Dụ Thiền nhìn cây cổ thụ ở bên cạnh, đi chậm hai bước. Cô vỗ vai Trình Yển, giơ tay lên cao cho anh thấy đồ vật trong tay cô: “Đàn anh.” Hai tay cô cầm con hạc ngàn giấy vừa gấp: “Nghe nói nếu nói hết phiền não của mình với con hạc giấy. Sau đó anh treo nó lên cành cây thì có thể quên sạch những chuyện không vui.”
Cô liếc nhìn sắc mặt của Trình Yển, không xác định nhưng vẫn nói xong câu cuối cùng: “Anh có muốn thử không?”
Câu cuối cùng gần như là kiên trì nói ra. Truyền thuyết của câu chuyện này trong mắt nhiều người chỉ là trò chơi trẻ con dùng để lừa gạt những đứa nhỏ ngây thơ.
Ngay cả những người lớn coi truyền thuyết này là sự thật cũng rất khó làm người khác tin tưởng là tâm trí của cô đã trưởng thành và bình thường.
Trình Yển, anh có tin vào truyền thuyết ngây thơ này không?
Dụ Thiền cảm thấy cực kỳ thấp thỏm, bất ổn trong lòng, không ngừng hốt hoảng.
Sau một lúc lâu, anh vẫn không nói chuyện thì bầu không khí im lặng bao trùng xung quanh. Ngoại trừ đi hít thở của hai người, không có âm thanh nào khác.
Cho tới khi, Dụ Thiền cảm giác cánh tay mình đã hơi mỏi nhừ, cô mới nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền tới từ đỉnh đầu. Nó cực kỳ dễ nghe.
Chủ sở hữu của tiếng cười đó nói: “Được rồi.”
Trong nháy mắt, cứ như xung quanh bị câu nói “được rồi” thắp sáng.
Đêm hôm đó, trở về kiến trúc xá.
Điện thoại liên tục nhảy ra tin nhắn nhắc nhở.
Thứ nhất là đến từ Nhậm Cảnh, cậu ta gửi emoji đầu chó ngậm hoa hồng với biểu cảm hài hước. Giọng điệu phấn khích.
[Nhậm Cảnh: Giáo viên, ngày mai em tới cổng trường đón cô được không?]
[Nhậm Cảnh: Cô không nói lời nào. Em coi như cô đồng ý nha.]
[Nhậm Cảnh: Được rồi. Cô không còn cơ hội đổi ý đâu. Hẹn gặp lại cô vào ngày mai!]
Tính cách hoạt bát của đứa nhỏ này thực sự vượt qua tưởng tượng của Dụ Thiền. Cô trả lời tin nhắn:
[Dụ Thiền: Đừng đến. Cô tự mình tới chỗ em là được.]
[Dụ Thiền: Đừng quên em vẫn còn là vị thành niên.]
[Dụ Thiền: Không còn sớm nên đi nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon.]
Một tin nhắn khác được nhắc nhở đến từ yêu cầu kết bạn của Trình Yển.
[Trình Yển: Về đến ký túc xá chưa?]
Dụ Thiền vội vàng chọn đồng ý. Trong nháy mắt, một đám cỏ xanh non xuất hiện phía sau tên của hai người.
Q. Q nhắc nhở nói. Đây là cỏ non thể hiện cho tình bạn.
Cô dùng đầu ngón tay chỉ vào cỏ non xanh mướt kia, thầm cảm thấy vui mừng:
[Dụ Thiền: Về tới ký túc xá rồi? Còn đàn anh thì sao?”
[Trình Yển: Ừ.]
[Trình Yển: Đêm nay rất vui vẻ. Nghỉ ngơi sớm một chút.]
Cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần. Mặc kệ Nhậm Đình Đình bỗng nhiên nhào tới, Dụ Thiền mới giật mình, vội vàng đóng màn hình. Cả gương mặt đều viết rõ mấy chứ “Có tật giật mình.”
“Tiểu Thiền.” Nhậm Đình Đình liếc nhìn cô một cái: “Có phải cậu lén yêu đương sau lưng bọn tớ không?”
