Đầu óc Tang Ngâm trống rỗng, tất cả các từ
nghĩ và bản thảo được lựa chọn sẵn trong đầu cả tối nay bị một câu cuối cùng của
anh cuốn trôi.
Mỗi một từ, mỗi một câu nói mà Hoắc Nghiên
Hành thốt ra đều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Thậm chí cô phải tốn mất mới giây mới hiểu ý
anh nói là gì.
“…Tách ra? Có ý gì?” Tang Ngâm nuốt nước bọt,
móng tay cắm vào lòng bàn tay, thẳng thắn nói ra hai chữ mà anh đã thay thế:
“Ly hôn đúng không?”
“Nếu như em hối──”
Tang Ngâm “két” một tiếng đứng dậy từ trên ghế,
chân ghế lê trên sàn gạch men tạo ra một thanh âm chói tai: “Cai gì gọi là tôi
hối hận? Nếu anh đã cảm thấy vội vàng, chẳng lẽ không phải là anh hối hận sao?
Bây giờ lại ném nồi cho tôi, anh thật thú vị quá đây.”
“Biết nhau nhiều năm như vậy rồi, anh có cần
phải nói quang minh chính đại như vậy không?” Tang Ngâm lại bổ sung một câu.
Hai người ngồi đối mặt nhau, cùng nhìn thẳng
vào mắt đối phương, bây giờ Tang Ngâm đứng dậy,
ánh mắt Hoắc Ngạn Hưng rơi xuống eo và bụng của cô, di chuyển một chút,
nhìn thấy trên tay mà cô buông thõng bên người, ngón áp út ở tay trái trống
không.
Theo lời Hoắc Nghiên Hành thốt ra, căn phòng
khách rộng lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hoắc Hoắc vốn đang vui vẻ trong biệt thự mèo của
mình, lúc chiếc ghế lê trên mặt sàn đã yên tĩnh, đứng ở cửa ban công, nhìn hai
người đang giằng co ở bàn ăn, bước một bước về phía trước, như thể cảm nhận được sự gay gắt trong không
khí, nhỏ giọng “meo” một tiếng.
Chiếc đồng hồ treo trên tường, kim giây kêu
lách cách quay một vòng, đến giữa một con số nào đó, kim phút và kim giờ trùng
nhau, phát ra một tiếng “ding” trong vắt báo hiệu thời gian.
Tang Ngâm đột nhiên tỉnh táo lại từ trong sững
sờ, hếch khóe miệng giễu cợt: “Được.”
Cô đá văng ghế ra sau, rời khỏi phòng ăn đi thẳng
ra cửa.
Một tiếng "đùng" lớn vang vọng trong
phòng, đợi đến khi âm thanh còn sót lại biến mất, bầu không khí căng thẳng cũng
tan biến theo.
Hoắc Hoắc thận trọng bước một bước, dè dặt dựa
gần vào Hoắc Nghiên Hành, giơ một chân trước lên để tóm lấy quần anh.
Hoắc Nghiên Hành cúi đầu xuống xem, ngoắc ngoắc
tay, cơ bắp cứng ngắc nhẹ nhàng thả lỏng.
Hoắc Hoắc thuần thục nhảy lên đùi anh, sau đó
không làm loạn nữa, nghiêng người nằm sấp xuống trên đùi anh.
Đợi đến khi Hoắc Nghiên Hành gãi cằm nó, thoải
mái híp mắt lại, dụi dụi vào lòng bàn tay anh.
-
Chiến tranh lạnh mấy ngày cuối cùng kết thúc bằng
một trận cãi vã kịch liệt.
Hơn nữa là Tang Ngâm đơn phương gay gắt, Hoắc
Nghiên hành từ đầu đến cuối đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Rất phù hợp với thiết lập tính cách của anh.
Từ nhỏ đến lớn anh chính là như vậy, từ lúc
Tang Ngâm biết anh, từ ngày bắt đầu nhớ được sự việc, anh chính là như vậy.
Trái ngược với bản thân Tang Ngâm, luôn luôn
giống như một thùng thuốc nổ, không cần đốt cũng nổ. Nhưng thực ra không phải với
ai cô cũng như vậy, cô đối với người ngoài vừa cao ngạo vừa lạnh nhạt.
Cô đến 1 cái nhìn cũng keo kiệt cho nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.