Kết quả xét nghiệm máu cho thấy Tang Ngâm bị sốt
do nhiễm virus, bạch cầu giảm, truyền nước trong phòng cấp cứu.
Hoắc Nghiên Hành không biết lấy bình giữ nhiệt
ở đâu ra, rót nửa ly nước ấm cho Tang Ngâm.
Tang Ngâm nhấp mấy ngụm nước, uống được tương
đối, vươn bàn tay đang đút trong ống tay áo lông, đặt lên xương cổ tay của anh
đẩy xuống, ý là uống đủ rồi.
Cô bị sốt, nhiệt độ cơ thể cao, vừa chạm vào
làn da lạnh lẽo của Hoắc Nghiên Hành, giống như bị lạnh mà bật ra.
Tang Ngâm nhấc mí mắt mệt mỏi lên nhìn anh thì
mới phát hiện anh chỉ mặc một cái áo mỏng.
Bởi vì cô ghét mùi thuốc lá nồng nặc trên người
anh nên anh bỏ áo khoác của mình ở khách sạn.
Từ khi đoàn làm phim bắt đầu công việc, mỗi
ngày Tang Ngâm đều chú ý nhất đến dự báo thời tiết, cô nhớ nhiệt độ đêm nay ở
Hàng Châu là âm độ.
Hoắc Nghiên Hành thấy cô nhìn chằm chằm mình,
anh ngồi xổm xuống để cô có thể dễ nhìn và thoải mái một chút: “Sao vậy?”
“Anh đi đi.” Giọng Tang Ngâm khàn như bị giấy
nhám chà qua: “Không cần anh.”
Hoắc Nghiên Hành sửa lại khẩu trang xiêu vẹo
cho cô, vén tóc vụn ra sau tai cô: “Đưa em về khách sạn rồi anh sẽ đi, nếu
không hai cô gái như tụi em làm sao có thể về được.”
“Bắt taxi.”
“Hôm qua có tin tức hai sinh viên nữ đại học mất
tích trong một chiếc taxi lúc nửa đêm, thi thể được tìm thấy trong rừng cạnh đường
cao tốc sáng nay.” Hoắc Nghiên Hành nói cũng không vấp, cũng không biết chuyện
này là chuyện thật đã xảy ra hay là do anh bịa đặt lung tung để dọa cô.
Viên Nguyên ngồi bên cạnh Tang Ngâm, nghe Hoắc
Nghiên Hành nói xong, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Tổng giám đốc Hoắc, muốn ở cạnh vợ thì cứ nói
thẳng đi! Ban đêm lại đi kể chuyện kinh dị làm gì chứ!
“Để xe lại, anh đi đi.” Dù sao hiện tại Tang
Ngâm cũng không muốn nhìn thấy anh.
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên nói: “Hôm trước tại
ngã tư đường vành đai hai phía tây, ba chiếc ô tô va chạm với nhau, người điều
khiển là một nữ tài xế."
“......”
Tang Ngâm trừng mắt nhìn anh, tại sao người đàn
ông này có nhiều tin tức như vậy: “Chính anh đã đồng đi đến bệnh viện rồi sẽ
đi.”
Bởi vì sốt, hốc mắt Tang Ngâm đỏ bừng, giống
như có một dòng nước, nửa khuôn mặt bên dưới bị khẩu trang che khuất, mắt to
càng rõ ràng, lông mi chớp một cái càng long lanh.
Hoắc Nghiên Hành cầm bàn tay đang đặt trên đầu
gối của cô rồi đưa lên môi hôn một cái: “Đưa em về khách sạn rồi anh đi.”
Đôi môi ấm áp của người đàn ông dán lên làn da
cô, ngón tay nhạy cảm của anh cong lên, một dòng điện nhỏ nhưng khó có thể bỏ
qua nhanh chóng lan rộng từ nơi anh tiếp xúc.
Đôi mắt Viên Nguyên lộ ra một chút vui mừng, cảm
thấy cái miệng của tổng giám đốc Hoắc cuối cùng cũng dùng đúng chỗ.
Cô ấy dịch sang bên cạnh, nghĩ tìm cớ rời đi,
liếc thấy bình truyền dịch của Tang Ngâm: “Bình này sắp hết rồi, em đi tìm y
tá.”
Tang Ngâm hoàn toàn không nghe rõ Viên Nguyên
nói gì, dại ra vài giây, “vù” một phát rút tay về, nhét vào túi, giọng nói đột
nhiên trở nên lạnh lùng: “Đừng đụng vào em, quan hệ sắp ly hôn nên giữ khoảng
cách.”
“Không ly hôn.” Bởi vì tư thế của mình, Hoắc
Nghiên Hành hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề, nghiêm túc mà chăm chú:
“Ngày đó là anh nói sai, anh tưởng người em thích là Cẩn Xuyên, anh sợ em sẽ hối
hận.”
“???” Tang Ngâm đang mềm oặt không sức lực dựa
vào ghế dài lập tức đứng lên: “Ai thích anh ấy khụ ——”
Kích động một phát, một trận ho lại đến.
Có lẽ thật sự bị làm tức giận, lần này cô ho
khan vô cùng nghiêm trọng, giống như muốn ho luôn phổi ra ngoài.
Hoắc Nghiên Hành ngồi vào ghế trống bên cạnh,
cánh tay vòn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.