Dụ Thiền kéo váy trên người, bỗng nhiên có chút nhút nhát như vịt con xấu xí hiện nguyên hình trước mặt thiên nga trắng, giống như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân, đánh tan sự nhiệt liệt trên người cô.

Nuốt xuống sự chua xót trong miệng, cô cầm lấy món quà trước đó đã chuẩn bị, đưa cho Khương Tình.

Mắt không thấy, lòng không phiền, lý luận đà điểu luôn ở những lúc như thế này, dùng tốt đến mức kinh ngạc.

Hôm nay Khương Tình đặc biệt xinh đẹp, ưu nhã: “Vốn dĩ là chị mời các em, sao có thể để các em tặng quà chứ?”

Bạn tốt của cô ấy bên cạnh nói: “Tình Tử, đây là đàn em mà cậu luôn treo bên miệng sao, thật xinh đẹp!”

Nói rồi, lại liếc Lâm Mông một cái, giọng điệu căm giận: “Qủa nhiên người ưu tú cho dù làm gì cũng ưu tú, không giống người nào đó, liếm mặt ăn bám, không đưa quà cho cậu thì thôi, nói câu chúc phúc cũng được mà? Nhưng người nào đó thì sao, thiếu chút nữa lấy mấy chữ ‘tôi đến đây vì Trình Yển’, viết lên trên mặt, thật là không biết xấu hổ.”

Khương Tình vội vàng nháy mắt ra hiệu với bạn tốt, ý bảo cô ta đừng dọa bạn nhỏ: “Có chuyện gì về rồi hẳn nói, hôm nay là sinh nhật tớ, vui vẻ chút đi.”

Dụ Thiền thức thời mà rời đi, để lại không gian cho Khương Tình cùng với bạn bè của cô ấy nói chuyện. Cô ngồi trở lại bàn ăn, mặt đỏ lên, như là bị người ta tát cho một cái trước mặt mọi người, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Hôm nay trong phòng này, người đến vì Trình Yển, không chỉ có Lâm Mông, còn có cô.

Chẳng qua là cô giấu quá tốt, không bị người ta phát hiện thôi.

Bản chất, cô chính là người ti tiện như vậy.

Ánh sáng đom đóm hèn mọn, cư nhiên lại khao khát nhìn thấy ánh mặt trời.

Trần Tri Vi không biết rời đi khi nào, hình như nói muốn đi vệ sinh một lát.

Dụ Thiền nhéo ngón tay, có chút không quen với tiếng cười đùa nói xung quanh, đang muốn đứng dậy đi tìm người, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt chứa đựng cả ngân hà.

Chủ nhân của đôi mắt nhếch môi, tựa như cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô có chút buồn cười: “Sao vậy? Không muốn để tôi ngồi ở đây sao.”

“Không... không phải.” Dụ Thiền vội vàng xua tay phủ nhận: “Anh vừa nãy không phải ở...”

Chuyện kinh hỉ này đến quá bất ngờ, não cô đột nhiên chấn động, lý trí bãi công một lúc, thế cho nên cô hoàn toàn quên mất nên mặc lên lớp ngụy trang ngày thường của mình như thế nào, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Cô ưởn ngực theo phản xạ, ngồi đoan trang, sợ cho Trình Yển một ấn tượng không tốt.

“Từ từ nói, tôi thật sự không ăn người.”

Ý cười trong mắt Trình Yển càng nhiều, trong mắt đen nhánh, giống như lốc xoáy sâu không thấy đáy, khó có thể nhìn rõ.

Câu trêu chọc quen thuộc này khiến Dụ Thiền nhớ đến hơn nữa tháng trước, cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người, cùng với lời mời kết bạn cô chưa kịp gửi.

Lần đó bởi vì nhút nhát của cô, bỏ lở một cơ hội.

Hôm nay nhất định không thể trì hoãn nữa.

Lý trí đến muộn cuối cùng cũng chiếm được ưu thế, cô cân nhắc câu chữ, tìm một ít đề tài tự nhiên không có vẻ cố tình: “Đàn anh, thi đấu ngày đó của anh, sau đó thế nào?”

Trình Yển tùy ý mà thưởng thức cái ly sứ trước mặt: “Em đoán xem?”

Nắng chiều xuyên qua lớp kính, nhẹ nhàng chiếu lên người anh, kéo theo bóng dáng phía sau, qua bên cạnh.

