Năm cũ còn chưa kết thúc, khắp đường phố đã
tràn ngập không khí vui tươi, phần lớn phim trường là khu kiến trúc cổ, đèn lồng
đỏ treo cao trên mái hiên, máy tạo tuyết bên cạnh thổi tuyết bay đầy trời, dưới
bóng đêm dày đặc, Phùng Nịnh mặc áo choàng lông cáo màu bạc và Lý Mộc Dực mặc
Hán phục màu xanh sẫm vui đùa múa kiếm, cười nói vui vẻ.
Tang Ngâm mặc áo lông dài đến mắt cá chân, đội
mũ dệt kim và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, nằm trên ghế dài, nhìn chằm chằm
vào màn hình.
Cô ôm một chiếc ly giữ nhiệt trong ngực, thỉnh
thoảng kéo khẩu trang xuống nhấp hai ngụm nhỏ lại vội vàng kéo lên, hơi nóng
nhè nhẹ bay từng đợt khỏi miệng ly, cuối cùng lan tỏa khắp trong không khí.
Viên Nguyên chạy từ xa đến bên cạnh Tang Ngâm,
đặt túi chườm nóng lên bụng cô rồi sờ trán cô, trán vẫn còn nóng.
“Chị về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây đã có phó đạo
diễn rồi, chị bị sốt nên cần nghỉ ngơi nhất, đứng như vậy không phải là cách
hay, còn ảnh hưởng đến công việc sau này.”
“Đúng vậy.” Phó đạo diễn đồng ý, cầm loa hô to
“Qua”, ý nói cảnh này đã qua, sau đó lại quay đầu tiếp tục khuyên Tang Ngâm:
“Cô xem cô bị bệnh mà còn đi làm khiến đám nhóc này ai nấy đều kinh hồn bạt
vía, quay phim cũng không tốt.”
Đêm hôm trước cãi nhau với Hoắc Nghiên Hành,
Tang Ngâm không sấy khô tóc đã nằm ngủ trên sô pha nửa đêm nên giờ cảm lạnh, cổ
họng hơi không thoải mái, sau đó cấp hỏa công tâm*, ngày hôm sau đến Hàng Châu
bắt đầu sốt.
*Cấp hỏa công tâm: Đề cập việc một người gặp vấn
đề về thể chất và tinh thần do không được giải tỏa tốt và đúng cách khi gặp vấn
đề liên quan đến cảm xúc.
May mà Viên Nguyên nhận được tin từ phía
Nghiêm Minh nên chạy tới Hàng Trình chăm sóc Tang Ngâm, bằng không cô bị sốt đến
mê man cũng không ai biết.
Khó khăn lắm Tang Ngâm mới hạ sốt, còn chưa khỏi
bệnh đã đến giám sát nên lại sốt tiếp, mấy ngày nay vẫn lặp đi lặp lại như vậy,
không khỏe hơn được.
Phùng Nịnh và Lý Mộc Dực tới xem kết quả quay
phim cũng đi theo khuyên bảo, anh một câu tôi một câu không ngừng, nhất định phải
đưa Tang Ngâm về khách sạn.
Tang Ngâm nâng vành nón lên một chút, ngửa đầu
lười biếng nhìn họ một cái, miệng há mở, còn chưa nói chữ nào đã bắt đầu ho
khan.
Viên Nguyên thấy thế, cứng rắn xắn tay áo chuẩn
bị ôm cô khiêng đi.
Tang Ngâm dở khóc dở cười, lắc đầu từ chối, đỡ
cánh tay cô ấy rồi đứng lên khỏi ghế, kiềm chế cơn ho, khàn giọng nói: “Đi, em
theo chị về.”
“Được.”
Viên Nguyên nhanh chóng thu dọn đồ đạc của
Tang Ngâm bỏ vào trong túi, khoác tay cô đi ra khỏi trường quay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.