Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nghe vừa đáng thương vừa lấy lòng, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ hành vi lưu manh của anh.

Tang Ngâm cụp mắt, lạnh lùng nói: “Còn nói và động tay một lần nữa thì em sẽ không nói với anh một câu.”

“......”

Hoắc Nghiên Hành buông tay, bóp eo cô rồi đặt cô trở lại giường: “Anh đi rót nước cho em.”

Tang Ngâm không lên tiếng, chờ anh ra khỏi phòng ngủ, cô chậm rãi vùi mặt đang nóng hổi vào lòng bàn tay.

Hoắc Nghiên Hành rót nước trở lại, Tang Ngâm đã điều chỉnh cảm xúc xong, co chân ngồi trên giường lướt điện thoại, ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt cô, môi đỏ răng trắng, cằm đặt trên đầu gối, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Anh đi tới đưa nước đến bên miệng cô, Tang Ngâm trốn về phía sau, nhận lấy ly nước, còn cố ý tránh tay anh để tránh tiếp xúc cơ thể, nói cảm ơn một cách khách khí: “Cảm ơn.”

Hoắc Nghiên Hành không thích sự lạnh nhạt của cô, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có cách nào khác, coi như anh tự làm tự chịu.

Chạm vào chân cô, kéo chăn đắp cho cô.

Tang Ngâm uống nước xong còn chưa kịp hành động, Hoắc Nghiên Hành đã bước đến lấy ly đặt lên tủ đầu giường trước.

Cô rút tay lại không cảm xúc, tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Hoắc Nghiên Hành không quấy rầy cô, ngồi ở bên giường, mặt đối mặt lẳng lặng nhìn cô.

Ban đầu, Tang Ngâm còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, cô mở những tin nhắn chưa đọc trong nhóm làm việc từ đầu đến cuối, trả lời mấy tin nhắn hỏi sức khỏe cô như thế nào, sau đó chuyển sang lướt hot search trên Weibo, tốc độ lướt của ngón tay càng ngày càng nhanh, tâm trạng bình tĩnh cũng bắt đầu nổi sóng, ánh mắt của người đàn ông rất chăm chú, thậm chí Tang Ngâm có thể cảm nhận được đường đi chuyển của nó.

Anh còn làm người chết tức đến sống lại, huống chi người đang sống vui vẻ yêu đời như cô.

Cuối cùng, Tang Ngâm ngẩng đầu trừng mắt hung dữ nhìn Hoắc Nghiên Hành: “Anh không có chuyện gì làm sao. Nhìn em làm gì?”

“Em đẹp.” Hoắc Nghiên Hành nói xong dừng lại một chút, nhớ tới Nghiêm Minh đã nói rằng phụ nữ đều thích lời ngon tiếng ngọt, không quá tự nhiên bổ sung một câu: “Anh thích nhìn em.”

“...” Khóe mắt Tang Ngâm co giật: “Anh bị bệnh à.”

Hoắc Nghiên Hành mấp máy môi, không hiểu sao Tang Ngâm lại dám chắn anh đang muốn nói những lời kinh thiên động địa, trái với nhân cách con người nên lập tức giơ tay lên làm ra thủ thế “s”: “Nói mấy lời buồn nôn nữa thì lập tức ra ngoài.”

Hoắc Nghiên Hành không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn im lặng.

“Đừng nhìn em, xoay đầu đi.” Tang Ngâm tiếp tục ra lệnh.

Lần này Hoắc Nghiên Hành không nghe cô, tự động bỏ qua yêu cầu này của cô, ánh mắt dán chặt vào cô như vực sâu, nhìn thế nào cũng không đủ.

Tang Ngâm thấy thế liền kéo chăn qua rồi nằm xuống giường, nghiêng người lại, để lại bóng lưng cho anh.

Hoắc Nghiên Hành tiến lên chỉnh góc chăn cho cô, chuẩn bị tiếp tục tựa vào đầu giường ở bên cạnh thì một tiếng ùng ục dài phát ra từ chăn. <

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play