Hai tai Dụ Thiền lập tức đỏ lên: “Không có. Làm sao có thể vậy?”
“Vậy sao cậu lại cười khi nhìn điện thoại?”
“Tớ không có. Cậu nhìn lầm rồi.” Dụ Thiền nhỏ giọng đẩy bạn tốt đang trêu chọc cô. Cô quay về chỗ ngồi, ngồi xuống bàn đọc sách rồi mở cuốn chuyên ngành ra.
“Khá lắm. Tớ chỉ nói với cậu có hai câu mà cậu đã bắt đầu quấn lấy với bọn tớ.”
Nhậm Đình Đình cũng tiến đến, đứng bên cạnh bàn đọc sách của cô.
“Không nên nha. Tớ cũng phải bắt đầu học tập đây.”
Một đêm mơ đẹp.
Ngày hôm sau, Dụ Thiền ôm sách đến thư viện. Điện thoại cô bỗng xuất hiện thông báo tin nhắn của Trình Yển truyền tới.
[Trình Yển: Ở chỗ nào?]
Dụ Thiền vội vàng dùng một tay kẹp cuốn sách, tay còn lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn của anh.
[Dụ Thiền: Ở thư viện.]
[Dụ Thiền: Đàn anh có chuyện gì không?]
Hai tin nhắn được gửi đi, giống như đá chìm trong biển. Trình Yển không trả lời tin nhắn của cô trong một thời gian dài.
Mọi người xung quanh ghé mắt nhìn cô, còn đi kèm với những lời thì thầm. Ảnh hưởng của tìm kiếm nóng vẫn chưa giảm xuống, Dụ Thiền đã quen với việc bước đến đâu thì bị chỉ trỏ tới đó, cảm giác bị bắt phải trả thành tiêu điểm.
Dù sao, những tiếng bàn tán kia cũng không làm tổn thương được cô. Cô chỉ cần coi như không nghe thấy là được.
Cô thở dài, ôm sách rồi tìm chỗ ngồi mà mình đã đặt trước. Cô mở lớp học trực tuyến và cẩn thận lắng nghe bài giảng.
Tới giờ ăn cơm vào buổi trưa, Trình Yển vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Dụ Thiền đang do dự có nên gửi thêm một câu hỏi thăm hay không thì Trình Yển gọi điện thoại tới: “Đã học xong chưa?”
Cô nghe giọng nói của anh qua điện thoại, luôn giống như một cái móc nhỏ từ từ gãi trong trái tim cô.
“Vâng. Em mới bước ra khỏi thư viện.”
“Đến căng tin Di Viên một chuyến đi. Tôi có một số việc muốn bàn bạc với em.”
Dụ Thiền nhớ tới tin nhắn trong điện thoại vào nửa tiếng trước, Nhậm Đình Đình có gửi tin nhắn hẹn cô đi ăn cơm chung. Sắc mặt không thay đổi trả lời: “Được, đàn anh. Lát nữa em sẽ qua bên đó.”
Cô tìm được trang chat với Nhậm Đình Đình:
[Dụ Thiền: Đình Đình, xin lỗi. Tớ tạm thời có việc gấp, không thể ăn với cậu nên cậu đi ăn trước đi.]
Căng tin Di Viên nằm phía sau cổng phụ của đại sảnh thuộc đại học C. Ban đầu, nó chỉ dành riêng cho giáo viên. Sau đó, nhiều sinh viên luôn thích tới đó ăn trưa nên trường học phải mở rộng nó, chuyển đổi thành một căng tin lớn ba tầng.
Tầng một và tầng hai là nơi sinh viên thường xuyên tới ăn. Tầng 3 dành riêng cho các sinh viên tốt chức các hoạt động khác nhau ở trường, được sử dụng để tụ tập và liên hoan.
Lúc Dụ Thiền chạy tới, đã có ba bốn người ngồi trong phòng. Ngoài Vu Dương ra thì còn lại đều là những gương mặt xa lạ.
Trình Yển không có ở đây.
