Vào giữa tháng ba, đoàn làm phim "Lâm Uyên" đã đóng máy, quá trình quay phim kéo dài hơn năm tháng cuối cùng cũng kết thúc.

Sợ rằng sau khi quay về thủ đô tụ tập không đủ, hơn nữa lịch trình của các diễn viên cũng kín,  cho nên Tang Ngâm đã tổ chức một bữa tiệc đóng máy vào ngày quay xong cảnh cuối cùng.

Vẫn là ở bữa ăn ngoài trời đón giao thừa, không biết có phải Hoắc Nghiễn Hành trước khi đi đã dặn dò cái gì với quản lý khách sạn hay không, quản lý khách sạn đối với Tang Ngâm cực kỳ nhiệt tình, nghe Tang Ngâm muốn dùng bữa ăn ngoài trời đi, không nói hai lời trực tiếp gật đầu, còn trang trí bữa tiệc ngoài trời một phen.

Có lẽ là có quá nhiều chuyện tình chồng chất , sau khi Hoắc Nghiễn Hành trở lại thủ đô đã vô cùng bận rộn gần một tháng, có điều mỗi ngày vẫn duy trì liên lạc với Tang Ngâm qua điện thoại,  Tang Ngâm vẫn chưa hoàn toàn buông tha mà nói tha thứ với anh, mặc dù trong lòng cũng đã sớm lật bài, hận không thể giống Hoắc Hoắc mỗi ngày treo ở trên người anh làm nũng lăn lộn, nhưng trên mặt vẫn như cũ lạnh nhạt.

Một ngày trước bữa tiệc đóng máy, cô giả bộ ngẫu nhiên hỏi anh có muốn tới hay không, dù sao cũng là nhà đầu tư.

Hoắc Nghiễn Hành thật sự không thể đi được, không thể đuổi kịp.

Tang Ngâm "Ồ" một tiếng, không có thể hiện ra cảm xúc gì khác.

Quan hệ của đoàn làm phim "Lâm Uyên" từ trước đến sau đều vô cùng hòa hợp, từ lâu đã không còn câu nệ như lúc mới vào đoàn làm phim, phó đạo diễn là người lớn tuổi nhất trong đoàn làm phim, tính tình thối nhất, nếu hiệu quả quay phim không tốt, bỏ kịch bản qua trực tiếp mắng chửi.

Người ta cũng có vốn liếng đùa giỡn, ánh mắt độc đáo sắc bén, lúc trước tự mình đạo diễn, từng bộ phim đều đoạt giải.

Tuy là nhân viên công tác của đoàn Tang Ngâm, nhưng Tang Ngâm vẫn luôn tôn kính anh ta như người thầy.

Cho nên lúc anh ta mắng chửi người, tổng đạo diễn Tang Ngâm này cũng không dám lên tiếng khuyên giải.

Từ vai chính đến vai phụ, năm tháng này gần như đều bị phó đạo diễn mắng một lần, trong đó số lần Lý Mộc Dực bị mắng là nhiều nhất, bây giờ mấy chén rượu vào bụng, cũng dám kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với phó đạo diễn.

Có lẽ là đêm khuya thêm cồn vào làm cho người ta đặc biệt lên não, trong bữa tiệc đóng máy, Tang Ngâm ghé vào quầy bar nhìn một đám người chơi đùa, trên mặt lộ vẻ cười, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy hứng thú không cao lắm.

Nhỏ giọng mắng Hoắc Nghiễn Hành là đầu gỗ, sự nghiệp lại dám quan trọng hơn cả vợ, cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà anh nhất định không đến.

Đang mắng đến vui vẻ, bả vai đột nhiên trầm xuống, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một ly rượu đã rót đầy một nửa.

Quay sang phía bên kia, thấy được khuôn mặt say rượu tiêu chuẩn của phó đạo diễn.

"Nào, Tiểu Tang Tang, chúng ta uống một ly đi!" Phó đạo diễn nói lớn: "Chúc mừng tác phẩm thứ hai của chúng ta đã hoàn thành."

Tang Ngâm nhìn anh ta loạng choạng như con lật đật, sợ anh ấy dập đầu xuống đất, đỡ anh ta ngồi xuống, cầm lấy ly rượu cụng với anh ta một cái: "Cảm ơn anh Tôn đã dẫn tôi hoàn thành một tác phẩm."

Tôn Thần phất phất tay: "Đều là việc nên làm, cái gì cảm ơn hay không cảm ơn."

"Tuy rằng tôi phát lương cho anh, nhưng anh có tài năng như vậy, bây giờ mình vây quanh một phòng làm việc nhỏ như tôi, tôi nói mấy trăm câu cám ơn cũng không quá đáng." Tang Ngâm đem ý niệm trong lòng lúc sáng nói ra: "Anh Tôn, anh cảm thấy tham gia phòng làm việc của tôi như thế nào? Giống như trước, tự mình đạo diễn tự quay, tôi không có định nghĩa rõ ràng về bản thân, hôm nay quay phim nghệ thuật ngày mai tôi quay phim thương mại, nhưng tôi biết anh chỉ thích quay phim nghệ thuật, tôi cảm thấy anh vẫn đi theo tôi, rất ủy khuất, mai một tài hoa của anh."

Tôn Thần dựa vào quầy bar, cười lắc đầu: "Không được, loại phim không ốm mà rên này quay chán lắm."

"Đó là suy nghĩ của những người không hiểu nghề, tiết học đầu tiên của tôi ở đại học, cô giáo đã cho chúng tôi xem bộ phim đầu tiên của anh đạo diễn, cuối cùng nữ chính mặc một bộ váy đỏ bị rách đứng trên đỉnh núi quay đầu lại nhìn, cảnh đó tôi đã xem qua vô số lần, lúc ấy tôi đã nghĩ người có thể quay được cảnh này nhất định là một người phụ nữ đặc biệt dịu dàng, kết quả tìm kiếm, là một người đàn ông thô lỗ râu quai nón, lúc ấy cảm giác tan vỡ thật sự đặc biệt mạnh." Tang Ngâm nghiêng ngồi nghiên trên ghế cao, khoang tay dựa vào quầy bar, hơi xấu hổ cười cười: "Là do suy nghĩ của tôi quá cứng nhắc."

Tôn Thần cười cười: "Không sao."

"Sau đó tôi xem tất cả phim của anh một lần, đã cảm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play