“…?”
Vẻ mặt hưng sư vấn tội của Tang Ngâm đột nhiên
ngẩn ra.
Tính toán một chút, anh đã sống 7, 8 năm ở
dinh thự Bách Nhất, mật mã phòng không dùng sinh nhật của anh hay của cô, ngược
lại lại dùng ngày cô nói với người khác về một đoạn tình cảm của mình làm mật
mã.
Ngụm giấm này ăn cũng thật lâu.
Tang Ngâm nhăn mày, ngửi ngửi: “Mùi gì vậy,
chua quá.”
Cô túm cổ áo của Hoắc Nghiên Hành lên, đến gần
ngửi: “Gu của anh trở nên độc đáo như vậy từ bao giờ vậy? Dùng dấm làm nước
hoa.”
Hoắc Nghiên Hành cười nhẹ một tiếng, tay véo
hai bên má cô, kéo cô cách ra khỏi trước người mình: “Đã từng thích anh ấy
sao?”
Anh không cúi đầu mà chỉ cụp mắt xuống, do lợi
thế về chiều cao nên tự mang cảm giác áp bức người khác, giọng nói cũng rất thờ
ơ, nhưng càng như vậy càng khiến lòng người sợ hãi.
Đèn trần bị anh che mất hơn nửa, Bóng người
anh hoàn toàn che phủ Tang Ngâm.
Có chút bức người, cũng có chút đẹp trai.
Tâm hồn của Tang Ngâm không đúng lúc đi mất một
lúc, cảm giác được ngón tay cái của người đàn ông đang chậm rãi xoa xoa trên mặt
cô, dường như là một loại biểu thị đã mất hết kiên nhẫn, cô chớp chớp mắt: “Có
một chút?”
Mặt cô bị anh nhéo thành một đống, nói chuyện
mơ hồ không rõ.
Trong mắt cô toả ra ý cười sáng ngời, hơi cong
cong, con ngươi đen nhánh sáng ngời mê người, vừa nhìn liền biết đang chơi xấu.
Cho dù biết cô cố tình nói như vậy, Hoắc
Nghiên Hành vẫn không chút do dự rơi vào cái bẫy do cô bày ra, không khống chế
nổi sự buồn bực đang dâng lên ở trong lòng, dùng bụng ngón tay chạm lên môi cô,
lúc nhẹ lúc nặng ấn xuống: “Một chút là bao nhiêu?”
Cứ nhất định muốn hỏi cụ thể.
“Một chút chính là giống như…”
Tang Ngâm đảo mắt một vòng, giống như đang suy
nghĩ, sau đó nhân lúc anh không chú ý, đẩy hai bàn tay đang kìm kẹp mặt cô của
anh ra, víu lấy vai anh, dán lên môi anh, giống như một con cá đang bơi xông
vào.
Cô mới ăn kem xong, môi lưỡi vẫn còn sự mát lạnh
sảng khoảng, còn mang theo vị ngọt ngào và thơm thuần của socola.
Bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không của Hoắc
Ngạn Hưng di chuyển xuống vuốt ve eo cô, sau đó ép cô đến gần anh, đáp lại cô,
đồng thời vô thức chiếm lấy nhiều hơn.
Định lực kiềm chế của anh rất tốt, nhưng Tang
Ngâm luôn có cánh khiến anh ý loạn tình mê, buông bỏ mọi phòng bị.
Đầu lưỡi không kịp đề phòng bị đau một trận,
Tang Ngâm cắn anh một cái.
Nùng tình mật ý bị phá tan trong phút chốc,
nhưng dường như càng sến rện hơn một chút.
“Em và Tưởng Tín Trạch cà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.