Trong nháy mắt, trái tim đầy mong đợi trở nên ảm đạm nhưng nụ cười trên gương mặt cô vẫn không thay đổi. Cô hào phóng chào hỏi một số người.
Trong lòng vẫn cảm thấy thất lạc.
Khi Vu Dương nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức đứng dậy chào đón: “Em gái nhỏ, anh Trình thật sự mời em tới. Đúng là lợi hại.”
Với tình huống trước mắt, Dụ Thiền không hiểu rõ. Cô thấy nghi hoặc, muốn hỏi cho rõ: “Đàn anh Vu, mọi người muốn làm gì?”
Vu Dương lấy máy tính bảng ra, bắt đầu giải thích với cô: “Trường chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc năm mới. Họ giao cho hội sinh viên của chúng ta làm người tổ chức bữa tiệc đó. Trước đó, không phải em đã nộp đơn xin vào làm bộ phận tuyên truyền? Anh nghe nói em còn vẽ rất giỏi. Cho nên, anh nghĩ mình sẽ cho em phụ trách về phần áp phích và thiết kế background cho sân khấu của bữa tiệc.”
Dụ Thiền trợn to hai mắt, không thể tin được: “Em?” Cô liên tục xua tay: “Em vẽ bản tuyên truyền hoặc tranh tuyên truyền thì được. Còn tấm áp phích thì em chưa bao giờ làm. Không được đâu.”
Những người khác đồng thanh đáp: "Em gái, người tài giỏi như em đúng là có rất nhiều việc cần phải làm. Em đồng ý đi mà.”
“Dù sao, em cũng là người của hội sinh viên. Em làm vài công việc này không tính là gì.”
“Đúng vậy. Em gái, em đồng ý nha.”
Dụ Thiền bị một đám người vây quanh. Đầu óc hỗn loạn vì tiếng ồn ào, cô muốn nói vài câu biện bạch cho mình nhưng Không có cách nào chèn lời nói của mình vào.
Cô khích lệ tới mức cam chịu, đang suy nghĩ nếu không thể kiên trì được thì đành phải đồng ý thôi.
Một giọng nói truyền tới từ cửa: “Tôi đồng ý với các cậu là gọi em mới tới nhưng tôi không có hứa là sẽ để các cậu làm chuyện không trâu bắt chó đi cày.”
(Không trâu bắt chó đi cày: ép buộc người khác làm việc mà người đó không đủ khả năng, làm khó dễ)
Một câu nói nhẹ nhàng, không có nhiều âm lượng nhưng lại có thể nhanh chóng kiểm soát tình hình.
Mọi người không nói gì nữa. Họ ngẩn người rồi tản ra bên cạnh Dụ Thiền.
Trình Yển bước vào, liếc nhìn tất cả mọi người đang đứng ở đây. Sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt: “Thái độ của các cậu vừa rồi là thái độ nhờ người khác?”
Kết hợp với lời nói của Trình Yển, cuối cùng Dụ Thiền mới miễn cưỡng hiểu rõ tình huống trước mắt. Cô rút lui khỏi đám người, đi tới bên cạnh Trình Yển: “Đàn anh, bộ phận thiết kế rất khó giải quyết vấn đề này?”
Trình Yển phủ nhận: “Không có gì. Em không nên bị việc này ảnh hưởng. Em có thể không nhận việc này, tùy thuộc vào mong muốn của riêng bạn.”
“Nếu em không làm việc này, ai sẽ chịu trách nhiệm cho bộ phận này?
“Vậy thì anh chỉ có thể ngẫu nhiên chọn một tên xui xẻo đến tiếp nhận.”
Một tên xui xẻo?
Tên gọi này là gì?
Dụ Thiền không thể tưởng tượng nổi nhìn Trình Yển. Ý của anh trong lời nói này có phải là nếu cô nhận công việc này, tên xui xẻo chính là cô đúng không?
Sao anh lại biết chửi người khác?
Khóe miệng Trình Yển khẽ nhếch lên, đuôi mắt lộ ý cười: “Chọc em thôi.” Anh chỉ vào bản thân. “Nếu em không nhận, hẳn là tôi sẽ làm người phụ trách nó.”
