ta đi thôi.".

Cô đón ánh mắt Trình Yển, trong lòng sinh ra một loại chờ mong bí ẩn, hy vọng anh có thể nhìn ra biến hóa của mình. Nhưng anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái, gật đầu, xoay người đi về phía trước, một câu cũng không nói.

Nếu như chờ mong có thể cụ thể hóa, vậy hiện tại nó nhất định giống như một quả cà tím bị sương dầm, ủ rũ cúi đầu.

Dụ Thiền bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo bước chân Trình Yển: "Đàn anh, anh ăn cơm chưa?

"Sao, em muốn mời cơm?"

Trình Yển cúi đầu nhìn cô, hình ảnh phản chiếu trong mắt có thể thấy rõ ràng.

Dụ Thiền gật đầu: "Đàn anh, anh muốn ăn gì?"

"Hay là tôi mời đi, xem như vất vả cho em, sớm như vậy đã phải đi cùng tôi.

Cùng chữ này rơi vào trong lòng Dụ Thiền, khơi dậy không ít bọt sóng.

Ngón tay cô co lại, vành tai cũng dần dần đỏ lên, trong lòng rối loạn vô cùng.

May mắn những khác thường này rất nhanh liền tiêu tán, không bị đầu sỏ gây nên chú ý tới.

Tiệm vằn thắn nhà bà Tề còn chưa mở cửa, Trình Yển dẫn cô đến quán ăn sáng đầu phố.

Có thể là quá sớm, trong tiệm không có mấy người, nồi cháo lớn khói bốc lên nghi ngút.

Hai người gọi một phần há cảo chiên và sữa đậu nành, tìm một góc tường ngồi xuống.

Cảm nhận được ánh mắt Dụ Thiền chăm chú nhìn mình, Trình Yển không rõ nguyên do: "Lần đầu tiên phát hiện tôi đẹp như vậy?"

Dụ Thiền vội cúi đầu, phủ nhận: "Không phải." Cô lại xua xua tay, "Không phải nói đàn anh không đẹp."

"Vậy em không ăn cơm, nhìn tôi làm gì?"

"Em chỉ cảm thấy, đàn anh, anh có chút không giống với lời đồn."

Trong lời đồn anh phong lưu lang bạt, xa xỉ hoang đàng, có thể vung tiền như rác cho nữ sinh trong lòng, cũng có thể bởi vì không hợp ý, liền đập đàn dương cầm mấy vạn đồng.

Chính là bộ dáng phú nhị đại điển hình.

Nhưng anh trong lúc tay bị thương, vì người xa lạ mà đánh nhau, biết để lại tiền cho bà lão tiệm vằn thắn tài trợ cho các bạn nhỏ đi học, biết ăn sáng ở quán ven đường như vậy.

Hoàn toàn khác với lời đồn.

Trình Yển như vậy, luôn cho cô một loại cảm giác chân thật. Trước mặt là người sống sờ sờ, mà không phải một loại tượng trưng, hoặc là mặt trăng trong lòng một người nào đó.

Dụ Thiền không khỏi ở trong lòng nghĩ, bộ dáng như vậy của anh, rốt cuộc có bao nhiêu người đã thấy qua đây?

Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, cô lại cũng biết, đối với một đám người chưa bao giờ gặp mặt, sinh ra cảm xúc ghen tị.

Ăn cơm xong, hai người đi vòng qua con đường nhỏ đến ngôi nhà thuộc tòa chung cư, thuận lợi tìm được vị giáo sư già ở trung tâm hoạt động của người già.

Dụ Thiền trong lòng bồn chồn: "Đàn anh, em sợ em không chuyên nghiệp, gây phiền toái cho anh thì phải làm sao?"

Cô thật sự hoảng, rõ ràng trước kia

tham gia các cuộc thi cấp tỉnh cấp quốc gia cũng chưa từng sợ, lần này lại lâm trận luống cuống.

Trình Yển vỗ nhẹ sau đầu cô, giống như đang trấn an một con mèo con: "Đừng sợ, có tôi chịu trách nhiệm cho em tới cùng, giáo sư thích nhất là học sinh có hiểu biết, nhất định sẽ thích em."

Bản thân Dụ Thiền cũng không biết, rốt cuộc là câu "chịu trách nhiệm cho em" kia có tác dụng, hay là Trình Yển gián tiếp khen cô có hiểu biết, khiến dũng khí của cô tăng lên nhiều.

Sau khi phỏng vấn, vị giáo sư già cùng cô trò chuyện rất vui vẻ, hai người còn hàn huyên không ít đề tài tâm lý học, đương nhiên, phần lớn thời gian là Dụ Thiền múa rìu qua mắt thợ trước mặt giáo viên.

Vị giáo sư già càng nói càng thích sinh viên thông minh lanh lợi này, đánh nhịp nói: "Tôi có một sinh viên, tên là Bùi Thực, gần đây đoàn đội tuyển sinh chính quy, em có hứng thú không?"

Gần như bị cái bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho bối rối: "Thầy, thầy nói là thầy Bùi Thực, đại lão khoa tâm lý của chúng em sao? Em rất thích đề tài nghiên cứu gần đây của thầy ấy, vừa khai giảng đã gửi sơ yếu lý lịch qua rồi."

"Sơ yếu lý lịch bên em ấy nhiều quá rồi, xem xét cũng phải mất hai ba tháng đấy, vị giáo sư già cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, tôi gọi điện thoại cho em ấy, giới thiệu em qua đó, như vậy em nghỉ lễ quốc khánh xong, có thể vào phòng thí nghiệm rồi."

Dụ Thiền khắc chế nội tâm kích động của mình, trấn tĩnh hoàn thành phỏng vấn tiếp theo, mãi đến khi từ trong nhà vị giáo sư già đi ra, mới không hề áp lực, hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Lời nói buổi sáng của Nhâm Đình Đình lại thật sự trở thành sự thật.

Đây thật sự không phải là đang nằm mơ sao?

Giáo sư tâm lý cao cấp nhất đại học C, muốn làm thầy hướng dẫn cho cô.

Cô nhéo lòng bàn tay, cơn đau nhói nói rõ tất cả đều là hiện thực.

Giấc mộng đẹp của cô đã trở thành sự thật.

"Vui không?"

Dụ Thiền nhìn vào mắt Trình Yển, gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên là vui rồi, đàn anh, cảm ơn anh hôm nay dẫn em tới, để em có được cơ hội tốt như vậy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp