Tang Ngâm ngồi xổm dưới đất với bức thư tình năm xưa trên tay, cô ngẩn ngẩn người ra một hồi lâu, mãi cho đến khi có tiếng bước chân đều đều xuyên qua cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ tiến vào, cô mới vội vàng gấp bức thư lại nhét vào trong phòng bì rồi cất nó trở lại vào trong tủ sách.

Hoắc Nghiên Hành vừa hay cũng đẩy cửa đi vào: “Ăn cơm thôi.”

“Ừm, được rồi.”

Vì giữ nguyên tư thế ngồi xổm trong một thời gian dài nên hai chân của cô trở nên tê rần, cảm giác ngứa ngáy châm chích như kim chân lan từ chân lên tận óc. Tang Ngâm phải chống tay vào mép bàn mới có thể cứng nhắc bước ra ngoài.

Hoắc Nghiên Hành nhìn thấy dáng đi kỳ lạ của cô thì bèn tiến lên đỡ lấy cô: “Chân của em cũng bị cua cắp à?”

“Anh mới bị cua cắp ấy.” Tang Ngâm thep phản xạ quay người lại, nắm lấy cánh tay anh, thuận thế dựa vào người Hoắc Nghiên Hành rồi cử động bắp chân mình một chút: “Ngồi xổm lâu quá nên chân em bị tê rồi.”

“Có ghế mà không ngồi.”

“Anh im đi.”

Chân của cô vẫn còn tê, trong một thời gian ngắn đương nhiên không thể hồi phục nhanh như vậy được.

Tang Ngâm chậm rãi di chuyển, một giây kế tiếp bên tai cô vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, sau đó cơ thể cô đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, cơ thể nhất thời mất đi trọng lượng.

Cho đến khi kịp thời phản ứng thì cô đã ngã vào vòng tay của người đàn ông đó rồi.

Hoắc Nghiên Hành bế cô đi ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã đưa cô đến phòng bếp, anh đặt cô xuống ngồi vào bàn ăn.

Nếu đổi lại thời điểm trước khi phát hiện ra bức thư tình đó, khi đối diện trước cử chỉ ân cần tình cảm hiếm thấy của Hoắc Nghiên Hành, Tang Ngâm nhất định sẽ không kìm được mà chọc gậy bánh xe anh vài câu. Nhưng bởi vì tâm trí cô đang suy nghĩ về bức thư tình kia, nên trong suốt bữa ăn tâm tình có có chút lơ đãng, mặc dù bề ngoài che giấu rất tốt, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hoắc Nghiên Hành vẫn có thể nhìn ra được sự dao động trong ánh mắt của cô.

“Tâm trạng không tốt à?” Anh tỏ vẻ thản nhiên hỏi cô một câu.

“Đâu có.” Tang Ngâm kỳ lạ nhìn anh một cái: “Làm gì có chuyện khiến tâm trạng em không tốt được chứ.”

“Vậy thì tại sao không nói chuyện.” Hoắc Nghiên Hành đặt một đĩa đầy những thịt cua trước mặt cô.

Nhìn thấy những thớ thịt cua trắng nõn, mềm mại, thơm phức ngon lành đặt trong đĩa sứ trước mặt, Tang Ngâm không những không lập tức động đũa mà còn không đầu không đuôi hỏi anh một câu: “Hoắc Nghiên Hành, hà cớ gì anh phải bóc cua cho em.”

“Chẳng phải em bảo anh bóc vỏ cua cho em sao.” Cho dù khả năng nhảy số của Hoắc Nghiên Hành có hoạt động nhanh đến đâu cũng không thể theo kịp những suy nghĩ thất thường, vô duyên vô cớ của Tang Ngâm, anh hơi nhướng mày: “Để em tự làm, em sẽ tự làm miệng mình bị thương mất.”

Tang Ngâm dùng đũa gẩy gẩy thịt cua: “Vậy nên mới làm thế này….”

Cô gần như đang tự lẩm bẩm một mình, Hoắc Nghiên Hành không nghe rõ những lời cô nói nên bèn tiến lại gần: “Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Tang Ngậm vội vàng và miếng cơm cuối cùng trong bát rồi đẩy ghế đứng dậy: “Em đi tắm rửa rồi ngủ đây, đi cả một chuyến bay dài về mệt quá đi thôi.”

Hoắc Nghiên Hành khẽ nhíu mày, anh liếc nhìn bóng hình cô rời đi, rồi lại đưa mắt nhìn chỗ thịt cua kia.

Cô không hề động đũa.

Đồ đạc trong phòng cũ của Tang Ngâm đã được chuyển đến phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách cũng chưa được dọn dẹp, điều này rõ ràng cho thấy cô chỉ có thể ngủ trong phòng chính mà thôi.

Cô tắm xong thì sấy khô tóc, tâm trí hoàn toàn quên mất đến việc chăm sóc da. Nằm trên giường ngắm nhìn cảnh đêm, cô ngẩn người ngắm nhìn những ánh đèn neon ngoài cửa sổ một lúc rồi đưa tay với lấy chiếc điện thoại ở trên đầu giường.

Tang Ngâm gửi một tin nhắn cho Hạng Cảnh Xuyên.

[Tam Hựu Tang Tang: Hạng Cảnh Xuyên, khi nào thì anh có thời gian rảnh? Em có chuyện muốn tìm anh.]

Không phải cô nghi ngờ Hạng Cảnh Xuyên, mà vì nếu như năm đó anh ấy có làm điều gì đó, bức thư tình không thể nào lại ở trong tay Hoắc Nghiên Hành được, hơn nữa anh ấy cũng không có lý do nào để làm vậy.

Bình tâm suy xét lại một chút, kể cả Hạng Cảnh Xuyên ngay từ đầu đã có ý định che giấu sự tồn tại của bức thư, nhưng tại sao nó vẫn về đến tay của Hoắc Nghiên Hành, vậy hà cớ gì anh lại phải giả vờ ngây ngốc.

Càng nghĩ lại càng thêm phiền não, Tang Ngâm nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không hiểu lý do tại sao.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền đến phòng ngủ mỗi lúc một gần, Tang Ngâm lập tức quay lưng về phía cửa phòng ngủ rồi nhắm mắt lại.

Trong lòng cô đang rối bời như một mớ bòng bong, tạm thời cô không biết nên phải đối mặt với Hoắc Nghiên Hành như thế nào nên chỉ đành giả vờ ngủ.

Hoắc Nghiên Hành bưng trên tay một ly sữa nóng, sau khi bước vào thì đã phát hiện ra Tang Ngâm đã ngủ, một cánh tay còn buông thõng bên ngoài giường, chăn còn chỉ đắp đến eo.

Anh đặt ly sữa lên tủ đầu giường, lấy đi chiếc điện thoại cô cầm trong tay ra, đột nhiên điện thoại “Ding” lên một tiếng, có tin nhắn mới gửi đến.

Hoắc Nghiên Hành vô thức nhìn một cái, camera đã nhận diện được khuôn mặt, tin nhắn Wechat tự động hiển thị lên trên màn hình.

[Hạng Cảnh Xuyên: Mùng hai tết thì thế nào? Vừa hay anh cũng cần nhờ em một việc.]

Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành dừng trên tin nhắn vài giây, sau đó tắt màn hình đi, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi kéo chăn lên đắp cho Tang Ngâm.

Anh tắt đèn phòng ngủ rồi đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa “cạch” nhẹ vang lên, Tang Ngâm mới từ từ mở mắt.

-

Trước đêm giao thừa hai hôm, Tang Ngâm và Hoắc Nghiên hành dậy sớm để trở về nhà cũ. Tang Bá Viễn chỉ có một cô con gái duy nhất là Tang Ng�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play