Tang Ngâm hỏi đến vấn đề mà cô đang tò mò nhất.
Bức thư tình đã bị thất lạc trước khi Hạng Cẩn
Xuyên kịp trao nó cho Hoắc Nghiên Hành, vậy tại nó lại đến tay Hoắc Nghiên
Hành.
“…”
Đôi mắt phượng của Hoắc Nghiên Hành nhạt dần,
giữ kín câu chuyện, đi vòng qua bàn ăn bên kia, mu bàn tay đặt lên trán Tang
Ngâm : “Không còn nóng nữa, một lát nữa uống thuốc.”
Chuyển chủ đề một cách vụng về, chắc chắn
trong lòng có bí mật gì đó.
Tang Ngâm ngước đầu lên nhìn anh, mặc trên người
bộ đồ ngủ bằng lông cừu san hô trắng tinh, mái tóc đen mềm mại xõa trước ngực,
cả người trông rất vô hại, gọn gàng vừa yếu đuối.
Chỉ là động tác của cô không yếu đuối chút
nào, đẩy tay của Hoắc Nghiên Hành ra: “Làm sao anh lại có được nó?”
Hoắc Nghiên Hành cầm chén dĩa lên rồi đi vào
phòng bếp rửa, không trả lời câu hỏi đó, thực hiện nguyên tắc im lặng là vàng đến
cùng.
Anh càng không nói Tang Ngâm càng tò mò, đi
theo sau rồi đạp lên dép anh.
Một số thói quen được hình thành trong nội
tâm, đã tạo thành những thớ thịt ký ức, không hết sức quan tâm lúc đó thì sẽ rất
khó thay đổi, Hoắc Nghiên Hành có thứ gì đó để kích thích sự hứng thú của Tang
Ngâm, lúc nào cô cũng ngoan ngoãn cắn câu, đi theo sau lưng anh truy hỏi đến cùng,
ngón tay chọc qua chọc lại trên lưng anh.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tang Ngâm vừa chọc vừa hỏi: “Mau nói đi, anh Cẩn
Xuyên nói với em rằng anh ấy đã mất nó.”
Sau lưng lại là tiếng gõ quen thuộc không chút
quy luật nào, trong mắt Hoắc Nghiên Hành lộ ra ý cười, nhưng vẫn từ chối không
trả lời.
Mở vòi nước, rửa đĩa.
“Anh Cẩn Xuyên chắc chắn không nói dối em, mất
chính là mất, làm sao mà nó lại trong tay anh…” Tang Ngâm đứng bên Hoắc Nghiên
Hành lẩm bẩm, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn trên lưng anh.
Hoắc Nghiên Hành sợ Tang Ngâm lạnh, trong
phòng máy điều hoà mở khá cao, trong căn phòng tủ quần áo chỉ để một bộ âu phục,
anh thay áo sơ mi, có thể rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại cùng hơi nóng từ đầu
ngón tay của Tang Ngâm.
Cơ bắp dưới lớp áo sơ mi dần trở nên căng chặt,
Hoắc Nghiên Hành điều chỉnh nhiệt độ nước ấm tới mức mát nhất.
Tang Ngâm nhìn gò má của anh, đột nhiên trong
lòng vui mừng: “Lúc đó là anh đã trộm thư tình từ anh Cẩn Xuyên đúng không?”
“…”
Hàng động của Hoắc Nghiên Hành gần như không thể
nhận ra: “Không phải.”
“Vậy anh nói cho em biết làm thế nào mà nó lại
vào tay anh chứ.”
“Anh ấy mất nên anh nhặt được.”
“Không thể nào, Anh Cẩn Xuyên chưa bao giờ bất
cẩn như vậy.” Tang Ngâm tiến lên một bước đứng gần anh hơn, nghiêng một chút tới
trước: “Nhất định là anh lén lút lấy nó.”
Hoắc Nghiên nhìn cô: “Em tin tưởng anh ấy như
vậy sao?”
“Đúng vậy, anh Cẩn Xuyên làm việc rất đáng
tin, anh ấy chưa bao giờ thất hứa trong những việc anh ấy đã hứa với em.” Tang
Ngâm nhớ lại lúc ấy, khi đưa thư tình cho Hạng Cẩn Xuyên, không để ý đến sắc mặt
nhạt dần của người đàn ông trước mặt: “Lúc ấy, em chính mắt nhìn thấy anh Cẩn
Xuyên đem thư tình kẹp vào trong sách có bỏ vào tận cùng bên trong cặp sách,
anh ấy ──”
Đôi môi mềm nhũn, miệng của Tang Ngâm lảm nhảm
không ngừng, buộc phải bấm nút tạm dừng.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông được
phóng to gấp mấy lần hiện ra trước mắt, cô nhìn quá gần, cái gì cô cũng không
nhìn rõ, chỉ cảm thấy lông mi của mình và anh giống như quấn vào nhau.
Dù đã từng bị tấn công một lần nhưng lần này
dáng vẻ Tang Ngâm vẫn ngơ ngác, sững sờ.
Hoắc Nghiên Hành cạ vào chóp mũi của cô: “Thì
ra em còn nhớ anh ấy để thư tình ở đâu sao.”
Khoảng cách quá gần, ánh mắt Tang Ngâm đột
nhiên rơi vào đôi môi của anh, nhìn anh nói chuyện, bộ não chậm chạp tiếp thu
thông tin mà anh nói ra.
Đầu óc mê trai đột nhiên tỉnh táo lại, điều
này chẳng phải cô đã rất coi trọng anh ấy sao, đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả
chi tiết nhờ Hạng Cẩn Xuyên giúp đưa bức thư tình cô đều nhớ rất rõ.
Tang Ngâm xấu hổ đứng lên, dùng sức đẩy anh
ra: “Ai nhớ được, em bịa ra mà anh cũng tin sao?”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Mới bước ra được hai bước, thắt lưng bị siết chặt,
không nói lời nào đã bị lôi trở lại.
cùng nhau rơi xuống, khi Tang Ngâm tỉnh hồn lại,
cô đã ngồi ở trên đảo bếp*.
(*): Đảo
bếp là một phần của tủ bếp nhưng được tách biệt, không dựa vào tường, thường được
đặt ở vị trí trung tâm nhà bếp Hoắc Nghiên Hành đứng chặn ở trước mặt cô, hai
tay vững vàng đỡ cô: “Chỉ cần là lời em nói, em bịa ra thì anh cũng tin.”
Tang Ngâm không chút cảm xúc “Ồ” một tiếng:
“Tuỳ anh, thì liên quan gì đến em, để em xuống.”
Lanh mồm một lúc, càng khiến người không được
dỗ thêm khó chịu.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.