Ánh mắt Dụ Thiền sáng lên, cô không cần suy nghĩ liền hỏi: “Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau thiết kế không?”
Cô nhận ra câu này có mục đích quá rõ ràng, cô vội vàng bổ sung: “Ý của tôi là… ý tưởng của hai người chắc chắn là tốt hơn so với một người làm. Thực tế đỡ hơn nhắm mắt làm liều hoặc ít nhất là có hiệu suất cao hơn. Vì chúng ta đều không có kinh nghiệm nên tốt hơn là cùng nhau học hỏi và làm.”
Lần giải thích này, cô không biết Trình Yển có nghe vào hay không nhưng ngược lại, Vu Dương lại nghe vào. Cậu ta cảm thấy những lời này đúng rất đúng: “Đúng vậy. Nhiều người thì lực lượng sẽ lớn. Tôi cũng muốn tham gia.”
Hai người còn lại cũng lần lượt giơ tay lên: “Vậy năm người chúng ta cùng nhau phụ trách bộ phận thiết kế. Đến lúc đó cho dù bị mắng, năm người chúng ta cùng chịu, chia nhau ra làm thôi.”
Trong tiếng ồn ào, Dụ Thiền lén lút nhìn Trình Yển. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, tóc rủ xuống trán, tạo thành một vùng sáng nhẹ trên da.
Rõ ràng là anh đang có tâm trạng tốt.
Ngay sau đó, tâm trạng của Dụ Thiền cũng trở nên rất tốt.
Niềm vui sắp được hợp tác làm một việc với Trình Yển tràn ngập trong lồng ngực cô. Mặc kệ tương lai sắp tới có thế nào, đều bị dấu ấn mong đợi đè xuống.
Năm người ăn cơm xong, mở một cuộc họp ngắn cơ bản để xác định thời gian bắt đầu giai đoạn đầu. Sau đó, họ liền rời đi, từng người bận rộn chuyện của mình.
Buổi chiều, Dụ Thiền còn có lớp học nên cô vội vàng rời đi trước một giờ. Cô tới cửa hàng photo, in tất cả bức tranh sơn dầu cổ điển nổi tiếng cần dùng trong giờ dạy học, sắp xếp và đóng thành một cuốn sách.
Từ trường học đến đường Thái Khang cũng không xa. Cô ngồi trên xe buýt, qua khoảng bảy trạm xe buýt có thể đến.
Không có nhiều người trên xe buýt vào buổi trưa. Hầu hết, bọn họ đều thấy buồn ngủ, bị đốt cháy bởi ánh nắng mặt trời đến mệt mỏi.
Dụ Thiền cũng thấy hơi buồn ngủ. Cô lấy kẹo bạc hà mà mình thường ăn nhất từ trong túi ra rồi ngậm trong miệng. Cô yên lặng chờ cảm giác lạnh lẽo này xua tan cơn buồn ngủ. ( truyện trên app tyt )
Khi xe buýt đến trạm dừng chân, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không ngờ khóa kéo của cặp sách trong tay không bị khóa chặt. Cô vừa xuống xe, bức tranh màu sắc rực rỡ trong ngực rầm rầm bay ra ngoài, rơi xuống đầy đất.
Dụ Thiền ảo não bản thân không cẩn thận. Chờ xe buýt rời khỏi trạm, cô vội vàng bước tới nhặt những tờ giấy đầy dưới đất trước khi nó bị gió thổi đi, nhanh chóng cướp mấy tờ giấy ven đường trở về.
Lúc cô quay đầu lại, một ít tờ giấy rơi ở trạm xe buýt đã được một người nhặt lên và sắp xếp lại.
Dụ Thiền kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá người nọ. Anh ấy có một gương mặt dễ gây chú ý, trên người có một loại khí chất nhã nhặn, phong độ của người trí thức. Sống mũi cao thẳng, đeo kính gọng vàng, nụ cười dịu dàng trên khóe môi, cử chỉ vừa nho nhã vừa lịch sự.
