Tầm nhìn tràn ngập một màu đen dày đặc, Tang
Ngâm chỉ có thể nhìn thấy cặp kính đeo trên sống mũi người đàn ông, viền kim loại
gấp lại ánh sáng yếu ớt, khi anh tới gần, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở
nóng rực của anh mà cái gì cũng không nhìn thấy.
Tang Ngâm bất giác mà lùi về phía sau, cho đến
khi lưng chống lên vách tường không thể lùi, nhỏ giọng giải thích: "Em
cũng không phải cố ý..."
Muốn vùi đầu, nhưng mới cúi xuống một chút,
chóp mũi giống như cọ vào anh, động tác đột nhiên dừng lại.
Chỉ có hai nụ hôn tỉnh táo đều xảy ra lúc cô mất
cảnh giác, chưa từng cảm nhận được mập mờ dính triền miên như bây giờ.
Tay Tang Ngâm nắm lấy tay áo bắt đầu đổ mồ
hôi, hô hấp thả nhẹ, lông mi nhanh chóng run rẩy.
Càng cảm giác được hơi thở của người đàn ông
nóng rực, cô nhắm mắt lại, xem như ngầm cho phép anh tới gần.
Vài giây trôi qua, nụ hôn trong dự đoán cũng
không xảy ra.
Nhiệt độ phun lên má cũng dần dần biến mất.
Thắt lưng lại siết chặt, chân lơ lửng cũng rơi
xuống đất.
Tang Ngâm mờ mịt mặc cho Hoắc Nghiễn Hành ôm tới
ôm lui, trông không biết gì về tình huống này.
"Lần sau không được nói lung tung nữa.
"Hoắc Nghiễn Hành bật đèn, cầm trà sữa đưa tới trước mặt cô:" Nghe thấy
không?"
Tang Ngâm vẫn không kịp phản ứng, đã ngơ ngác
uống một ngụm trà sữa trên tay anh, gật đầu theo lời anh.
Uống được một nửa, bỗng nhiên cô giật mình đoạt
lấy trà sữa, cô cũng bị tức đến choáng váng mà trực tiếp lấy đầu đụng xuống cằm
của anh.
"Nghe thấy cái rắm!"
Hung tợn lườm anh một cái, sải bước quay về
phòng ngủ, dùng sức đóng sầm cửa.
Cô đã sẵn sàng rồi, vậy mà anh chỉ làm với cô
tới đấy rồi xong?
Đáng đời không được tha thứ!
Anh chỉ xứng cả đời ngủ ở phòng khách mà thôi!
Đầu gỗ chết cũng không hiểu tình cảm!
Hoắc Nghiễn Hành ở lại Hàng Châu đợi hơn một
tuần, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của người giúp việc, Tang Ngâm đã hoàn toàn bình
phục khỏi bệnh.
Hoắc Chấn Khải gọi điện thoại tới thúc giục
anh nhanh chóng trở về làm việc, ông từ chức nhiều năm nhàn hạ ở nhà đã quen, đột
nhiên trở về tiếp nhận, ít nhiều có chút lực bất tòng tâm.
Hoắc Nghiễn Hành từ chối thẳng thừng, nói anh
đi không được.
Sau đó nhận được một tiếng cười lạnh của Hoắc
Chấn Khải: Nửa tháng trôi qua, ngay cả vợ mình cũng dỗ không được, đúng là làm
mất mặt nhà họ Hoắc.
Tuy rằng Tang Ngâm vẫn chưa hoàn toàn buông
tha và nói tha thứ Hoắc Nghiễn Hành, nhưng cũng thiếu chút nữa nguôi giận, ỷ
vào Hoắc Nghiễn Hành áy náy cùng đau lòng đối với mình, cô càng tăng làm trời
làm đất, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Khi thích một người, dù cô ấy thế nào cũng tốt.
Có điều Tang Ngâm quả thực có thể gây rắc rối,
kiên nhẫn bình thường của Hoắc Nghiễn Thành không phải là hoàn toàn dung túng
không giới hạn, sau khi hai người tâm ý tương thông, hình thức ở chung so với
thường ngày cũng không có biến hóa rõ ràng, ngẫu nhiên cãi nhau, cuối cùng cũng
là vì anh đi dỗ làm kết quả kết thúc, Hoắc Nghiễn Hành phiền không chịu nổi lại
cảm thấy rất thú vị.
Nhất định phải nói có cái gì khác biệt, có lẽ
là Hoắc Nghiễn Hành sẽ nói một ít lời mềm mại trước kia sẽ không nói ra khỏi miệng.
Tuy rằng nghe vô cùng không được tự nhiên,
nhưng mà trong lòng Tang Ngâm rất hưởng thụ.
Từ chối thì từ chối, nhưng Hoắc Nghiễn Hành vẫn
cân nhắc chuyện lần tới trở lại thủ đô.
Hoắc Chấn Khải lớn tuổi, quả thực không thể tiếp
tục gánh vác nghiệp vụ cao nữa, hơn nữa sau khi Hoa Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.