Mưa nhỏ giọt tí tách, rỉ rả đứt quãng gần một tuần, đến tận đầu tháng chín mới kết thúc. Sau cơn mưa, bầu không khí tươi mát trong lành trở lại, mùi thơm của đất nhè nhẹ lan tỏa, dần đặt một dấu chấm hết cho mùa hè oi bức.
Ngày khai giảng đã đến, học sinh mọi lứa tuổi rộn ràng quay trở lại trường học, xe cộ trên đường nhiều đến mức hoa cả mắt, chân phanh luân phiên mà đạp. Đoạn đường gần mười mét nhưng phải lề mề đến tận nửa tiếng, người tốt tính đến mấy cũng chẳng kiên nhẫn nổi.
Tang Ngâm gác cánh tay lên tay lái, ngón tay gõ gõ không có quy luật, lông mày cau chặt, ba chữ “mất kiên nhẫn” to đùng viết ngay trên mặt.
Cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường chỉ đạo khai thông, những chiếc xe ở phía trước chầm chậm di chuyển, vất vả bmột hồi cũng qua được con đường nóng nảy này. Tang Ngâm đổi hướng, rẽ sang một đường khác ít xe cộ hơn, cô vặn nhỏ âm lượng nhạc, bài hát có tiết tấu mạnh mẽ vang vọng trong xe, cô giẫm chân ga, tăng tốc độ, tiếng gầm phát ra từ ống bô cũng tăng theo.
Lúc cô đến trung tâm chăm sóc da của Sài Khinh Nguyệt thì đã trễ gần một tiếng so với thời gian hẹn trước.
Bước vào phòng riêng, Sài Khinh Nguyệt đang nằm bắt chéo chân, nằm trên giường thẩm mỹ đắp mặt nạ, điện thoại cô ấy đặt trên một cái giá đỡ bên cạnh giường, video tự động phát, cô ấy thậm chí còn không cần phải chuyển động tay.
Vô cùng nhàn hạ.
Nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất “cộc cộc”, Sài Khinh Nguyệt ngoảnh đầu nhìn sang: “Sao tới trễ vậy?”
“Kẹt xe, cậu còn không biết tình trạng đường xá của vành đai số hai phía tây hay sao, dính cứng ngắc như nồi nấu xôi ấy.” Tang Ngâm tiện tay đặt cái túi xách lên ghế sô pha rồi đi vào phòng thay đồ.
Tiếng gió véo von thổi qua đỉnh đầu Sài Khinh Nguyệt, từ từ xa khuất.
Sài Khinh Nguyệt chép miệng tặc lưỡi, xoay qua chỗ khác tiếp tục lướt video.
Đến khi Tang Ngâm đi ra, cô ấy không ngại ngần mà quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét khuôn mặt cô như quét tia X: “Không phải mọi người đều nói gió Tây Bắc ác liệt tựa roi da à? Cậu ở đó hai, ba tháng mà sao da dẻ vẫn mịn màng thế kia?”
Tang Ngâm hất cằm: “Đẹp tự nhiên.”
Sài Khinh Nguyệt trợn trừng mắt đáp lại sự tự luyến của Tang Ngâm.
Nhưng mà sự tự luyến của cô cũng là lời thật.
Tang Ngâm thật sự rất xinh đẹp, tổng thể khuôn mặt tròn trịa nhưng lại có phần sắc sảo, lông mi dày và cong, ngũ quan thanh tú nhưng không mất vẻ nghiêm nghị.
Cho dù là đứng ở khía cạnh khách quan hay chủ quan, vẻ ngoài rạng rỡ của cô vẫn làm người ta phải loá mắt.
Tang Ngâm nằm xuống chiếc giường thẩm mỹ bên cạnh Sài Khinh Nguyệt, chuyên viên thẩm mỹ ngồi ở đầu giường thấm ướt khăn rồi lau mặt cho cô.
Cô không trang điểm nên lược bỏ được rất nhiều bước.
Sài Khinh Nguyệt ở khá xa, bởi vậy cô ấy không nhìn rõ lắm, thật ra trên mặt Tang Ngâm vẫn có một mảng nhỏ bị tróc da.
Một khoảng thời gian trước, cô đến vùng Tây Bắc để quay ngoại cảnh, hằng ngày xuất trận cô đều mang khẩu trang và đội, chồng rất nhiều lớp nhưng vẫn không cách nào chống được tia cực tím mãnh liệt của Tây Bắc.
“Đàn ông Tây Bắc có lực lưỡng không?” So với phong cảnh mênh mông bát ngát, Sài Khinh Nguyệt vẫn cảm thấy hứng thú với đàn ông hơn: “Cậu có ngoại tình không không đấy?”
“Lực lưỡng thì có lực lưỡng, nhưng mà không phải gu của tớ.” Tang Ngâm nhắm mắt lại, giơ tay ngăn cản: “Tớ thích kiểu thanh tú, dịu dàng hơn.”
“Giống Sở Nhân đó hả? Tớ nghĩ nên thay bằng bốn từ “mặt hoa da phấn” thì đúng hơn.”
Sở Nhân là bạn trai của Tang Ngâm, nhỏ hơn cô năm tuổi, đang học năm ba ở học viện Điện ảnh, là đàn em cùng trường với Tang Ngâm.
Hai người gặp nhau tại lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Học viện.
Tang Ngâm học khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp cô được người hướng dẫn giới thiệu, đi theo một vị đạo diễn gạo cội học tập một khoảng thời gian. Sau đó lập tức lao đầu lên vùng núi hẻo lánh tu suốt một năm trời, tự mình quay một bộ phim đề tài vây quanh sự nghèo khổ ở miền núi - “Khói bếp”.
Là đề tài hiện thực, nhưng thuộc trường phái ấn tượng.
Màu sắc trong cảnh quay được vận dụng triệt để, không mộc mạc như trường phái hiện thực.
Một bộ phim có đề tài hiện thực như thế này rất khó giành được chỗ đứng trong thị trường bị dòng phim thương mại chiếm đóng. Hơn nữa, cô còn là đạo diễn mới, không tên tuổi, cũng chẳng có mánh lới quảng cáo, chỉ sử dụng những diễn viên mới đến từ Thanh Nhất Thuỷ.
Bởi vậy khi phim vừa được phát hành, phòng vé vô cùng ế ẩm, suất chiếu đã ít lại càng ít hơn.
Nhưng mà rượu thơm nào sợ ngõ sâu, gần tới lúc kết thúc lịch chiếu, phòng vé đứng chót bảng bắt đầu tăng vọt, thậm chí còn đánh bại một số bộ phim thương mại cùng thời điểm để vững vàng đứng ở vị trí thứ hai rạp chiếu ngày Quốc Khánh.
Năm ngoái bộ phim này còn được đề cử hạng mục “Phim hay nhất” tại Liên hoan phim quốc tế Venice.
Người đẹp mà gia thế còn khủng, chẳng bao lâu sau Tang Ngâm đã bộc lộ tài năng của mình trong giới giải trí, trở thành đạo diễn mới triển vọng nhất.
Sau đó, cô được mời tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập Học viện, tại đây mới quen biết Sở Nhân, người đóng vai thiếu niên ngây thơ Chu Xung bị những tư tưởng mới tác động trong tiết mục《Cơn dông》ở buổi lễ.
Sở Nhân theo đuổi Tang Ngâm, thường xuyên hỏi han ân cần.
Tính đi tính lại thì cả hai đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi.
Sài Khinh Nguyệt nghiêng người, dùng khuỷu tay chống xuống giường, đối mặt với Tang Ngâm: “Anh trai hàng xóm chuyển nhà từ hồi cậu còn bé đã ảnh hưởng đến gu đàn ông của cậu sâu sắc vậy sao? Một trăm tám mươi năm còn chẳng thấy được người, vậy mà cậu còn tìm thế thân của người ta, ngàn năm không đổi gu, không thấy chán à?”
Tang Ngâm lắc lắc ngón trỏ một cách bí hiểm: “Đó gọi là chung tình.”
Sài Khinh Nguyệt lại trợn mắt: “Có cục cứt ý, thay tám trăm tên bạn trai mà xứng với hai chữ chung tình? Bớt mặt dày xíu đi.”
Chiếc điện thoại đặt trên giá vẫn đang tự động phát video, nội dung hài hước kèm tiếng cười kết thúc, sau đó lập tức chuyển sang video tiếp theo.
“Sáng nay, khách sạn Lai Cảnh dưới trướng tập đoàn Hoa Thần nhận được khiếu nại từ phòng của khách. Nhân viên khách sạn dùng thẻ tự tiện xông vào phòng, mưu đồ xâm phạm một nữ khách hàng. Nạn nhân hiện đã báo cảnh sát…”
Bản tin đưa thông tin khách quan và chặt chẽ phát ra từ loa của điện thoại, âm lượng không quá to nhưng đủ để vang vọng khắp căn phòng.
Tang Ngâm vô thức mở mắt ra, cô chợt quên mất là chuyên viên đang đắp mặt nạ cho mình, tinh chất sền sệt chảy vào trong mắt, thần kinh bị kích thích lập tức nhăn mặt lại.
chuyên viên thẩm mỹ liên tục xin lỗi, cầm khăn mặt lau sạch sẽ.
Sự chú ý của Sài Khinh Nguyệt đã bị tin tức này thu hút hoàn toàn, cô ấy nằm thẳng lại, ấn mở khu bình luận.
Không có gì ngạc nhiên, toàn bộ là làn sóng chửi rủa.
“Ai mua thuỷ quân à? Thời điểm này mà lại xảy ra một mớ hỗn độn như vậy, ý tưởng này cũng tệ hại quá.”
Vài ngày nữa sẽ có một sự kiện quy mô lớn ở thủ đô, các lãnh đạo tỉnh và thành phố sẽ lên đường đến thủ đô trong vài ngày tới, việc lựa chọn khách sạn chắc chắn là chuyện quan trọng phải được ưu tiên hàng đầu, nếu như lúc này lại xảy ra rắc rối như vậy, thì hình tượng của khách sạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đến kẻ ngốc cũng biết ở bên trong có điều mờ ám.
Nghe Sài Khinh Nguyệt cằn nhằn phẫn nộ, Tang Ngâm lại cảm thấy không liên quan gì tới mình, cô lại nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ.
“Cậu có nghe tớ nói không hả?” Sài Khinh Nguyệt độc thoại một lúc lâu mà không nghe được câu đáp trả, bèn khó chịu tặc lưỡi: “Sao cậu chẳng có xíu phản ứng nào thế?”
“Có phải sản nghiệp nhà tớ đâu mà phản với chả ứng.” Tang Ngâm đặt hai tay trên bụng, hai ngón cái xoay qua xoay lại: "Vả lại, cậu cũng cảm giác được có chỗ nào không đúng mà, làm sao Hoắc Nghiên Hành không biết được? Anh ta có ăn không ngồi rồi đâu.”
Sài Khinh Nguyệt ngẫm lại cũng thấy như vậy, cô ấy là người ngoài cuộc chẳng biết gì, mà đạo hạnh cũng không cao bằng ai.
Sau khi thông suốt, cô ấy quay sang tán thưởng Hoắc Nghiên Hành ở trong video, chậc chậc khen ngợi: “Mặc dù tớ nghe cậu mắng nhiếc Hoắc Nghiên Hành không dưới mười ngàn lần, nhưng mà cái mặt này quả thật là không cần phải bàn cãi.”
Tang Ngâm hừ mũi hai cái, tỏ vẻ khinh bỉ.
Bên trong video, Hoắc Nghiên Hành mặc tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, trên sống mũi cao thẳng có một chiếc kính gọng vàng, cổ áo sơ mi cài chỉnh tề ngay yết hầu, làm cho trí tưởng tượng của người ta bay xa.
Video là một đoạn ngắn được trích ra từ cuộc họp thượng đỉnh, ống kính máy ảnh lướt đến anh, phong thái trăng thanh gió mát của anh nổi bật giữa những tổng giám đốc bụng phệ xung quanh, vô cùng bắt mắt.
Khen thì khen, nhưng Sài Khinh Nguyệt không thích nội dung này, cô ấy nhanh chóng vuốt sang video khác, hai giây sau lại vuốt ngược lại: “Tớ thấy ngoại hình của Hoắc Nghiên Hành cũng hợp gu cậu lắm đấy, quan hệ hai gia đình tốt thế, sao cậu không gọi điện cho anh ta thử đi? Tớ thấy anh ta dư sức bỏ xa Sở Nhân tám trăm con phố.”
“Tớ thà nói chuyện điện thoại với con rùa cũng không gọi cho anh ta.” Tang Ngâm bình thản đáp lời: “Tìm bạn trai chứ không phải tìm ba, cũng không có tìm thầy chủ nhiệm. Khuôn mặt của anh ra là thứ duy nhất tớ ngắm vừa mắt.”
“Nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc bám váy kia cũng không phải kiểu người quá tính toán đa nghi.”
Với lại, tuy Sở Nhân kém Hoắc Nghiên Hành ở phương diện nhan sắc thật nhưng một em trai nhỏ tuổi mồm miệng ngọt xớt chẳng phải tốt hơn ông chú ba mươi tuổi nhiều sao?
Sài Khinh Nguyệt lướt tới video của một anh chàng cơ bắp đẹp trai thì nhấn vào nút like, thuận miệng cười nói: “Nói trước bước không qua đâu cưng, vốn trước giờ flag tồn tại chỉ để bị phá bỏ mà.”