Quan trọng nhất là lông mày của anh ấy rõ ràng có một chút giống với Trình Yển.
Dụ Thiền vỗ mặt mình, thật sự là hành vi điên rồ. Cô chỉ bất chợt gặp được một người có bộ dạng đẹp trai trên đường, đều cảm thấy giống như Trình Yển.
Cô lấy bức tranh trong tay người đàn ông, lịch sự nói cảm ơn.
“Thưa quý cô, tôi thấy những bức tranh cô đang cầm là bức tranh cổ điển. Xin hỏi cô có phải là giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu chuyên nghiệp không?”
Dụ Thiền sửng sốt, hơi cảnh giác: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Trình Tự lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Dụ Thiền xem: “Đừng lo lắng, tôi không có ác ý.” Anh chỉ địa chỉ của Studio mà Dụ Thiều chuẩn bị tới đó dạy học: “Chẳng qua là gần đây, tôi đăng ký học tại một lớp studio này. Tôi trùng hợp gặp được cô ở đây nên cảm thấy rất là kỳ diệu.”
Hóa ra là một sinh viên trong lớp studio.
(Studio: phòng làm việc.)
Dụ Thiền cảm thấy thả lỏng: “Giáo viên trong Studio của chúng tôi đều là những người rất chuyên nghiệp. Xin ngài cứ yên tâm.”
Trình Tự cười nói: “Tôi không có ý này. Ý của tôi là tôi muốn một mình cô làm giáo viên 1 - 1 của tôi, có được không?”
Chương 19
◎ Anh ấy sẽ thích cậu. ◎
“Tiểu Thiền. Hai chúng ta đã đi vòng quanh sân bóng rổ tận ba vòng, cậu thật sự không mệt?”
Mặt trời trên đầu đang thiêu đốt, Nhậm Đình Đình đứng bóng râm. Cô ấy cảm thấy nóng và khát, mệt mỏi đến nỗi không muốn di chuyển nữa.
Dụ Thiền lấy khăn tay từ trong túi áo ra giúp cô ấy lau mồ hôi trên trán: “Đình Đình, không phải cậu muốn dẫn tớ theo để rèn luyện cơ thể. Không được dễ dàng từ bỏ nó.”
“Nhưng mà ai rèn luyện thân thể lại chọn ngay lúc mặt trời lên tới đỉnh mới tập đi bộ? Cái nảy rất không khoa học nha.”
Dụ Thiền chột dạ dời mắt đi, nhìn về phía sân bóng bên cạnh. Nơi đó đang bị các cô gái vây kín: "Vậy cậu ngồi đây nghỉ ngơi ở đây một lát nha. Tớ đi mua một ly nước chanh cho cậu.”
Nhậm Đình Đình xua tay: “Vậy không được, cơ thể nhỏ bé của cậu lại bị phơi nắng say nắng thì làm sao bây giờ?” Cô ấy cầm cây quạt gió trong tay, quạt lên mặt Dụ Thiền đang thấm mồ hôi: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát trước, lát nữa cùng đi đi.”
Ở giữa sân vận động, người đàn ông đáng chú ý nhất đã nhập cuộc. Anh vừa tiến vào sân đã ném được trái bóng xa dành được ba điểm với vẻ vô cùng đẹp trai, làm mọi người ở đó hoan hô.
Cách đám đông, người nọ bỗng nhiên quay đầu lại. Trong nháy mắt, Dụ Thiền sợ tới mức lập tức cúi đầu, trốn sau lưng Nhậm Đình Đình.
Sự xấu hổ vì bị bắt tại trận khiến nội tâm cô run rẩy, ngón tay không ngừng quấn lấy vạt áo sơ mi.
Rất nhiều người ở đây và cách xa như vậy, chắc là anh không nhìn thấy rõ đâu.
Dụ Thiền ôm tâm trạng may mắn, cô ngẩng đầu thêm một lần nữa. Cô phát hiện Trình Yển đã rời khỏi vị trí ban đầu, ngược lại anh cùng với các đồng đội thương lượng về chiến thuật mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT