Bài post là một bài hỏi đáp tình cảm, hoàn
toàn mang tính chất buôn chuyện, mọi người đều đeo mặt nạ lướt web, ai cũng
không biết ai, hành động ngông cuồng không chút kiêng nể là điều đương nhiên.
Câu trả lời của Tang Ngâm vừa được đăng lên, lại
thu hút vô số bình luận đáp lại, tin này
đè tin kia.
[Không tin, mời miêu tả tỉ mỉ.]
[Đừng nói nhảm nữa, phát trực tiếp đi.]
[Không cho tôi xem đúng không? Vậy tôi phải
báo cảnh sát nói cô tuyên truyền tin tức giả.]
[Chó độc thân xông pha vào khu bình luận, thật
sự mở rộng tầm mắt]
[Làm sao mà mọi người đều có đàn ông rồi vậy?]
Lúc Tang Ngâm đối diện với Hoắc Nghiên Hành, mặt
đỏ tim đập loạn khi được anh ôm ôm hôn hôn, trêu chọc, nhưng cái loại phản ứng
sinh lý bình thường khi đối diện với người trong lòng này không thể chứng minh
cô thuần khiết từ trong xương cốt, từ nhỏ đã chơi cùng Trần Tự Chu, con trai tụ
tập với nhau, nói chuyện không kiêng dè gì, thứ cô hiểu cũng không xem là ít.
Ở cùng Sài Khinh Nguyệt nói về đàn ông cũng
không ít, có lúc tốc độ xe nhanh đến mức thậm chí có thể vượt qua bọn Trần Tự
Chu.
Vì vậy nếu chỉ nhìn những chữ này, Tang Ngâm
không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn cảm thấy chơi vui.
Cắn miếng bánh mì mà Hoắc Nghiên Hành đã phết
mứt, đầu ngón tay nhảy múa trên màn hình──
[Bền mà còn vô cùng lâu, dùng một câu để khái
quát chính là năm phút sạc, thời lượng sử dụng hai giờ.]
“Ăn cơm nghiêm chỉnh, đừng nghịch nữa.” Hoắc
Nghiên Hành thấy Tang Ngâm mê mẩn nghịch điện thoại, đưa tay qua, gập đầu ngón
tay gõ lên mặt bàn gần cô.
Tang Ngâm đang chìm đắm trong việc chém gió, bỗng
dưng thấy Hoắc Nghiên Hành với tay qua, cho rằng anh muốn cướp điện thoại của
mình, nhanh chóng tắt màn hình.
Trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
Cô phản ứng lớn như vậy ngược lại thu hút sự
tò mò của Hoắc Nghiên Hành, anh khẽ nhướng mày: “Em lại search mấy thứ kì lạ hả.”
“Em đâu có!” lương tâm cắn rứt, giọng Tang
Ngâm nâng cao mấy tầng.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Hoắc Nghiên
Hành, cô chớp mắt hai cái, nhét miếng bánh mì gối còn thừa vào miệng Hoắc
Nghiên Hành: “Nói không có chính là không có, không được phép nghi ngờ em.”
Quên mất nơi nào đó bị sử dụng quá mức, lúc
mông Tang Ngâm vừa đặt xuống không cẩn thận động vào, đôi lông mày mỏng nhăn lại,
biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Hoắc Nghiên Hành vừa nhìn phản ứng của cô liền
biết có chuyện gì: “Đụng vào rồi à?”
Tuỳ tiện nói chuyện với dân mạng như thế nào đều
không sao cả, Hoắc Nghiên Hành chỉ hỏi một câu đơn giản, Tang Ngâm liền có chút
ngại ngùng, ậm ờ một tiếng, thay đổi chủ đề: “Hôm nay anh không đến công ty à?”
“Không đi.” Hoắc Nghiên Hành nói: “Ở nhà với
em.”
Tang Ngâm gật gật đầu, uống nốt ngụm súp nấm
phủ bơ cuối cùng, đẩy bát ra: “Em ăn no rồi.”
Hoắc Nghiên Hành đưa qua trái cây đã rửa sạch ở
bên cạnh, lấy khăn giấy ra lau miệng cho cô : “Đi chơi đi.”
Tang Ngâm ôm bát trái cây đi ra phòng khách, rồi
lại thong thả lượn lờ ra ban công.
Hoắc Hoắc nằm bò trên ghế dựa ở bên cạnh nhà
cây cho mèo tắm nắng, nghe thấy tiếng động, uể oải liếc nhìn Tang Ngâm, rồi lại
nhắm lại, không thèm để ý đến cô.
Bởi vì tối qua Tang Ngâm về không gần gũi với
nó, Hoắc Hoắc để bụng rồi.
Dáng vẻ cũng lạnh lùng cao ngạo lắm cơ.
Tang Ngâm vui mừng, đặt bát trái cây xuống, ngồi
lên chiếc ghế tựa lớn bên cạnh, nhấc nó lên đùi không cho phép phản kháng, vuốt
từ đầu đến đuôi một lần: “Em còn không để ý đến chị, chị sẽ không mua đồ hộp
cho em ăn nữa.”
Hoắc Hoắc vẫn chỉ cho cô một ánh mắt nhẹ tênh.
Không biết là không nghe hiểu, hay là nghe hiểu
nhưng thà rằng chịu tổn thất cũng không chịu cong lưng.
“Còn thật kiêu ngạo.”
Tang Ngâm ôm lấy nó dụi một trận, mới xem như
dỗ được boss mèo, đổi lấy sự nhiệt tình của nó.
Miền bắc không có nhiều mùa mưa như miền nam,
sau khi mùa đông lạnh lẽo đi quá, thời tiết chủ yếu nắng đẹp, ngoà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.