“Cờ mà Tang Ngâm tớ đã cắm thì sẽ không bao giờ có chuyện phá đi.”
“Được rồi, cậu đẹp thì nói gì cũng đúng hết.” Sài Khinh Nguyệt đổi chủ đề: “Bữa tiệc tối nay cậu đi với ai vậy?”
Tang Ngâm đang định trả lời thì chiếc điện thoại ở cạnh giường rung lên hai lần, âm thanh thông báo độc quyền vang vọng, nhắc nhở cô có tin nhắn mới gửi tới.
Âm thông báo độc quyền được Sở Nhân cài cho điện thoại cô, Tang Ngâm chẳng buồn để ý mấy thứ này nên để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.
Cô cầm điện thoại lên, ấn mở phần tin nhắn.
Phần biệt danh “Bé heo” trên đầu khung chat với hình trái tim màu đỏ cũng do cậu ấy đặt.
Đến tận bây giờ, Tang Ngâm vẫn không thể thích ứng được với biệt danh này, mỗi lần xem là một lần ngón chân bất giác cuộn chặt.
Ngượng muốn chết.
Về sau cô có sửa lại tên bình thường, nhưng Sở Nhân biết được lại phóng đại lên thành cô hết yêu cậu ấy rồi, Tang Ngâm bó tay, không bao giờ động vào nữa.
[Bé heo: Bé ơi, đạo diễn đột ngột thêm cho anh một cảnh phim, anh không đi được, hôm nay không thể quay về thủ đô được rồi. Khóc to JPG.]
[Tam Hựu Tang Tang: Không sao, anh lo quay phim cho tốt đi nhé.]
[Bé heo: Bé tuyệt nhất, yêu bé nhất đó.]
[Bé heo: À đúng rồi, cục cưng, dạo này anh muốn đổi kiểu tóc khác.]
Thay đổi chủ đề quá đột ngột, Tang Ngâm không hiểu nên chỉ gửi lại mấy dấu chấm hỏi.
[Bé heo: Không có em kinh khủng quá đi.]
“...”
Chẳng biết từ khi nào Sở Nhân bắt đầu có hứng thú nói chuyện nũng nịu sến sẩm, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gửi vài tin nhắn như vậy cho Tang Ngâm, Tang Ngâm thấy người ta vui nên cũng không nỡ nói gì.
Có điều là mỗi lần thấy cậu ấy gửi đến mấy câu sến súa, cô đều phải suy nghĩ trước một lúc lâu xem phải trả lời Sở Nhân như thế nào.
[Tam Hựu Tang Tang: Được rồi, anh mau đi làm việc đi.]
[Bé heo: Bé hôn anh một cái đi.]
Tang Ngâm nhanh chóng tìm cái biểu tượng cảm xúc phù hợp với yêu cầu rồi gửi đi, bên kia trả lời bằng một cái tương tự thì cuộc trò chuyện kết thúc, cô từ từ thở phào một hơi.
Sài Khinh Nguyệt đợi mãi mà không thấy câu trả lời, cô ấy hỏi lại một lần nữa.
Tang Ngâm lướt qua danh sách tin nhắn và trả lời: “Cha tớ chứ còn ai ở đây nữa, tớ và Sở Nhân không có công khai.”
Sài Khinh Nguyệt gật đầu rồi đề cập đến một vấn đề khác: “Tớ vừa lướt vòng bạn bè, thấy Triệu Nghệ Nghiên cũng đến Hàng Châu, còn đăng mấy bài khoe tình cảm nữa, nhưng mà người đàn ông đó không có lộ mặt, chẳng biết người ngợm ra làm sao.”
Từ trước đến nay Tang Ngâm và Triệu Nghệ Nghiên luôn xảy ra mâu thuẫn, cô không mấy hứng thú với chuyện của cô ta, cô nhướng nhẹ khoé miệng coi như là đáp lại.
Cô tìm wechat của Tang Bá Viễn, gõ chữ.
[Tam Hựu Tang Tang: Cha, tối nay cha đi tiệc tối với con nha.]
Tang Ngâm nghĩ có lẽ cha đang bận nên sẽ không trả lời ngay, bèn để điện thoại xuống đi rửa sạch lớp mặt nạ, thay quần áo xông hơi, sau đó bước vào phòng xông hơi cùng Sài Khinh Nguyệt.
Lúc trở ra đã là một tiếng sau.
Wechat có một tin nhắn chưa đọc từ nửa tiếng trước.
[Tôi không có đứa con gái lớn thế này.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT