Hôm nay là thứ Bảy nên trong siêu thị vô cùng
đông đúc. Mọi người đều tranh thủ ngày nghỉ để đi mua sắm.
Tang Ngâm khi ở cùng Hoắc Nghiên Hành đã quen
với việc không cần phải động tay vào bất cứ một việc gì; nhưng hiện giờ tay anh
đang bị thương, cô đương nhiên phải quan tâm chăm sóc anh một chút nên lần này
chủ động nhận việc đẩy giỏ hàng.
Chỉ có điều đảm nhận nhiệm vụ chưa được bao
lâu, Tang Ngâm đã khó mà có thể chuyên tâm tiếp tục.
Mua sắm là thiên tính của nữ giới, không chỉ
giới hạn ở quần áo mà còn là trang sức, túi xách.
Ngay khi bước vào siêu thị, Tang Ngâm đã vô
cùng ung dung đi lại như chốn không người giữa các dãy hàng trưng bày, vô thức
tự lúc nào đã buông lỏng tay đẩy xe, kết quả xe đẩy lại rơi vào tay Hoắc Nghiên
Hành.
Khi đến gian hàng rau củ quả, Tang Ngâm nhìn
thấy măng tây khá tươi, xanh non mơn mởn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngon miệng
nên bèn lấy một hộp để vào xe đẩy, giây sau chiếc hộp măng tay lại bị Hoắc
Nghiên Hành bỏ lại chỗ cũ.
“?” Tang Ngâm khẽ nhíu mày: “Anh không ăn
sao?”
“Không ăn.”
“Hay là hộp măng em lấy không tươi?” Tang Ngâm
vốn là một cô tiểu thư chưa từng phải động lấy một ngón tay vào mấy chuyện nấu
ăn nên đương nhiên không có kinh nghiệm mua rau chọn rau. Cô chỉ có một tiêu
chuẩn duy nhất chọn nguyên liệu chính là chỉ cần nhìn vừa mắt, những yếu tố
khác hoàn toàn không thành vấn đề: “Em thấy màu sắc của măng cũng khá xanh đấy
thôi.”
“Đúng là khá xanh.” Hoắc Nghiên Hành khó hiểu
liếc nhìn cô: “Nhưng có điều anh không thích ăn.”
“Chẳng phải anh thích ăn măng tây nhất sao?”
Tang Ngâm hỏi anh: “Từ khi nào mà anh lại không thích ăn nữa?”
“Từ ngày 28 tháng 10 năm ngoái.” Hoắc Nghiên
Hành đưa ra một câu trả lời với ngày tháng chi tiết.
Tang Ngâm càng thêm ngây người, cô ngây ngốc
chớp chớp mắt, khuôn miệng cong lên thành một vòng rồi “Ồ” lên một tiếng: “Thì
ra anh nhớ rõ vậy sao, bộ anh tính mỗi năm đến ngày 28 tháng 10 lại kỷ niệm
ngày anh bắt đầu không thích ăn măng tây sao?”
“........”
Theo như lời của Tang Ngâm, Hoắc Nghiên Hành
có một khuôn mặt cứng ngắc, già dặn, biểu cảm lúc nào cũng nhàn nhạt, dường như
không có bất kỳ biểu hiện nào như thể cho dù núi Thái Sơn có đổ sụp trước mặt,
anh cũng sẽ không thèm chớp mắt lấy một cái. Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên
cô nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời rõ ràng như vậy của Hoắc Nghiên Hành.
“Sao vậy?” Trong đầu Tang Ngâm hiện tại đầy những
dấu chấm hỏi.
“Không có gì.” Hoắc Nghiên Hành dời tầm mắt khỏi
gương mặt cô, chỉ đẩy giỏ hàng đi về phía trước.
Tang Ngâm đứng nguyên tại chỗ bối rối nhìn
bóng hình Hoắc Nghiên Hành trước mặt đang đứng ở quầy đồ tươi chọn rau quả. Cô
thật sự không hiểu vì sao anh lại nhớ rõ ràng ngày tháng bản thân không thích
măng tây đến như vậy.
Hoắc Nghiên Hành thấy cô không đi theo mình
thì quay đầu lại, vươn tay vẫy cô phía mình: “Mau lại đây.”
“Ừm.” Tang Ngâm chậm rãi bước tới, trong nháy
mắt, tay cô đột nhiên đã ở trong lòng bàn tay anh. Trong đầu cô chợt lóe lên một
tia suy nghĩ nên bèn dừng lại: “Có phải anh ghen rồi đúng không?”
“Không có.” Hoắc Nghiên Hành rất phủ nhận rất
nhanh chóng.
Đáy mắt Tang Ngâm thoáng qua nụ cười giễu cợt:
“Em còn chưa nói là anh ghen cái gì mà đã phủ nhận nhanh như vậy sao?”
“.........”
Hoắc Nghiên Hành im lặng không nói gì, tiếp tục
phát huy kế sách “Im lặng là vàng”.
Ngay khi anh định nắm chặt tay lại thì Tang Ngâm
đã kịp thời rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh rồi đặt ra sau lưng: “Nếu anh thừa
nhận thì em sẽ để anh nắm, còn không thì đừng hòng.”
Vẻ mặt cô giống hệt như đang dụ dỗ con nít vậy.
Hoắc Nghiên Hành chỉ đành “Ừm” qua loa.
“Tại sao vậy?” Tang Ngâm mặc dù đã có câu trả
lời những vẫn không chịu đưa tay ra, cô hơi kiễng chân, thân trên hơi áp sát
vào người anh, điệu bộ vô cùng dịu dàng: “Bởi vì lúc trước em nói với anh rằng
vì Tưởng Tín Trạch thích ăn măng tây nên em mới cũng ăn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.