Ngay lúc người phụ nữ kia chặn anh lại, Hoắc Nghiên Hành đã lập tức hiểu được suy nghĩ của cô ta, có điều người phụ nữ này tìm điểm mấu chốt không tồi, có lẽ là thấy anh ở trong đoàn phim của Tang Ngâm, câu được câu không kể cho anh nghe về đoàn làm phim của Tang Ngâm. Đóng gói hết mấy chục ly nước ép lê cũng phải mất một lúc, anh vừa chờ vừa nghe.

Cho đến khi phía sau có tiếng bước chân đến gần, anh mới nhận ra là có người, khóe miệng bất giác cong lên, người phụ nữ thấy anh cười, cảm thấy có hy vọng, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, muốn tiến gần thêm chút nữa, không ngờ lại nhìn thấy nhân vật chính trong chủ đề của cô ta xuất hiện ngay trước mắt.

Hoắc Nghiên Hành quay đầu, thấy cô mặc đồ có chút phong phanh, nét mặt tức khắc trầm hẳn xuống, thậm chí Tang Ngâm vừa nói gì anh cũng quên sạch bách: “Sao không mặc áo khoác?”

Tang Ngâm thấy anh không đáp lại lời của cô, trong lòng oán thầm một câu, lúc anh cởi áo khoác của mình chuẩn bị khoác lên cho cô, cô nhón người hôn lên môi anh, hai tay chui vào giữa vòng tay anh, ôm lấy eo anh, cười mỉm: “Đây không phải là anh rể của cô đó chứ.”

Hoắc Nghiên Hành cảm thấy bất lực trước cách xưng hô kỳ quái của cô, mở áo khoác ra trùm lên cho cô: “Có lạnh không?”

“Có anh rể ôm em cũng không lạnh nữa.” Tang Ngâm nhỏ giọng nói một cách dịu dàng, đuôi mắt giống như một cái móc câu, khẽ liếc nhìn người phụ nữ đối diện, dáng vẻ vô cùng giống với em gái trà xanh vừa khinh miệt lại ra vẻ ngây thơ: “Anh rể, đây là tình mới của anh à? Có em và chị mà anh vẫn chưa hài lòng sao?”

Chẳng qua là người phụ nữ trông thấy Hoắc Nghiên Hành rất đẹp trai, đặc biệt là khí chất trong sáng và lãnh đạm trên người anh rất thu hút người khác. Khi đang chờ diễn thấy anh đến mua đồ liền muốn bắt chuyện, nghe anh nói mình đã kết hôn, nhưng cô ta không nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, tự cho là đúng nghĩ rằng anh mượn cớ lấy lệ.

Vòng giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, có nhiều thứ bẩn thỉu, nhưng người phụ nữ này mới vào vòng giải trí không lâu, còn chưa bị ngược đãi, chợt nghe ba lời nói này của Tang Ngâm, cả người đều không được khoẻ.

Không ngờ tới Hoắc Nghiên Hành, người trông giống con người thực sự, lại có thể chơi đùa vụng trộm như vậy, chị em cũng không tha.

Khuôn mặt trắng bệch, lời nói không đầu đuôi “Tạm biệt”, vội vàng chạy đi.

Tang Ngâm đưa mắt nhìn theo cô ta rời đi, ban đầu trong mắt cô tràn ngập sự tức giận vì bị cướp lấy đồ chơi yêu quý của mình, cuối cùng chứng kiến bệnh nghề nghiệp phác tác, quay lại ngắm nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó, dáng người của người phụ nữ đó cũng không tệ, đang mặc đồ Đường phục, suy nghĩ về việc quay lại để hỏi chút về thông tin liên lạc, biết đâu sau này sẽ có cơ hội hợp tác.

Chỉ là không biết liệu vở kịch Nhân Luân ồn ào như vậy, cô ta có ám ảnh hay không.

Ý nghĩ lướt qua trong đầu, tỉnh mộng bước ra khỏi vòng tay của Hoắc Nghiên Hành.

Xém chút nữa là quên mình đến là để tính sổ.

“Còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, anh tưởng mình là hoa tiên tử sao?” Sắc mặt Tang Ngâm khó coi nhìn anh, nghiêm túc nói sự thật: “Đừng nghĩ rằng có một người phụ nữ đến bắt chuyện thì cho là mình trông đẹp trai, mỹ nam trong làng giải trí nhiều như vậy, ném anh vào đó cũng không đủ nhìn, có biết không? Em rời bỏ anh thì còn có rất nhiều tiểu thịt tươi chờ em chọn, anh mà rời xa em chắc chắn sẽ không tìm được một người phụ nữ ưu tú xinh đẹp hơn em, có hiểu chưa?”

Ôn hương nhuyễn ngọc rời khỏi vòng tay mình, Hoắc Nghiên Hành dừng lại, cởi áo khoác choàng lên người cô: “Đưa tay ra.”

“Ồ.” Tang Ngâm vô thức làm theo.

Vóc dáng của hai người có sự chênh lệch lớn, chiếc áo khoác ngoài của Hoắc Nghiên Hành mặc trên người Tang Ngâ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play