Dụ Thiền càng nhìn càng không hiểu người trước mặt, rõ ràng cả người đều ở trong ánh sáng, lại giống như có một bức tường vô hình, ngăn cách anh trong bóng tối.

Kinh nghiệm từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, đã khiến cô so với bạn cùng lứa tuổi càng hiểu làm sao để nhìn ánh mắt kẻ khác mà nói chuyện. Cô lờ mờ cảm thấy, Trình Yển cũng không muốn nhắc tới trận thi đấu đó. ảo não trong lòng cũng tăng thêm vài phần, nhiều chủ đề như vậy để nói, mình lại chọn đúng cái không thể nói nhất.

Ngón tay đặt trên đùi hơi cong lại, trên mặt cô không nhìn ra được gì, nhưng các suy nghĩ trong lòng lại đang đan xen hỗn loạn, giống như một mớ hỗn độn không có đầu mối, không biết nên nói gì để cứu lại đề tài.

Bỗng dưng, mùi thơm béo ngậy và cay nồng từ đáy nồi bơ bay đến từ bên cạnh.

Là phục vụ bưng đồ ăn.

Cầm một bát Maoxuewang lớn, bên cạnh đã không có chỗ đặt đồ ăn, nhưng cô ta lại như nhìn không thấy, lập tức đi về phía này.

Dụ Thiền tò mò nhìn qua, phát hiện ánh mắt của đối phương thỉnh thoảng liếc qua Trình Yển, bỗng nhiên hiểu ra.

Người như Trình Yển, là thiên chi kiêu tử* ngay cả mặt trời cũng ưu ái.

*Thiên chi kiêu tử: đứa con cưng của ông trời.

Người muốn đỗ xô đến trước mặt anh nhiều như vậy, trước nay đều không chỉ có cô.

Vị cay nồng càng ngày càng gần, khiến dạ dày cô quặn thắt khó chịu.

Cô thầm oán trách thân thể yếu ớt của mình, thật vất vả có thể ngồi bên cạnh Trình Yển, ngay cả hương thơm đồ ăn anh thích cũng không ngửi được.

“Chờ đã.”

Bất ngờ, Trình Yển vươn tay ngăn cản hành động của người phục vụ, trên mặt không có chút biểu tình nào, giọng điệu lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi không ăn cay, làm phiền để qua bên kia.”

Sắc mặt người phục vụ chợt thay đổi, vẻ hối hận vô cùng rõ ràng, hình như không nghĩ đến mình lại làm lỗi ở chỗ này.

Lúc sắp rời đi, Trình Yển ở bên cạnh lại gọi cô ta lại, người phục vụ vui mừng khôn xiết, bày ra nụ cười chuẩn mực nhất, giọng nói ngọt ngào: “Thưa ngài nói đi ạ.”

“Lần sau bưng đồ ăn đừng bưng sai, tôi không nhớ chuyện này cũng phải để khách hàng nhắc nhở.”

Chương 11: Ghế phụ của tôi chỉ cho bạn gái ngồi, cô là bạn gái tôi sao?

Giọng Trình Yển không lớn, mí mắt mỏng nhẹ khép lại, lạnh nhạt như dao, mơ hồ lộ ra quyền uy.

Sự mừng thầm với ngây thơ trên mặt người phục vụ lập tức biến mất, sợ hãi và xấu hổ ngưng tụ thành một khối, suýt chút nữa không cầm vững mâm trên tay.

Bốn phía vang lên tiếng cười trộm, từ lúc cô ta đi về phía Trình Yển, không ít người dừng việc đang làm, chờ xem kịch vui.

Người duy nhất bất ngờ trước tình huống này, là Dụ Thiền.

Hơi nóng đột ngột bao phủ lỗ tai, mũi chân giấu dưới khăn trãi bàn hơi cong, trái tim trong lồng ngực, đập thình thịch.

Anh, anh tại sao lại nói bản thân không ăn cay?

Do sinh bệnh nên không thoải mái sao?

Hoặc, chỉ là đơn thuần muốn giúp cô?

Sau khi suy ngẫm lại, Dụ Thiền nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, sẽ nhanh chóng dâng lên cảm giác khác biệt mãnh liệt, giống như đang ở trong mơ.

Trình Yển thấy cô sững sờ mà nhìn Maoxuewang đến thẩn thờ, bật cười: “Sao vậy, muốn ăn à?”

Anh thu hồi cảm xúc lạnh lẽo kia, nhẹ giọng nói, khi hắn nói những lời này, âm cuối hơi cao lên, mang theo một chút sự dịu dàng ôn nhu, như một chiếc móng vuốt đầy lông, cào nhẹ trong lòng Dụ Thiền.

Dụ Thiền thu hồi tầm mắt, dưới hàng mi mảnh, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng nhỏ bé, sau khi suy nghĩ một lúc, đôi môi đỏ thốt ra một chữ: "Muốn."

Ánh mắt của cô chân thành trong sạch, như thể điều này có thể xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng cô—cảm giác tội lỗi khi chơi mưu kế trước mặt Trình Yển.

“Vậy thì nghĩ đi.” Trình Yển lấy cá vược hấp bên cạnh đẩy ra trước mặt Dụ Thiền, món ăn kia không cho thêm bất kỳ gia vị cay nồng nào, rất thích hợp với người có bệnh bao tử ăn: “Hay là, em muốn đến bệnh viện trong trường trãi nghiệm phần ăn suốt đêm, hửm.”

Chữ cuối cùng như tuôn ra khỏi cổ họng, mang theo hương vị lười biếng gợi cảm, rơi vào tai Dụ Thiền, gây nên cảm giác ngứa ran tê dại, khiến tai cô nóng lên.

Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ.

Dụ Thiền nhanh chóng dời tầm mắt, vùi đầu ăn cơm.

Nếu lại nhìn Trình Yển thêm một giây, cô sẽ không khống chế đươc sự vui mừng toát ra từ trong mắt.

Trong lòng nhịn không được nhảy lên, mờ mịt nhiều ngày nay hóa thành hư không, thậm chí cô còn nếm thử ra được một chút vị ngọt từ thịt cá nhạt nhẽo.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, có người vui có người buồn.

Khi một nhóm người đang thảo luận xem nên đi đâu tiếp theo, Trần Tri Vi đẩy cánh tay Dụ Thiền, ý bảo cô nhìn qua bên cạnh.

Lâm Mông ngồi trong đám người, không để ý tới những người xum xoe bên cạnh, trong mắt tràn ngập khó chịu và oán hận.

Trần Tri Vi tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Dụ Thiền: “Hôm nay cô ta hăng hái như vậy, chắc là đến vì Trình Yển, cuối cùng lại làm lỗi, Trình Yển ngồi ở bên cạnh cậu. Có tám chín phần cậu sẽ bị cô ta theo dõi, về sau cẩn thận một chút đi.”

Dụ Thiền trấn an mà vỗ vỗ tay Trần Tri Vi, ý bảo cô ấy yên tâm. Lâm Mông dù thế nào, cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi mà thôi, ác ý lớn nhất trên đời cô cũng đã từng trãi qua, tranh giành nhỏ nhặt giữa các nữ sinh, thật ra cũng chẳng là gì.

Người xung quanh ồn ào nhốn nháo, cuối cùng cũng quyết định đi KTV để tiếp tục chơi.

Trần Tri Vi thích náo nhiệt, hưng phấn mà đi theo cùng.

Cuối cùng chỉ còn lại Trình Yển và Dụ Thiền, và Lâm Mông một lòng muốn liên hệ với Trình Yển.

Bên ngoài trời đã khuya, từng lớp mây nhuộm vàng tựa như những chiếc kẹo bông gòn trên tay lũ trẻ bên đường.

Trình Yển rời khách sạn sớm hơn một bước, lúc này đang đứng bên cạnh xe anh, tùy tiện mà đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay. Người đàn ông vai rộng eo thon, chân thon dài, tùy ý mà đứng như vậy, cũng là một bức tranh phong cảnh khiến không ít người ghé mắt dừng chân.

Dụ Thiền đi ra từ phòng vệ sinh, đập vào mắt, chính là cảnh tượng như vậy. Cô nhanh chóng quay người lại, nhân cơ hội đang rửa tay trong bồn rửa tay, lặng lẽ nhìn anh trong gương.

Chỉ bằng cách này, ánh mắt cô, mới dám nhìn thẳng vào Trình Yển. Người rụt rè như cô, ngẩng đầu lên nhìn anh lâu như vậy, nhưng ngay cả dũng khí lén cầm bút lên, vẽ bóng hình anh đều không có.

Khoảng cách giữa bọn họ quá xa, ở giữa có một khẽ rãnh lạch trời, giao lộ duy nhất, đều do cô cố hết sức để tạo ra.

Ở trong thế giới của Trình Yển, cô chỉ là một người qua đường có cơ thể không tốt, qua hôm nay, cơ hội gặp nhau sau này cũng ít ỏi không có mấy. Có thể nhìn anh nhiều một phút, cô cũng đã kiếm được một phút.

“Đàn em—“

Cô đang định rời đi, bỗng nhiên bị người trong gương gọi lại.

Cô quay người, người đàn ông nghiêng người dựa lên xe, khóe mắt hờ hững.

Đôi lông mày sâu, có chút ý cười, ánh mắt đen láy tựa như biển sao.

“Đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Dụ Thiền không thể tin mà mở to mắt, đôi mắt hạnh giãn ra vì ngạc nhiên. Chỉ kinh ngạc hai giây, sợ anh đổi ý, vội vàng không ngừng lắp bắp trả lời: “Tôi, về trường học...”

Giọng nói rất nhỏ, còn chưa bị gió đưa tới, đã bị Lâm Mông đột nhiên xuất hiện cắt ngang.

Cô ta chạy chậm ra khỏi khách sạn, liếc Dụ Thiền một cái, liền lập tức đi thẳng đến chỗ Trình Yển: “Đàn anh, có thể làm phiền anh đưa em về trường học được không?”

Nói xong, cô tự mình mở cửa phụ của chiếc xe, chuẩn bị ngồi vào.

Trình Yển cất chiếc bật lửa đen vàng kim đi, trước khi Lâm Mông kịp lên xe, đã đột ngột đóng cửa lại: “Ghế phụ của tôi chỉ để cho bạn gái ngồi, cô là bạn gái tôi sao?”

Lời nói rõ ràng rất yêu kiều dịu dàng, thốt ra từ miệng anh, lại tựa như hầm băng, lạnh như bỏ vào nước trong chín ngày đông, không hề có một chút lãng mạn nào.

Trong lòng Lâm Mông có chút sợ hãi, cô ta không dám nhìn vào mắt Trình Yển, nhưng đã đến nước này, không nói cho rõ sẽ cảm thấy không cam lòng.

Cô ta cố phản bác: “Nhưng anh bây giờ cũng không có bạn gái.”

Trình Yển liếc cô ta một cái, đôi mắt hào hoa sắc bén như dao, có chút không kiên nhẫn: “Lâm Mông, lời tế nhị cô nghe không hiểu, bây giờ tôi nói thẳng ra, cô có muốn nghe không?”

Nói đến bước này, cũng đã không chút lưu tình nào. Bên cạnh còn có Dụ Thiền đang nhìn, tâm lý của Lâm Mông hoàn toàn sụp đổ, cô ta đi giày cao gót, đá mạnh vào chân Trình Yển, khóc lóc chạy đi.

“Đàn anh!”

Dụ Thiền kêu lên, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn: “Chân của anh, có ổn không?”

Nhớ là trong sách giáo khóa hồi học cao trung có nói, xương chày của bắp chân con người rất yếu ớt, tấn công mạnh một chút, có thể tạo ra vết thương rất lớn.

Gót giày của Lâm Mông vừa mảnh vừa nhọn, đột nhiên đá vào như vậy, chắc chắn rất đau. Trái tim Dụ Thiền đau đớn kịch liệt, môi tái nhợt, giống như người bị đá một chân là cô vậy.

Ánh mắt Trình Yển mờ mịt, tựa hồ có chút ngạc nhiên: “Tôi nói không ổn, em muốn an ủi tôi thế nào?”

Khác hoàn toàn với khí chất lạnh nhạt vô tình khi nãy trước mặt Lâm Mông, giờ phút này, trên người anh xuất hiện vài phần yếu ớt, lông mi dài chiếu vào mi mắt, giọng nói dịu dàng như một dòng sông, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng gạo.

Thấy thế nào, cũng giống như đang gắng gượng khi bị thương.

Dụ Thiền lập tức hoảng sợ, cô mặc kệ nhưng thứ khác, vội vàng đến gần vài bước: “Thật sự rất khó chịu sao? Em đưa anh đi bệnh viện.”

Khoảng cách giữa hai người chợt kéo gần, gió xẹt qua lòng bàn tay Trình Yển, nhẹ vỗ về gương mặt Dụ Thiền, giống như một người tình vô cùng ôn nhu.

Tất cả âm thanh xung quanh đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ như lời thủ thỉ của người tình, và tiếng cười triền miên của Trình Yển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play